“Đinh Dũng, mày muốn chết phải không hả?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Thành Phú mặt mày tối sầm cả lại. Ông ta hắng giọng chỉ vào Hàn Hàn mà gầm lên: “Nó là anh họ mày, sao mày có thể ra tay tàn độc như vậy được? Mày coi nhà họ Hàn này hết người rồi phải không hả? Hay mày cho rằng Hàn Thành Phú tao không dám đụng đến mày?”  

Hàn Thành Phú hỏi liền một lúc ba câu khiến tất cả mọi người đều im bặt. Bọn họ chưa bao giờ thấy Hàn Thành Phú tức giận thế này, lúc này ngoài Hàn Tông Khôn và Đinh Dũng ra thì những người khác đều nín thở, không ai dám thở to.  

Dù sao thì Hàn Thành Phú cũng là nhân vật cốt cán của tập đoàn, lại là con trai ruột của chủ tịch, lúc này có ai mà dám đụng đến ông ta.  

Kể cả là Hàn Tông Khôn, sau khi biết Hàn Hàn bị Đinh Dũng đánh ra thế này thì không khỏi cau mày, ông ta nhìn Đinh Dũng rồi đi về phía anh. Có điều, ông ta không hề lên tiếng mà định đợi Đinh Dũng lên tiếng trả lời trước.  



“Bác à, trước khi nói câu này thì cháu muốn cho mọi người xem thứ này”, Đinh Dũng cười nói hết sức tự nhiên, không những không tức giận mà còn chẳng hề giải thích, ngược lại, anh mở clip đã quay sẵn trong điện thoại ra, trên màn hình máy chiếu của phòng họp lập tức xuất hiện quang cảnh phần đất thi công.  

“Hừ, tao lại muốn xem xem mày giở trò gì. Nếu hôm nay mày không đưa ra được lý do thì tao nhất định sẽ không cho mày yên thân”, Hàn Thành Phú nghiến răng, sau khi nhìn lên màn hình, ông ta chợt thẫn thờ, sau đó cau mày, “Ừm? Mày đã tới công trường?”  

Đinh Dũng không trả lời mà im lặng nhìn màn hình. Tất cả mọi người đều im lặng, khi clip quay được một nửa thì viên gạch xuất hiện trên màn hình, phần chĩa vào ống kính chính là bên trong viên gạch vốn trống không.  

“Viên gạch này, bên trong sao lại trống rỗng vậy?”  



“Gạch rỗng lòng đều thế này cả sao? Tại sao tôi lại thấy viên gạch này có gì đó khác thường nhỉ?”  

“Cái này, cái này…”  

Thấy viên gạch này, cả phòng họp xôn xao. Mặc dù những cổ đông và các thành viên cốt cán đều không hiểu gạch rỗng lòng là gì nhưng dựa vào trực giác, bọn họ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.  

Lại thêm Đinh Dũng cố tình quay lại clip nên càng khiến người ta nghi ngờ.  

“Đây là gạch rỗng lòng, mày mở clip này làm gì?”, Hàn Thành Phú tức tối nhìn Đinh Dũng, nghiến răng mà hỏi.  

Ông ta đương nhiên cảm nhận được có gì đó không ổn ở viên gạch này, có điều hiện giờ công trình này do con trai ông ta quản lý, quyết không thể để những người này tìm ra vấn đề, nếu không thì Hàn Hàn sẽ xong đời.  

Nghĩ vậy, Hàn Thành Phú trợn trừng mắt nhìn Hàn Hàn. Thằng này bị điên sao? Một hạng mục lớn như vậy mà còn rút ruột công trình được, nó coi người khác mù cả hay sao. Cho dù vơ vét tiền cũng phải có cách chứ.  

“Gạch rỗng lòng?”, Đinh Dũng lắc đầu cười nói, sau đó mở vài tấm ảnh lên, trong đó có hai tấm là ảnh viên gạch rỗng lòng loại chuẩn mà anh tìm được ở trên mạng, sau đó anh cho mọi người xem tuần tự rồi mới nói: “Mọi người có lẽ đều hiểu cả rồi, lần này tôi muốn mời mọi người đến đây là để cho mọi người nhận ra hạng mục công trình có liên quan đến sự tồn vong của tập đoàn Hàn Thị chính là công trình hủ bại mục nát”.  

“Một toà nhà dùng loại gạch thế này để xây dựng, đến một năm cũng không trụ được, tới lúc đó, một khi công trình sụp đổ, xảy ra sự cố thì tập đoàn Hàn Thị của chúng ta sẽ đi đâu về đâu. Tôi tin trong lòng mọi người đều đã có đáp án”, nói tới đây, Đinh Dũng nhìn Hàn Hàn ngồi trên nền đất, cười lạnh lùng: “Mà theo như tôi được biết thì mọi vật liệu ở công trình đều có vấn đề”.  

“Cho nên cháu hy vọng chủ tịch có thể cử người đi điều tra việc này, đừng để tập đoàn Hàn Thị của chúng ta trở thành trò cười”, nói rồi, Đinh Dũng quay về phía Hàn Tông Khôn mà chắp tay.  

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Hàn Tông Khôn cau mày nhìn sang Hàn Hàn, nghiêm giọng hỏi: “Hàn Hàn, cháu còn không mau nói sự thật ra?”  

“Cháu, cháu…”, Hàn Hàn sợ hãi, hắn không ngờ bị vạch trần nhanh như vậy, lúc này hắn chẳng biết nói gì hơn, “chuyện này, chuyện này không liên quan gì đến cháu, công trình này là do Phương Nhiên phụ trách, không liên quan gì đến cháu”.  

Thế nhưng hắn ta vừa dứt lời thì mặt tất cả mọi người đều thay đổi. Công trình này quả thực là do Hàn Phương Nhiên giám sát, thế nhưng từ khi Hàn Phương Nhiên xảy ra chuyện thì Hàn Hàn là người tiếp quản. Hiện giờ hắn nói vậy, lẽ nào mọi vấn đề đều do Hàn Phương Nhiên để lại?  

“Hàn Nhi, sao con có thể nói vậy được? Con là người phụ trách công trình, lẽ nào còn không đi tới công trình kiểm tra?”, nghe con trai nói vậy, Hàn Thành Phú đột nhiên nghĩ ra cách, vội nói: “Công trình này đã giao cho con thì con phải làm cho tốt, sao có thể để mặc không quản được?”  

“Cháu, cháu…chủ tịch, cháu xin lỗi, là lỗi ở cháu, cháu không kịp thời tới công trường kiểm tra cho nên mới…”, Hàn Hàn cũng rất nhanh nhạy, hắn nghe bố mình nói vậy thì lập tức phản ứng lại, cứ thế đổ trách nhiệm lên Hàn Phương Nhiên.  

“Cái gì?, Hàn Phương Nhiên sao có thể làm ra chuyện này?”  

“Đúng là khốn khiếp, Phương Nhiên là người phụ trách mà lại rút ruột công trình như vậy, lẽ nào muốn hại cả tập đoàn?”  

“Đúng vậy, Đinh Dũng đúng là vì đại nghĩa mà diệt thân”.  

Nghe bố con Hàn Hàn kẻ tung người hứng, những cổ đông này đều đổ hết tội lên đầu Hàn Phương Nhiên khiến Đinh Dũng cau mày, hắng giọng nói: “Theo như tôi được biết thì những nguyên liệu này đều xuất hiện từ sau khi anh tiếp quản, vả lại tôi còn nghe nói việc mua bán đều do anh đích thân chủ trì, sao giờ lại không dám thừa nhận thế?”  

“Rõ ràng là mày đang ăn nói hàm hồ”, Hàn Hàn vừa vớ được cái phao, lập tức lấy lại tinh thần, nhìn Đinh Dũng nghiến răng: “Tôi không tới công trường có thể coi là tôi quá lười, nhưng ai có thể ngờ nổi Phương Nhiên lại làm ra việc thế này chứ?”  

“Anh!!!”, Đinh Dũng hắng giọng, không muốn tranh luận với Hàn Hàn nữa mà nhìn sang Hàn Tông Khôn: “Chủ tịch, ông thấy việc này nên làm thế nào ạ?”  

“Được rồi, đừng om sòm nữa”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Tông Khôn cũng dịu mặt lại hơn một chút, cho dù nói thế nào thì trong mắt Đinh Dũng vẫn còn có vị chủ tịch như ông ta nên ông ta mới hắng giọng, nói: “Thành Văn, việc này giao con phụ trách, nhất định phải điều tra ra ngọn ngành, xử lý nghiêm minh, lấy đó làm gương”.  

“Vâng, thưa bố”, nghe vậy, Hàn Thành Văn cũng giật mình, vội vâng lệnh.  

“Đã vậy thì cháu và Phương Nhiên đợi kết quả điều tra ạ”, Đinh Dũng gật đầu, nhếch miệng cười lạnh lùng rồi nói tiếp: “Hy vọng chủ tịch có thể điều tra ra kết quả và xử lý nghiêm minh, nếu không thì…”  

“Khoản nợ trước đó mà cháu bảo lãnh để vay, nếu như xử lý không nghiêm thì cháu phải suy nghĩ lại về thực lực của tập đoàn Hàn Thị, tới lúc đó, ngân hàng mà thu hồi lại khoản đầu tư thì không thể trách cháu được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play