Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều đã tới phòng họp, đến đầu là những cổ đông của tập đoàn, vì bọn họ có liên quan mật thiết đến tương lai tập đoàn nên trong lòng đã thầm mặc định Hàn Hàn chính là người thừa kế.  

Đến kế tiếp là Hàn Thành Phú và Hàn Tông Khôn, hai người bọn họ mặt mày khác thường. Hàn Tông Khôn vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng Hàn Thành Phú lại tỏ ra sốt ruột thấy rõ.  

Hiện giờ Hàn Phương Nhiên mất tích, con trai ông ta có thể coi là vững chân ở tập đoàn Hàn Thị, về cơ bản mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hai bố con ông ta. Thấy bố mình ngày càng già đi nên việc nhường vị trí chắc chắn sẽ chẳng còn xa.  

Đặc biệt là cứ nghĩ tới có người dám bắt con trai ông ta trong tập đoàn Hàn Thị, cơn phẫn nộ của Hàn Thành Phú càng dâng trào. Ông ta muốn xem xem rốt cục là ai mà to gan như vậy.  

“Ừm? Sao cháu lại ở đây?”, cả hai người vừa đi vào liền thấy Đinh Dũng đứng ở trên bục. Hàn Tông Khôn trông mà sững người.  



Không phải thằng nhóc mất tích rồi sao? Còn mất tích cùng với cả Hàn Phương Nhiên, sao đột nhiên nó lại chạy đến đây, lẽ nào là Phương Nhiên được cứu về rồi?  

“Nếu thật sự như vậy thì tập đoàn được cứu rồi”, Hàn Tông Khôn cảm kích ra mặt.  

Ngược lại, Hàn Thành Phú thấy Đinh Dũng thì tối sầm mặt lại. Ông ta cũng đoán như Hàn Tông Khôn, có điều ông ta lại không hy vọng Hàn Phương Nhiên quay về vì một khi Hàn Phương Nhiên quay về thì mọi kế hoạch của Hàn Hàn chắc chắn sẽ đổ bể.  

Không thể nào? Nhà họ Viên sao có thể bỏ qua cho bọn nó được. Mãi tới lúc này, Hàn Thành Phú còn chưa nhận được tin nhà họ Viên bị diệt, cũng không biết bố con Trương Bồi Sơn cố ý giấu nhẹm thông tin.   



“Đinh Dũng, Phương Nhiên đâu?”, Hàn Thành Phú cố gắng kiềm chế mọi thắc mắc trong lòng, nhìn Đinh Dũng hỏi.  

Ông ta vừa lên tiếng, tất cả mọi người xung quanh đều biến sắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đinh Dũng.  

Những người ở đây đều là thành viên cốt cán trong tập đoàn Hàn Thị. Thông tin Hàn Phương Nhiên mất tích đã được loan ra khắp công ty, hiện giờ Hàn Thành Phú hỏi vậy đương nhiên sẽ kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. Lúc này người ta mới nhận ra cậu thanh niên đứng tên bục kia chính là tên ở rể của nhà họ Hàn.  

Có điều không ai dám coi thường Đinh Dũng nữa. Từ sau khi Đinh Dũng bỏ ra khoản tiền trên trời mua bức tranh Thiên Lý Giang Sơn Đồ tặng cho Hàn Tông Khôn và sai người bắt kẻ đố kỵ vì sính lễ thì nhà họ Hàn, thậm chí là cả thành phố Kim Châu đều kinh ngạc. Một người có thể bỏ ra cả khoản tiền lớn như vậy thì chắc chắn thân phận không hề đơn giản, chí ít không phải là tên ăn hại như bọn họ nghĩ.  

“Phương Nhiên vẫn đang nghỉ ngơi, vài ngày nữa có thể tới công ty nhậm chức được ạ”, Đinh Dũng vẫn hết sức điềm tĩnh, nở nụ cười.  

Thế nhưng lời anh vừa nói ra lập tức khiến cho căn phòng họp như dậy sóng, đặc biệt là những cổ đông kia, người nào người nấy mặt mày vui mừng ra mặt.  

Trước kia, khi Hàn Phương Nhiên còn đang đương chức, tập đoàn Hàn Thị có thể nói là phát triển thần tốc, lúc này nghe tin Hàn Phương Nhiên sắp quay lại, những cổ đông này sao có thể không vui cho được.  

“Đinh Dũng, thật sao?”, Hàn Tông Khôn kinh ngạc vội hỏi.  

Mặc dù trong lòng Hàn Tông Khôn, Hàn Phương Nhiên chỉ là cháu gái, cũng không thể thừa kế cả tập đoàn, thế nhưng năng lực của cô là điều không thể phủ nhận, nếu như Hàn Phương Nhiên ở tập đoàn thì nhất định có thể dẫn dắt tập đoàn đi lên tầm cao mới.  

Đặc biệt là… Hàn Tông Khôn đã cho người đi điều tra thân phận của Đinh Dũng, thế nhưng điều khiến ông ta phải thất vọng đó là, mặc dù bỏ ra nhiều tiền của điều tra nhưng vẫn không thu được kết quả. Thân phận của Đinh Dũng vẫn như tờ giấy trắng, nhưng càng như vậy, Hàn Tông Khôn lại càng tò mò. Nếu Hàn Phương Nhiên dẫn dắt tập đoàn, lại có thêm sự trợ giúp từ Đinh Dũng thì có lẽ tập đoàn sẽ càng vững mạnh hơn.  

Nghe Hàn Tông Khôn hỏi vậy, Đinh Dũng gật đầu, cười hiền hoà, nói: “Cô ấy đã về thật rồi ạ, có điều Phương Nhiên bị thương nên cần ở nhà nghỉ ngơi một thời gian”.  

“Quay về là tốt rồi, cứ nghỉ ngơi trước đã, không vội quay lại công ty”, Hàn Tông Khôn gật đầu cười, mọi thắc mắc trong đầu ông ta ban nãy cũng được giải đáp phần nào.  

“Thật sự đã về rồi sao? Thế nhà họ Viên? Không làm khó các cháu chứ?”, Hàn Thành Phú mặt mày vẫn tối sầm, lên tiếng hỏi trong vô thức.  

Ông ta vừa dứt lời thì sắc mặt cũng thay đổi theo, vội bụm miệng, cố nuốt những gì định nói vào trong.  

“Ừm?”, cho dù Hàn Thành Phú có cố gắng nuốt trôi những gì định nói thì Đinh Dũng cũng đã nhạy bén bắt được lời của ông ta. Anh lập tức nheo mắt lại hỏi: “Sao bác biết Phương Nhiên bị nhà họ Viên bắt?”  

“Bác, bác có biết đâu”, Hàn Thành Phú lắp bắp trả lời.  

Mặt Đinh Dũng dần lạnh lại, anh đi về phía Hàn Thành Phú, nheo mắt nhìn đầy sát khí, hạ giọng nói: “Đừng để cháu phải hỏi lại lần thứ hai, tại sao bác biết?”  

“Việc này liên quan gì đến cháu?”, Đinh Dũng từng nói, chỉ cần là việc có liên quan tới hai bố con nhà họ Viên thì anh sẽ không bỏ qua.  

Đinh Dũng còn tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, nhưng hiện giờ lời nói của Hàn Thành Phú khiến lòng anh không khỏi hoài nghi. Trong khi mọi người không ai hay biết gì thì tại sao Hàn Thành Phú lại biết Hàn Phương Nhiên bị nhà họ Viên bắt.  

Vả lại, nghe giọng điệu của ông ta, rõ ràng là không biết nhà họ Viên bị diệt trừ. Với khả năng tình báo của Hàn Thành Phú thì sao có thể biết được Hàn Phương Nhiên bị nhà họ Viên bắt được?  

“Bác, bác chỉ đoán thôi, bác biết được một số thông tin nhưng không dám chắc chắn”, thấy Đinh Dũng đi tới, Hàn Thành Phú chột dạ, vội lùi về sau hai bước.  

Nghe vậy, Đinh Dũng dừng chân, trợn mắt nhìn Hàn Thành Phú: “Tốt nhất đừng để cháu biết bác có liên quan gì đến nhà họ Viên, nếu không đừng trách cháu không nể tình cùng dòng họ”.  

“Được rồi, Hàn Hàn đâu? Không phải nói nó bị người ta lôi đến đây sao? Là ai đưa Hàn Hàn đến?”, đúng lúc này, Hàn Tông Khôn đột nhiên nhớ ra mục đích đến đây nên đảo mắt quanh phòng họp một lần mà vẫn chưa thấy khuôn mặt nào lạ.  

“Ở đằng kia ạ”, có người lên tiếng.  

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Hàn. Khi thấy Hàn Hàn ngày thường vẫn ngang ngược hống hách ở tập đoàn mà lúc này lại như con chó trốn chui lủi, không ít người tỏ ra hả hê.  

“Hàn Nhi, con làm sao vậy? Là kẻ nào đánh con ra nông nỗi này?”, thấy con trai trong bộ dạng này, Hàn Thành Phú tức tối vô cùng. Ông ta xót xa đi tới chỗ con mình.  

“Là cháu đánh”, Đinh Dũng thản nhiên lên tiếng: “Trước khi thảo luận ai đúng ai sai, cháu muốn mọi người xem một thứ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play