Tần Quan Vũ không còn khóc nữa, chàng đang dồn bao nhiêu
thương cảm vào cho người dì đau khổ.
Tuy Lan Tâm Phi Tử không nói cạn lời, nhưng chàng biết rất
rõ ràng mối tình ngang trái giữa người dì và cha mẹ của chàng. Chàng buồn bã thở
dài, nói với người dì mà cũng như nói với sự đau thương:
- Thôi, như thế là đã hết rồi!
Một câu nói của chàng tự nhiên nhiều nghĩa.
Bao nhiêu hy vọng tìm ra cha mẹ, bây giờ quả thật hết rồi.
Nhưng, hai tiếng “hết rồi” có lẽ chàng dành nhiều cho Lan
Tâm Phi Tử, một người đàn bà đau khổ.
Mang trong lòng một tình yêu ngang trái, đến khi gặp được
người yêu lần chót, lại gặp nhau trong giờ phút lâm chung.
Món nợ lòng đối với Lan Tâm Phi Tử, cha chàng đã dành mang
theo xuống ba lớp đất.
Thật lâu, như vơi bớt sầu đau, Lan Tâm Phi Tử ngẩng mặt lên
hỏi Tần Quan Vũ:
- Chắc cháu hãy còn thắc mắc về việc lập Liên Minh, việc những
người giả ra cha cháu chứ?
- Vâng, cháu rất lờ mờ...
- Đó là vấn đề lấy lợi mà dụ, lấy uy mà chế... Vì ba người
đàn bà nguy hiểm đang lăm le thôn tính võ lâm, cho nên phải làm cho họ vừa bị
phân tán, vừa bị buộc ràng... Do đó, dì mới cố thắt chặt chuyện Liên Minh và
trao cho người giả cha cháu một mảnh địa đồ bịa ra chuyện Cầm Hồn Cốc.
Như chợt nhớ ra, Tần Quan Vũ hỏi:
- Dì mẫu có biết Giáng Lan Mỹ Nhân Nam Cung Nghi có phải là
vợ thứ ba của Hạ Hầu Viên Chủ Trần Phượng Nghi không?
Lan Tâm Phi Tử lắc đầu:
- Không, Giáng Lan Mỹ Nhân Nam Cung Nghi tức là kẻ đã xưng
danh hiệu Tâm Lăng Thần Trì Thiên Tiên Nữ, người đã cùng điệt nhi giao qua một
chưởng trước Tử Vong Lâm lúc nọ.
- Nhưng, người ấy vẫn là hầu thiếp của Hạ Hầu Viên Chủ chứ?
- Đúng, và cũng là kẻ ban lệnh, kẻ có thực quyền duy nhất Hạ
Hầu Viên. Hạ Hầu Viên Chủ vốn thực yêu Phượng Nghi nhưng vì quá sợ Giáng Lan Mỹ
Nhân, nên phải ôm hận một đời.
Tần Quan Vũ hỏi lại:
- Và một người nữa đủ số ba người đàn bà nguy hiểm của võ
lâm theo như dì mẫu nói, có phải là Diễm La Sát Trịnh Như Lan không?
Lan Tâm Phi Tử gật đầu:
- Cứ theo Vạn Tuyệt Độc Tôn nói, thì thân phụ của Vạn Tuyệt
Độc Tôn, tức là ông ngoại của Mai Tương Phi lúc sinh tiền đã đào tạo ra ba tên
dâm nữ ấy, cốt để làm vây cánh thôn tính võ lâm. Cho nên lúc nghe cha của Vạn
Tuyệt Độc Tôn chết, bọn Tiêu Phượng Hoàng, Trịnh Như Lan và Nam Cung Nghi lăm
le phản lại Quỷ Huyệt, nhưng nhờ Vạn Tuyệt Độc Tôn cao tay ấn nên mới khống chế
họ được. Và chính Vạn Tuyệt Độc Tôn trước giờ chết đã cho dì biết việc ấy, đồng
thời sắp bày mưu lược cho dì để trói buộc họ đến ngày nay.
Tần Quan Vũ thắc mắc:
- Nhưng tại sao dì mẫu không cho Vũ nhi biết nội tình ấy sớm
hơn?
Lan Tâm Phi Tử lắc đầu:
- Như thế đã vô ích mà lại còn nhiều nguy hiểm. Một, có thể
Vũ nhi sẽ vì căm hận Vạn Tuyệt Độc Tôn mà có thành kiến với Tương Phi. Hai, sự
việc bại lộ, sẽ hư cả kế hoạch, vì ba tên dâm nữ kia sẽ có thể họp nhau chống lại
Quỷ Huyệt, phá bỏ Liên Minh, trong khi Vũ nhi võ học chưa thành. Cho nên, cả đến
việc mấy lần phái người đem rắn tấn công Vũ nhi, là dì mẫu cố kích thích nội lực,
làm cho Vũ nhi sớm phát triển nội công, đồng thời, để cho ba tên dâm nữ càng
hoang mang trước tình thế.
Tần Quan Vũ hỏi:
- Thế còn việc cho người làm gian tế các nơi?
Lan Tâm Phi Tử mỉm cười:
- Sao Vũ nhi không thấy điều quan trọng đó? Có thể nói mọi lực
lượng lớn trong võ lâm hiện nay đều có người của Quỷ Huyệt. Nó có tác dụng nắm
vững tình thế bấy lâu nay, và sẽ làm lực lượng nòng cốt khi giải quyết trận cuối
cùng.
- Nhưng người của Quỷ Huyệt đi trá hàng các nơi, họ bằng
lòng nhận mệnh lệnh ấy sao?
- Chẳng những chấp nhận mệnh lệnh, mà họ lại còn đem hết nhiệt
tâm phục vụ kế hoạch, vì họ thấy được sự chính nghĩa cần làm đối phó với bọn tối
nguy hiểm của võ lâm!
Tần Quan Vũ gục gặc đầu, chàng hết sức thán phục sự sắp xếp
của Lan Tâm Phi Tử.
Càng nhìn dì, càng nhớ đến mẹ cha, Tần Quan Vũ buồn buồn:
- Vũ nhi không gặp lại được cha mẹ, bây giờ chỉ còn cách vái
lạy chốn mộ phần...
Lan Tâm Phi Tử gật đầu:
- Vũ nhi sẽ cùng đi với Tương Phi đến đó.
Và nàng quay vào trong bảo tỳ nữ gọi Mai Tương Phi.
Không đợi Tương Phi làm lễ, trưởng lão vẫy tay:
- Phi nhi, mọi việc mẹ đã nói rõ cho Vũ nhi tường tận.
Vừa nói, Lan Tâm Phi Tử vừa đưa mắt về phía Tần Quan Vũ, thầm
bảo chàng rằng mọi việc ở đây không có nghĩa là nói lộ việc giả Vạn Tuyệt Độc
Tôn.
Tần Quan Vũ hội ý khẽ gật đầu.
Lan Tâm Phi Tử, bước gần lại vuốt tóc Mai Tương Phi nói tiếp:
- Bây giờ, đã đến lúc cần phải diệt trừ bọn đại nghịch võ
lâm, chỉ hiềm vì Vũ nhi nội lực hãy còn chưa đầy đủ... cho nên cần phải tìm cho
kỳ được quyển ba và quyển tư bộ Huyền Kinh.
Mai Tương Phi hỏi lại:
- Nơi đó có chắc đi được không mẹ?
- Chắc thì chưa chắc lắm, vì trăm năm nay võ lâm biến đổi dị
thường, nhưng việc ấy, vì đại nghĩa của võ lâm, vì để thành toàn cho Vũ nhi, mẹ
sẽ thân hành đưa Vũ nhi đi đến đấy. Chỉ có điều con nên truyền lệnh bài cho
Tiêu Phượng Hoàng bảo phải dời ngày yến hội Tử Vong cho đến sang xuân. Vì chờ
như thế Vũ nhi mới lấy và luyện kịp toàn bộ Huyền Kinh.
Ngưng một giây, Lan Tâm Phi Tử nói tiếp:
- Thời gian mẹ đưa Vũ nhi đi lấy và luyện xong hai quyển Huyền
Kinh, ở nhà con hãy cố bình tĩnh đối phó với mọi việc. Lẽ cố nhiên sẽ có sự
giúp đỡ của các vị cao đồ của Quỷ Huyệt, mẹ đã truyền lệnh cho họ rồi. Lâu lắm
là trong vòng hai tháng mẹ sẽ về tới, và đúng dự kỳ Tử Vong yến hội, giải quyết
trận cuối cùng trong dịp đầu xuân.
Day qua Tần Quan Vũ, Lan Tâm Phi Tử nói luôn:
- Bây giờ hai con hãy đến bái lễ phần mộ song thân, ngày mai
mẹ sẽ cùng Vũ nhi khởi trình.
Tần Quan Vũ và Mai Tương Phi cúi đầu bái tạ lui ra, Lan Tâm
Phi Tử nhìn theo nở một nụ cười mãn nguyện.
Ngọc Long Tuyết Sơn!
Đúng như cái tên của nó, hoa tuyết lả tả rơi đóng thành từng
lớp dày trên đá, xa xa đỉnh núi trắng xóa một màu.
Trời bắt đầu vào đông, tuyết càng lúc càng phủ xuống, tàng cây
hốc đá lú nhú như những đống bông gòn khổng lồ sừng sững giữa trời mây.
Từ triền núi bên trái, hai bóng đen vút thẳng lên in rõ trên
nền tuyết trắng.
Lên gần tới đỉnh, chiếc bóng dẫn đầu dừng lại:
- Vũ nhi, chuyến đi này nguy hiểm thì ít mà gian khổ thì nhiều,
nhất là thời gian, nó đòi hỏi ta phải làm xong kịp lúc. Nếu không, Tử Vong yến
hội sẽ đem tai họa tày trời cho toàn thể võ lâm.
Phản chiếu mặt tuyết ngời ngời, nếu đứng cách trong vòng một
trượng, ai cũng có thể nhận ra Lan Tâm Phi Tử đang nói với Tần Quan Vũ.
Im lặng một giây, Lan Tâm Phi Tử nói tiếp:
- Bọn Tiêu Phượng Hoàng muốn đánh một mẻ lưới cuốn cả thất
phái võ lâm trong đêm Tử Vong yến hội, cho nên nếu ta không kịp thời thì sẽ
không làm sao phá vỡ âm mưu của chúng.
Thấy Tần Quan Vũ tỏ vẻ ngần ngừ, Lan Tâm Phi Tử gạn hỏi:
- Hình như Vũ nhi có điều gì thắc mắc?
- Vâng, Vũ nhi lấy làm lạ là đã có nghe một lần Mai Tương
Phi nói với Tam Quốc Miếu Chủ Âu Chính Cầm rằng: “Chẳng lẽ muội muội chờ cho đến
lúc cốt nhục tương tàn...”
Lan Tâm Phi Tử mỉm cười:
- Thì Mai Tương Phi và Âu Chính Cầm là hai chị em chứ sao?
- Hai chị em?
- Hai chị em một cha khác mẹ.
Tần Quan Vũ trố mắt:
- Như thế Tam Quốc Miếu Chủ trước kia, người đã chết một lượt
với cha mẹ cháu nơi Quỷ Huyệt là...
Lan Tâm Phi Tử lắc đầu:
- Vũ nhi đã hiểu lầm. Cha của Âu Chính Cầm và Mai Tương Phi
đã chết lâu rồi, còn người cùng giao đấu và cùng chết với cha mẹ cháu và Vạn
Tuyệt Độc Tôn là Tam Quốc Miếu Chủ mẹ của Âu Chính Cầm...
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến đó thì đã tới tận cùng của
đỉnh núi, Lan Tâm Phi Tử dừng lại:
- Đây là chỗ quyết định về việc được hay không hai quyển Huyền
Kinh.
Lan Tâm Phi Tử không nói, dắt tay chàng bước lên phía trước...
và đưa tay chỉ xuống dưới chân.
Vì bị tuyết trắng một màu nên Tần Quan Vũ không thấy rõ, bây
giờ định thần nhìn kỹ, chàng chợt rùng mình lạnh toát mồ hôi...
Dưới chân chỗ hai người đang đứng, không phải sườn núi lài
lài dốc ngược như mé vừa mới trèo lên, mà là một mặt vách dựng thẳng đứng, y
như trái núi bị xẻ làm hai và từ trên đỉnh dòm xuống âm u hun hút.
Tần Quan Vũ khẽ cau mày...
Lan Tâm Phi Tử giải thích:
- Đứng ngay giữa đỉnh núi này buông mình xuống, độ khoảng
lưng chừng sẽ có một miệng hang vừa một người chui lọt, vào được trong miệng
hang đó là kể như cầm trong tay hai quyển Huyền Kinh.
- Thế thì đâu phải là chuyện khó, cứ buông mình xuống đó bám
vào là vô được miệng hang.
Lan Tâm Phi Tử mỉm cười, ngắt ngang câu nói của Tần Quan Vũ:
- Cháu hãy với tay sờ thử mặt vách đá này xem!
Tần Quan Vũ ngồi xuống sờ vào vách núi.
Một lớp tuyết đóng dày lút nửa cánh tay mới đụng đá, và vách
núi bằng trơn như kiếng, y như vách này được bào gọt kỹ càng.
Lan Tâm Phi Tử nói tiếp:
- Mặt vách như thế này, buông mình xuống bám vào đâu, ví dầu
có bám đúng miệng hang cũng không làm sao giữ thân mình vững được, và nếu tuột
luôn xuống đáy thì kể như không thể trở lên.
Tần Quan Vũ nhìn xuống một lần nữa, vực sâu không thấy dạng
y như tuột vào lòng đất, chàng khẽ nhăn mặt lắc đầu ngao ngán.
Đúng như lời Lan Tâm Phi Tử nói, tuyết đóng vào mặt vách
trơn như kiếng, sức nặng con người buông xuống, dù có thuật khinh công cao đến
mức nào, nhưng vì tầm sâu của nó cũng không làm sao mà bám được.
Chàng quay lại nhìn Lan Tâm Phi Tử:
- Dì mẫu đã có đến đây quan sát rồi ư?
Lan Tâm Phi Tử lắc đầu:
- Vì sợ lộ bí mật nên dì chưa dám đi, song đã được người chỉ
dẫn kỹ càng.
Tần Quan Vũ ngạc nhiên hỏi lại:
- Thế còn đường đi nước bước đến Bá Hoa Viên mà Mai Tương
Phi chỉ dẫn cho cháu?
Lan Tâm Phi Tử đáp:
- Đường đi nước bước đến Bá Hoa Viên mà Mai Tương Phi nói đó
chỉ là một trong những truyền thuyết giả tạo của các giới võ lâm mà thôi!
Tần Quan Vũ càng thắc mắc.
Thấy Tần Quan Vũ hãy còn ngơ ngác, Lan Tâm Phi Tử nói luôn:
- Vì khó khăn như thế, nên trong thời gian qua một mặt giải
quyết những khó khăn khác, một mặt dì phải tạo cơ hội gián tiếp cháu tăng cường
nội lực, đặc biệt nhất là khinh công.
Sực nhớ lại vụ trưởng lão Trại Ca Thạch của Quỷ Huyệt khai
phá Huyền Quan và khinh công của mình đột nhiên tăng tiến dị thường hôm nọ, Tần
Quan Vũ hiểu ra gật đầu thán phục việc bố trí chu đáo của dì mình.
Nhưng chàng vẫn còn thắc mắc:
- Dì mẫu, nhưng sao lại không chọn người nào khác, mà phải
là cháu đi lấy Huyền Kinh?
- Thứ nhất, hai quyển đầu của bộ Huyền Kinh thuộc về Huyền
Âm, đàn ông có thể luyện được, nhưng không sao bằng nữ giới. Cho nên nếu dùng
Huyền Âm Thần Công và Huyền Âm Lục Chưởng thì nhất định không làm sao cháu chống
nổi bọn Ngọc Thường Nga. Riêng về hai quyển thứ ba thứ tư, là Huyền Dương, nó
chỉ dành cho nam giới mà thôi, đàn bà không sao luyện được. Và nó đòi hỏi phải
là một người con trai còn trong trắng... Cháu nhớ lời dặn cuối cùng khi cháu
vào Tam Quốc Miếu chứ?
Tần Quan Vũ trố mắt:
- Thì ra...
Lan Tâm Phi Tử mỉm cười:
- Phải, lời dặn cháu phải giữ cho trong sạch trước khi được
trọn bộ Huyền Kinh, là do dì cho người dùng truyền âm nhập mật nói với cháu, chứ
không phải là người của Tam Quốc Miếu đâu. Và thứ hai, vì lẽ kẻ được trọn bộ
Huyền Kinh sẽ là đệ nhất cao thủ võ lâm hiện đại, là người duy nhất đủ sức trừ
ba tên dâm nữ, cho nên không thể để nó lọt vào một thiếu niên nào khác, không
thể để lọt vào tay của một người trẻ tuổi không đủ khí phách và thiện chí như
cháu, vì biết đâu họ sẽ không a tòng với bọn Tiêu Phượng Hoàng mà gây đại họa
cho võ lâm!
Thật quá sức tưởng tượng của Tần Quan Vũ, khi nghe xong ngọn
ngành câu chuyện.
Sự an bày lâu dài của Lan Tâm Phi Tử quả là một khổ công và
cực kỳ chu đáo!
Quá nửa về đêm, tuyết càng phút càng rơi đong đặc, Lan Tâm
Phi Tử nắm tay Tần Quan Vũ:
- Bây giờ chúng ta xuống là vừa!
Như nhớ ra, Tần Quan Vũ cố hỏi ráng:
- Dì mẫu, nghe đâu Huyền Kinh còn có quyển thứ năm nữa kia
mà?
Lan Tâm Phi Tử bật cười:
- Làm gì có chuyện ấy, chẳng qua là chuyện bịa đặt để đánh lạc
hướng thiên hạ đấy thôi!
Sắp sửa nhảy xuống, nhưng sực nhớ lại thời gian mà Lan Tâm
Phi Tử nói với Mai Tương Phi, Tần Quan Vũ hỏi luôn:
- Như vậy nếu vô được trong hang rồi thì chuyện lấy Huyền
Kinh không có gì khó nữa, thế sao dì mẫu nói đến khoảng thời gian hai tháng?
- Thời gian đó không phải khẳng định như thế, và tuy chưa nắm
chắc lắm, song dì biết rằng phần sau của bộ Huyền Kinh nó không phải là hai quyển
sách, mà là những sơ đồ và khẩu quyết được khắc lên khối đá trong hang này.
Không thể chép mang ra ngoài, vì sức ta không chắc giữ nó được, cho nên cháu phải
ở trong đó tập luyện cho xong, ta phải hết sức thận trọng đề phòng, vì đây là
việc tối quan hệ cho toàn cuộc võ lâm...
Nói đến đây, Lan Tâm Phi Tử chợt nhón chân dòm về hướng dãy
núi xa xa...
Cách chừng ba đỉnh núi, trên nền tuyết trắng liền với da trời,
có mấy chấm đen di động...
Lan Tâm Phi Tử nắm tay Tần Quan Vũ:
- Chưa biết người hay thú, phải đề phòng trước là hơn. Cháu
hãy tập trung nội lực dồn ra cả tay chân và tận dụng Thiên Cân Trụy...
Tần Quan Vũ vâng lời vận lực, cả hai người nắm chặt tay nhau
lao xuống vực thẳm.
***
Một ngày trôi qua...
Một tháng trôi qua...
Vào một đêm ánh trăng vằng vặc phản chiếu mặt tuyết lóng
lánh như kim cương, từ dưới vực sâu nơi Ngọc Long Tuyết Sơn có hai bóng đen bắn
vọt lên như pháo thăng thiên... Hai bóng bay lên nhanh đến mức không còn nghe
hơi gió!
Chân vừa chấm lên đỉnh núi, gã thiếu niên, tức chiếc bóng dẫn
đầu buông tay người thiếu phụ, tức chiếc bóng nương theo sau và ngửa mặt cười
ha hả:
- Dì mẫu, kể như dì cháu mình đã thành công!
- Vũ nhi, cháu hãy ráng sao cho xứng đáng, đại sự võ lâm ký
thác cả vào nơi cháu đấy!
Người thiếu phụ nói dứt lời, vẫy tay về phía trước, cả hai
quay mình như hai mũi tên xé gió, vút nhanh về Quỷ Huyệt...
Trong một gian phòng riêng của Thái Thượng Huyệt Chủ...
Lan Tâm Phi Tử ngồi trên chiếc ghế bọc da thẳng thắn, Tần
Quan Vũ và Mai Tương Phi đứng dựa bên nhau.
Lan Tâm Phi Tử đứng lên trịnh trọng:
- Vũ nhi, phần sau của bộ Huyền Kinh, tức là Huyền Dương Thần
Công và Huyền Dương Thần Chưởng con đã luyện xong, đã đến lúc nên nói thẳng với
mọi người về vấn đề chính nghĩa. Và trước hết phải giải quyết mối thù của lệnh
sư với Tiêu Phượng Hoàng, mối thù của lệnh nghĩa phụ với Nam Cung Nghi, mối thù
của lệnh sư bá với Trịnh Như Lan.
Ngưng một giây, Lan Tâm Phi Tử nói tiếp:
- Theo kế hoạch của ta, trước hủy dịêt Hạ Hầu Viên và Trích
Huyết Giáo, việc đó nhất định sẽ không khó khăn gì mấy, vì sẽ có sự trợ lực của
Tam Quốc Miếu, Võ Lâm Đệ Nhất Gia và thực lực của Cái bang. Đối với Chí Tôn Bảo,
những thứ lợi hại có chất độc, sẽ do bản huyệt giải trừ... Vả lại, Tiêu Phượng
Hoàng vừa mới gửi thư yêu cầu bản huyệt trợ lực cho ngày mở Tử Vong yến hội. Phải
thế không, Phi nhi?
- Vâng, con vừa mới nhận được lời thỉnh cầu ấy.
- Như vậy, thừa dịp này bản huyệt nên phái mười vị Hộ Pháp đến
Chí Tôn Bảo trước, đợi Vũ nhi đến nơi, họ sẽ họp lực đoạt bảo, riêng Tiêu Phượng
Hoàng thì do Vũ nhi xử trí.
- Dì...
Cái láy mắt thật kín đáo của Lan Tâm Phi Tử làm cho Tần Quan
Vũ sực nhớ phải giấu Mai Tương Phi về vụ mẹ nàng, chàng lật đật vòng tay đổi giọng:
- Kính trình nhạc mẫu, việc ấy con sẽ lo liệu!
Lan Tâm Phi Tử ôn tồn:
- Nhật kỳ đã gấp lắm, Vũ nhi hãy trở về liên lạc với Cái
bang, và sẽ hội diện với Phi nhi tại Chí Tôn Bảo, riêng nhạc mẫu thì có lẽ
không cần đến đó làm chi.
Và quay qua Mai Tương Phi, Lan Tâm Phi Tử nói luôn:
- Phi nhi, con hãy sửa soạn đưa Phi nhi ra khỏi Huyệt.
Dứt lời, Lan Tâm Phi Tử hướng ra cửa vẫy tay.
Một giọng nói chợt vang lên như tiếng chuông đồng:
- Song Quỷ và Thập Nhị Hộ Pháp Quỷ Huyệt xin bái kiến Tần
công tử!
Tiếp liền theo, mười bốn cao thủ Quỷ Huyệt chia làm hai hàng
đi vào trước mặt Tần Quan Vũ vòng tay...
Tần Quan Vũ vội nghiêng mình:
- Đa tạ chư vị!
Trại Ca Thạch bước lên một bước:
- Mộ phần lệnh tôn đường sẽ do chúng tôi lãnh xây cất lại và
sớm tối phụng hương. Xin công tử yên tâm lo cho đại cuộc, chắc chắn rằng lệnh
tôn đường sẽ ngậm cười nơi chín suối.
Tần Quan Vũ lại vòng tay:
- Đa tạ quý lão tiền bối!
Mười bốn cao thủ Quỷ Huyệt lại dạt ra hai bên phụng tống Tần
Quan Vũ ra tận cửa...
Tần Quan Vũ bái tạ Lan Tâm Phi Tử một lần nữa rồi mới quay mặt
cùng với Mai Tương Phi đi ra...
Ra đến cửa, mười bốn cao thủ Quỷ Huyệt dừng lại!
- Song Quỷ và Thập Nhị Hộ Pháp xin cáo thối và cầu chúc công
tử thành công!
Tần Quan Vũ đáp lễ:
- Đa tạ hảo ý, tại hạ xin cáo từ liệt vị!
Mười bốn cao thủ Quỷ Huyệt lui vào, Tần Quan Vũ siết chặc
tay Mai Tương Phi:
- Phi muội, sự lo lắng cực khổ của em, thật khiến anh vô
cùng cảm động.
Đưa bàn tay mềm mại như nhung bịt lấy miệng Tần Quan Vũ, Mai
Tương Phi khẽ nói:
- Vợ chồng là đạo trọng, chết sống sẽ vì nhau, sao chàng lại
nói chi lời khách sáo ấy?
Tần Quan Vũ cầm tay nàng đập mạnh vào môi mình, làm thinh
không nói.
Mai Tương Phi thì thào:
- Lúc cùng chàng lễ bái mộ song thân, em bỗng nghe lòng mình
lo lắng, mãi đến bây giờ cũng vẫn chưa được yên tâm...
Thốt xong câu nói buồn buồn, nàng gục đầu vào ngực Tần Quan
Vũ...
Khẽ vuốt tóc người yêu, Tần Quan Vũ khẽ hỏi:
- Em lo lắng điều chi?
Mai Tương Phi thỏ thẻ:
- Công tử, em không biết vong linh của cha mẹ có bằng lòng
chấp nhận và rộng lượng với em không? Đêm ngày em âu lo như thế nhưng vẫn không
có phương chi giải quyết!
Tần Quan Vũ chợt nghe thương nàng vô hạn, chàng ôm chặt nàng
vào lòng an ủi vỗ về:
- Sao em lại nghĩ vớ vẩn như thế? Trong huyết thư di chúc
cha mẹ đã căn dặn anh phải hết dạ yêu thương em thì đâu có lý do nào vong linh
cha mẹ lại không thừa nhận!
Sắc mừng tràn ngập lên mắt Mai Tương Phi, nàng quàng chặt
tay qua cổ chàng như biểu lộ sự biết ơn qua câu nói đó.
Và bằng một giọng thẹn thùa, nàng thỏ thẻ bên tai chàng:
- Cầu mong trọn đời yêu em, thì dù có phải ra vào lửa đỏ,
lòng em cũng mãn nguyện.
Càng nghe giọng nói nồng đượm yêu đương, Tần Quan Vũ càng siết
mạnh tấm thân ngà ngọc. Cả hai quấn chặt lấy nhau tưởng chừng như không thể có
phút ly tan.
Thật lâu, hai tâm hồn sực nức hương yêu nghe như vũ trụ gom
về một chỗ và gió ngàn ngưng đọng đâu đây...
Tiếng gà rừng đâu đó vụt rộ lên, làm cho Tần Quan Vũ giật
mình buông lỏng vòng tay.
Bốn mắt nhìn nhau không cạn hết lời và họ cùng cảm nghĩ lời
nói của con người trong lúc này có lẽ là vụng về hơn bao giờ hết.
Từ góc trời đông ánh bình minh lăm le xô vẹt đám mây ngang,
Mai Tương Phi đành nhìn chàng ray rứt:
- Cầu nguyện cho chàng sớm thành công, chúng ta sẽ gặp nhau
nơi Chí Tôn Bảo... Thôi, chàng vui mà đi nhé!
Tần Quan Vũ mím môi siết chặt tay nàng một lần nữa, và quả
quyết lao mình thật nhanh về phía tây nam...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT