“Ý gì chứ? Cháu không phải đã cứu lấy cái mạng của cậu ta rồi sao?”, mặt mày Đinh Dũng vẫn thản nhiên như thường. Anh đã dùng Bổ Thiên Thuật, Sóc Phong không thể xảy ra chuyện được.
Chỉ cần thương thế trên cơ thể dần hồi phục thì cái mạng của cậu ta hoàn toàn có thể an toàn cho nên Đinh Dũng mới không hiểu ý của Hạ Diệp rốt cục là gì.
“Chúng tôi sắp phải đi khỏi đây nhưng tình trạng hiện giờ của Sóc Phong thì…”, nói tới đây, Hạ Diệp lại nhìn sang Đinh Dũng. Anh còn chưa lên tiếng thì Đinh Dũng đã hiểu ý, anh cau mày, nói: “Ông muốn giao cậu ấy cho cháu?”
“Cháu tới đây còn có việc khác, những nơi cháu đến rất nguy hiểm”, vừa nói, Đinh Dũng vừa lắc đầu.
Việc Sóc Phong bị thương tạm thời chưa cần nhắc đến. Lần này anh tới Bắc Cảnh ngoài việc tìm Kim Vô Đạo ra thì còn nghe nói việc ở núi tuyết Ama Dablam sụt lún. Anh phải tới đó một chuyến, lúc đó có lẽ sẽ gặp rất nhiều hiểm nguy.
“Thưa cậu, xin cậu, chúng tôi không thể đưa Sóc Phong đi theo, cũng không thể trơ mắt để nó chết ở đây được”, Hạ Diệp cúi đầu, “chỉ cần cậu đồng ý đưa Sóc Phong đi thì cho dù cậu có yêu cầu gì, chúng tôi đều có thể đáp ứng”.
“Cái gì cũng có thể đáp ứng sao?”, Đinh Dũng nhướng mày, trong lòng đột nhiên có thêm suy nghĩ mới.
Nếu như anh có thể dùng những người trong thôn này thì anh coi như có thêm cánh tay đắc lực ở Bắc Cảnh này rồi. Sau này gặp rắc rối gì ở Bắc Cảnh cũng sẽ dễ dàng vượt qua hơn.
Sống bao nhiêu năm như vậy, Đinh Dũng biết rằng việc gì cũng một mình lao vào làm thì không phải là cách hay, cần phải bồi dưỡng một đội ngũ có thể nghe theo lệnh của mình, nếu không một khi nhiều việc thì một mình anh không thể nào mà đương đầu hết được, tới lúc đó được cái nọ lại mất cái kia.
“Trưởng thôn”, Cát Lão nhìn Hạ Diệp với vẻ mặt bi thương thế nhưng Hạ Diệp không hề phản ứng lại, ông ta lập tức gật đầu nhìn Đinh Dũng, nói: “Chỉ cần cậu đồng ý cứu Sóc Phong thì tất cả chúng tôi đồng ý làm theo mọi yêu cầu của cậu”.
“Ồ? Đã vậy thì…”, nói tới đây, Đinh Dũng nheo mắt lại, tay anh đan lại với nhau, anh chợt chỉ vào giữa hai bên lông mày của Hạ Diệp. Luồng linh khí bên trong cơ thể theo đầu ngón tay phóng ra ngoài, thâm nhập vào trán Hạ Diệp, hoá thành đường ấn chú phức tạp.
“Đây là một đường chú ấn khế ước. Nếu như ông đồng ý làm nô lệ thì nghĩ thông, thả lỏng cơ thể để cho đường chú ấn này in vào linh hồn của ông. Từ nay về sau, sinh tử do tôi định đoạt”, Đinh Dũng mặt vẫn như thường, nhìn Hạ Diệp mà thản nhiên nói: “Nếu như ông không đồng ý và còn phản kháng thì đường ấn chú này sẽ biến mất. Lựa chọn thế nào, ông chọn đi”.
Nói xong, Đinh Dũng không để ý đến Hạ Diệp nữa mà nhắm mắt lại. Nghe vậy, Hạ Diệp mặt mày biến sắc. Ông ta nắm chặt tay, rõ ràng là đang phân vân, không biết phải chọn thế nào.
“Trưởng thôn, không thể”, Cát Lão vội nhìn sang Hạ Diệp. Bọn họ và Đinh Dũng mới chỉ quen nhau chưa được một ngày, ai biết được tính cách của Đinh Dũng thế nào. Ngộ nhỡ Đinh Dũng là một tên giết người không chớp mắt thì phải làm sao?
Hạ Diệp là trưởng thôn. Chỉ cần ông ta ở đây thì cho dù là cả thôn đi đâu thì thôn bọn họ vẫn tồn tại, cho nên ông ta quyết không thể để xảy ra chuyện gì, nếu không thì cả thôn thật sự sẽ không còn nữa.
“Tôi đồng ý”, thế nhưng không đầy nửa khắc, Hạ Diệp đã quyết đoán. Ông ta mở mắt, thả lỏng sự kiểm soát về tâm trí, để cho ấn chú kia in vào linh hồn mình.
Vốn dĩ Đinh Dũng còn tưởng Hạ Diệp không đồng ý. Cho dù đồng ý cũng cần trải qua thời gian suy nghĩ đắn đo rất lâu nhưng nào ngờ mới chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà ông ta đã quyết định. Mắt anh nhìn ông ta tỏ vẻ tán thưởng: “Được, ông đã đồng ý làm nô bộc của tôi thì theo lệnh của tôi, ông phải tuyệt đối phục tùng, nếu không tôi chỉ cần trong chốc lát là có thể khiến ông hồn bay phách tán”.
“Vâng, chủ nhân”, Hạ Diệp lập tức quỳ gối, cúi đầu: “Xin chủ nhân cứu lấy Sóc Phong”.
“Tôi có cách có thể để các ông không cần phải đi khỏi đây”, đúng lúc này, Đinh Dũng đột nhiên lên tiếng.
“Ừm?”, vốn dĩ Hạ Diệp vì nhận Đinh Dũng làm chủ nên còn thẫn thờ thì lúc này mắt ông ta chợt sáng lên. Cát Lão nghe vậy cũng vội nhìn sang Đinh Dũng: “Thưa cậu, câu này là thật sao?”
“Có điều tôi cần hỏi các ông một số việc đã”, Đinh Dũng không trả lời câu hỏi của Cát Lão mà nhìn sang Hạ Diệp.
“Có việc gì cậu cứ hỏi. Nếu như chúng tôi biết nhất định sẽ không giấu nửa lời”, nghe vậy, Hạ Diệp chợt thẫn thờ nhưng sau đó nói bằng giọng cung kính.
“Ông nói mấy ngày trước có vài nhóm người từng tới đây, bọn họ đi đâu rồi?”, Đinh Dũng nghĩ một lát rồi hỏi tiếp, “tổng cộng có mấy nhóm người, là những ai?”
“Ít thì cũng phải năm, sáu nhóm”, Hạ Diệp cau mày nghĩ ngợi rồi nói hết với Đinh Dũng, “đều là những người ngoài vùng, vả lại một nhóm người nói chuyện không cùng ngôn ngữ với chúng tôi, chúng tôi nghe không hiểu, có lẽ không phải là người ở vùng lân cận”.
“Được rồi, tôi biết rồi”, Đinh Dũng gật đầu sau đó nhìn sang Cát Lão và Hạ Diệp, nói tiếp: “Hai người muốn chuyển đi có lẽ là vì sợ tộc Bắc Dã đến báo thù, tôi có cách khiến bọn họ không tìm ra mọi người”.
Nghe vậy, Đinh Dũng lắc đầu bình tĩnh nói: “Cách gì thì ông không cần biết, nếu các ông đồng ý thì cho tất cả người ở đây làm chú ấn, tôi sẽ đích thân nói cách cho các ông”.
“Đây…”, Cát Lão do dự.
“Chúng tôi đồng ý, giờ tôi đi tập kết mọi người”, biết Đinh Dũng có cách để mình không phải đi khỏi đây, Hạ Diệp như có thêm hy vọng,vả lại vừa rồi ông ta cũng thấy Đinh Dũng có bản lĩnh, chỉ cần vung tay là có thể khiến mình mang theo chú ấn nên một người thực lực như vậy có muốn giết hại bọn họ thì đâu khó khăn gì. Nếu như có được sự trợ giúp của Đinh Dũng thì có lẽ sẽ không phải chuyển đi thật.
“Không cần đồng ý nhanh như vậy. Các ông về suy nghĩ đi đã”, Đinh Dũng khoát tay tỏ ý bảo bọn họ về trước, “nếu suy nghĩ xong rồi thì tối nay dẫn tất cả mọi người tới gặp tôi. Còn nếu không suy nghĩ thông được thì tối nay mình ông tới tìm tôi, tôi sẽ giúp ông giải chú ấn”.
Nói xong, Đinh Dũng nhắm mắt lại, không để ý tới hai người nữa.
Linh lực ở Bắc Cảnh nhiều hơn ở Giang Bắc, chí ít thì khi Đinh Dũng ở Kim Châu, ngoài Thanh Thành Sơn ra thì anh chưa bao giờ cảm nhận được linh khí dày đặc thế này.
Anh phải nhanh chóng bù đắp lại lượng linh khí hao tổn. Ở một nơi đầy nguy hiểm như Bắc Cảnh thì lúc nào cũng phải bảo đảm thực lực ở trạng thái Đỉnh Phong mới là quan trọng nhất, vả lại sau khi thi triển Bổ Thiên Thuật, Đinh Dũng đột nhiên cảm nhận được sự rúng động trong cơ thể, có lẽ đến lúc đột phá lên giai đoạn Kim Đan rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT