Vốn đã sẵn căm thù Hạ Hầu Viên Chủ, Tần Quan Vũ vung lẹ cánh
tay một loạt tiềm lực như thác lũ bùng lên khi đám bao vây vừa chấm đất.
Một tiếng dội rung cây đổ lá, Tần Quan Vũ lắc mình thụt lùi
một bước, riêng Hạ Hầu Viên Chủ vì chưa đứng ổn bị bật ra ngoài gần hai trượng.
Âu Chính Cầm cười mỉa:
- Viên chủ, tình hình xem như bất lợi rồi đấy, hay là trở về
thỉnh phu nhân Giáng Lan Mỹ Nhân đến là hơn!
Hạ Hầu Viên Chủ nhăn mặt cười rùng rợn:
- Tần Quan Vũ đừng vội đắc ý, hãy chuẩn bị dọn mình đi!
Tần Quan Vũ cười khảy:
- Tại hạ xin sẵn sàng!
Hạ Hầu Viên Chủ làm thinh không nói, hai tay kéo lên ngang
ngực đẩy mạnh ra một lượt.
Hai luồng tiềm lực như hai cây gió thốc thổi tới ùn ùn.
Biết đối phương đã dùng cả toàn thân công lực, Tần Quan Vũ
không dám khinh thường, hai chân chàng trụ vững như hai chiếc cột đồng vung cả
hai tay đối kháng.
Ầm! Ầm!
Tần Quan Vũ nghe như nức từng thớ thịt nhưng chàng nghiến
răng vận khí đan điền cố đứng y một chỗ, Hạ Hầu Viên như một bao cát bị hất
tung rơi đánh phịch ra xa hơn mười trượng!
Một lúc thật lâu, Hạ Hầu Viên Chủ mới lóp ngóp bò dậy, hắn
nhăn bộ mặt trắng như giấy bạch, giọng nói như lạc hẳn:
- Tiểu tử, ta gởi mạng ngươi lại đấy.
Dứt lời, hắn nhấc bổng mình lên vút mất vào rừng!
Mười ba cao thủ Hạ Hầu Viên từ nãy giờ cứ đứng yên vì không
được lệnh, bây giờ thấy chủ nhân bỏ cuộc, cả bọn cùng vội vã dông theo.
Không ngờ Tần Quan Vũ võ công tăng tiến đến mức độ đẩy lui
được Ảo Diện Nhân một cách vinh quang như vậy, Bất Tử Lão Cái mừng quá kêu lên:
- Vũ nhi, công lực của hiền điệt đã hoàn thành!
Tần Quan Vũ làm thinh cúi mặt nhìn thi thể Phượng Nghi thở
dài ảo não.
***
Ánh nắng dịu dàng xuyên ngang cửa sổ rọi vào gian phòng
khách điếm, nơi đó, Tần Quan Vũ, Âu Chính Cầm, Thần Bí Nhân và Bất Tử Lão Cái
ngồi lặng lẽ làm thinh.
Thật lâu Tần Quan Vũ mở lời trước nhất:
- Ai có thể chứng chắc rằng Mai Tương Phi là Huyệt Chủ Quỷ
Huyệt?
Âu Chính Cầm khẽ nói:
- Tiện thiếp có đủ bằng chứng chắc chắn như thế.
Thần Bí Nhân cũng gật đầu:
- Lão phu cũng chứng chắc rằng Mai cô nương là người nối hậu
của Vạn Tuyệt Độc Tôn, hiện kế nhiệm Quỷ Huyệt Chủ.
Tần Quan Vũ gục gặt đầu suy nghĩ:
- Lấy đâu chứng minh những lời của nàng lúc nãy là sự thực?
Thần Bí Nhân nói liền:
- Lão phu có thể chứng minh điều ấy. Căn nguyên của chuyện
đó phát sinh từ hồi mười tám năm về trước. Lúc đó, Độc Bà, vợ của Vạn Độc Tuyệt
Tôn đang là Quỷ Huyệt Chủ, không hiểu sao bỗng nhiên tuyên bố ước hẹn với Nhân
Quân tỉ võ tại Hoa Sơn.
Hẹn rõ thời gian, địa điểm và nhấn mạnh rằng kẻ nào không tới
thì kể như kẻ đó chịu thua.
Chuyện truyền lan ra, gia huynh của lão phu lúc bấy giờ là
Tam Quốc Miếu Chủ, nghe được hết sức cho là một chuyện không tốt, nhưng, khốn nỗi,
đối với võ lâm, danh dự là điều trên tất cả...
Và vì thế, mà gia huynh của lão phu đã phải cùng dẫn lão phu
đến Hoa Sơn.
Quả nhiên, Độc Bà đã đến trước nơi đó rồi. Và một lúc sao, vợ
chồng Nhân Quân cũng đến.
Hầu hết nhân vật thành danh của võ lâm đương thời đều có mặt,
điều đó làm cho Độc Bà hơi núng thế, vì sợ bị sự trách phạt dẫn tới vây công của
chính phái võ lâm.
Bởi vì tuy tự cho mình là độc nhất võ lâm, nhưng đứng trước
Trung Nguyên Tứ Quân và một số đông cao thủ, cũng phải e dè thực lực.
Vì thế, Độc Bà phải cố lựa lời rào trước rằng:
- Mời các vị đến Hoa Sơn là chỉ mong chứng thực võ công cho
nhau, vậy nên các vị đừng đi quá mức ấy, vì nó có thể làm tổn thương tình đồng
đạo với nhau!
Ngoài miệng tuy nói thế, nhưng ai cũng thấy rõ đó chỉ là lối
vạch phòng một con đường rút mà thôi.
Lúc bấy giờ, không ai nói gì cả, kể cả lệnh tôn, lệnh đường
của Minh Chủ, tức là vợ chồng Nhân Quân, và luôn cả gia huynh Tam Quốc Miếu Chủ
cũng không nói gì cả. Lão phu đành phải hỏi:
- Nhưng chứng thực võ công nghĩa là như thế nào?
Độc Bà nói:
- Cùng nhau tỷ thí ba chưởng, ba kiếm, và một khinh công thế
thôi.
Kết quả trận đấu ấy, không ai hơn ai, và Độc Bà có vẻ tức tối
không bằng lòng.
Riêng gia huynh Tam Quốc Miếu Chủ rất hâm mộ Nhân Quân từ
lâu, nên nhân đó đôi bên kết làm bằng hữu, và nhân nghe vợ của Nhân Quân có
thai, bèn hứa với nhau nếu Nhân Quân sinh trai, Tam Quốc Miếu Chủ sinh gái thì
kết làm thông gia.
Không hiểu sao, Độc Bà cũng tự cho biết mình đang mang thai
và cũng hứa với Nhân Quân như thế.
Lúc bấy giờ, trước lời hứa của Độc Bà làm cho Nhân Quân khó
chịu lắm, vì vốn khinh miệt Độc Bà đã dùng tuyệt độc uy hiếp võ lâm.
Tuy nhiên, biết rằng chưa thể nào phá được Quỷ Huyệt, không
muốn gây chuyện ngay trong lúc đó, vợ chồng Nhân Quân buộc lòng phải nhận lời hứa
của Độc Bà, để tránh tai hại nhất thời cho võ lâm, bởi vì nếu Độc Bà bị mất mặt
vì lời từ khước, thì rất có thể làm liều.
Rồi từ lúc chia tay lần đó, mãi đến hơn mười năm sau, gia
huynh và lão phu không gặp lại được Nhân Quân.
Kể đến đây Thần Bí Nhân nói thêm:
- Đó là chuyện chính lão phu mắt thấy tai nghe, không thể là
giả trá.
Tần Quan Vũ gục gặt đầu:
- Cứ như thế, thì vấn đề lại càng khó hơn lên. Vì nếu đã chứng
minh nàng là vợ tôi thì tất cả lời nói của nàng đều có thể tin được.
Thần Bí Nhân nói thêm:
- Đúng, lời nói của nàng vừa rồi đều đáng tin. Và lão phu vốn
biết tính tình của nàng vốn là một con người chắn chắn, lời nói của nàng buộc
ta phải chú ý.
Tần Quan Vũ gật đầu:
- Việc đó đã rõ ràng, nàng tuy là Huyệt Chủ, nhưng chỉ có
danh chứ không thực, tất cả hành sự của Quỷ Huyệt đều bị mẹ nàng thao túng. Cho
nên nàng mới bảo rằng không làm theo được như ý muốn của nàng.
Âu Chính Cầm nói:
- Tiện thiếp cũng nghĩ như thế!
Suy nghĩ hồi lâu, Tần Quan Vũ nói:
- Như thế thì kế hoạch đầu tiên của chúng ta đã hỏng!
Bất Tử Lão Cái trầm ngâm hỏi lại:
- Thế thì chúng ta nên làm sao?
Tần Quan Vũ mím môi:
- Có lẽ phải dùng sức mà thôi.
Im lặng giây lâu, Tần Quan Vũ nói tiếp:
- Sự thật đã diễn biến như thế, tình hình và thực lực của
ta, đối phương đã biết rõ như ngửa bàn tay, cho nên từ đây về sau gặp nhau là một
vấn đề sống chết! Và việc dời ngày Tử Vong yến hội lần này đủ thấy Quỷ Huyệt đối
với việc đó hết sức là chu mật, đến lúc đó có thể nói rằn một trận quyết liệt
cuối cùng của hai phái chính tà, vì thế, theo ý kiến tôi, thì nên cố gắng tìm
cho được quyển ba và quyển tư của bộ Huyền Kinh trước nhất.
Âu Chính Cầm nói liền:
- Nếu không lầm thì hai quyển đó nằm trong Ngọc Quan Âm.
Tần Quan Vũ ngạc nhiên gặn lại:
- Làm sao tiểu thơ lại biết?
- Việc ấy do tỳ nữ của Mai Tương Phi nói lại cho tôi biết.
- Như vậy lời ca kỳ dị kia là giả mạo?
Âu Chính Cầm lắc đầu:
- Tiện thiếp không rõ lắm, vì vấn đề hư hư thực thực, nó là
một bí mật võ lâm.
Suy nghĩ hồi lâu, Tần Quan Vũ nói:
- Mai Tương Phi quả là lợi hại, nội việc tống Xuân Lan ra là
đủ biết rồi... Cho nên, vấn đề đặt ra cho ta hiện nay là đừng để cho đối phương
dùng lời úp mở để lung lạc, riêng tôi sẽ đến Ngọc Long Tuyết Sơn xem sao.
Tất cả mọi người có vẻ tán thành, chỉ riêng Âu Chính Cầm lo
lắng:
- Công tử đi một mình nguy hiểm lắm!
Tần Quan Vũ lắc đầu:
- Đi như thế mới giữ được an toàn. Bây giờ tôi phải đi liền
đến Ngọc Long Tuyết Sơn, Âu tiểu thư và Thần Bí tiền bối hãy trở về Tam Quốc Miếu
lo chuẩn bị thực lực chờ khi có sự cầu viện của tôi.
Thần Bí Nhân đáp:
- Tất cả mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi... Minh Chủ không phải
lo điều ấy.
Suy nghĩ giây lâu, Tần Quan Vũ nói:
- Quý vị đã quyết tâm giúp đỡ, vậy xin ở tại khách điếm này
chờ đợi. Tất cả nhân lực trọng yếu của Cái bang cũng nên tập trung gần đấy, việc
đó xiin sư thúc lo liệu cho.
Bất Tử Lão Cái gật đầu:
- Tất cả đều không có gì đáng lo, chỉ ngại hiền điệt một
mình.
Tần Quan Vũ ngắt lời:
- Xin sư thúc hãy tin ở hiền điệt. Vả lại hai quyển Huyền
Kinh tiểu điệt nhất định phải lấy cho kỳ được, mà nếu nhiều người chúng ta đến
Ngọc Long Tuyết Sơn, e sẽ có những cuộc chạm trán có thể nguy hại đến võ lâm.
Mọi người thấy lý lẽ đó rất đúng, nên im lặng không nói nữa.
Tần Quan Vũ nói tiếp:
- Nếu có được lòng tín nhiệm, xin các vị cứ y theo kế hoạch
thi hành, sau khi đến Ngọc Long Tuyết Sơn trở về, công việc đầu tiên là phải hủy
diệt Hạ Hầu Viên, bây giờ tại hạ xin cáo biệt.
Rồi không đợi họi nói gì thêm, Tần Quan Vũ đứng lên từ giã.
***
Bóng đêm từ từ phủ xuống, vành trăng đầu tháng lơ lửng giữa
nền mây xanh lợt, cảnh sắc cực kỳ lạnh lẽo.
Vượt lên lưng chừng núi, Tần Quan Vũ từ từ chậm lại.
Tuyết đóng từng lớp dày đặc như nền pha lê dưới ánh trăng
huyền ảo, trời bắt đầu vào đông, hơi gió lạnh buốt da.
Giữa khung cảnh tịch mịch lạnh lùng, Tần Quan Vũ dè dặt đi
lên chầm chậm.
Chàng chợt dừng chân lại sững sờ.
Xa xa, một ánh đèn lẻ loi.
Nhưng điểm sáng của đèn đêm ấy chỉ phớt qua rồi mất hẳn. Tần
Quan Vũ cau mày.
Song chàng vẫn hết sức bình tĩnh, vì rất có thể đó là ánh
đèn của kẻ dạ hành.
Chàng dè dặt tiến lên.
Lại một ánh đèn nữa thoáng qua và mất hút.
Mây xám từ phương Nam đùn đến che kín vành trăng, mặt đất bắt
đầu tối xẩm, tầm mắt không thể thấy xa hơn một thước.
Tần Quan Vũ bàng hoàng.
Tất cả bốn bên, xa xa, nhiều ánh đèn thoáng qua rồi mất.
Nếu tính từ đầu đến cuối, cũng đã đến hàng trăm ngọn đèn như
thế.
Thật là một chuyện lạ, tại sao có ánh đèn nhiều như thế giữa
vùng núi tuyết vắng tanh?
Nếu là nhân vật võ lâm, thì tuy trời có tối, nhưng đâu đến mức
phải dùng đèn?
Càng đi tới, ánh đèn lại nhiều lên, có thể đã quá ba trăm.
Ánh đèn hình như cũng đi gần lại và cuối cùng dừng trước mặt
Tần Quan Vũ cách chừng năm mươi trượng, và nhiều đến gấp hai lần khi nãy.
Và càng lạ hơn nữa là các ánh đèn ấy bao thành một vòng tròn
vây chàng vào giữa.
Tần Quan Vũ tập trung công lực lên đôi mắt, và chàng thoáng
rùng mình.
Vì những ngọn đèn nho nhỏ ấy, bây giờ chàng mới thấy rõ, nó
được cột ở sau đuôi của từng con rắn một, và như thế có lẽ đến khoảng bảy tám
trăm con rắn kéo đèn.
Thấy rắn, liên tưởng đến Quỷ Huyệt... Rất có thể lần này
cũng chính họ phát khởi thế công.
Tần Quan Vũ mím môi quát lớn:
- Người bạn nào đến đó xin hãy ra mặt?
Có tiếng gằn gằn đáp lại:
- Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc Võ Khôi, thật là rất hân hạnh!
Tuy có hơi rờn rợn trước bầy rắn quá đông, mặc dù biết trong
mình có hạt minh châu, nhưng Tần Quan Vũ vẫn thản nhiên:
- Xin cho biết tôn danh!
- Một trong Song Quỷ của Quỷ Huyệt, Câu Hồn Sứ Giả Lâm
Khang!
- Xin cho biết ý đến đây!
- Tiếp thỉnh Văn Khúc Võ Khôi vào Quỷ Huyệt!
Tần Quan Vũ trầm giọng:
- Rất tiếc ngay bây giờ tại hạ có nhiệm vụ nơi mình, không
thể đáp lời, và tại hạ xin nhắn lời, khi tại hạ đến Quỷ Huyệt thì chính là lúc
Quỷ Huyệt sẽ thành bình địa!
- Hay! Thật khẩu khí quả xứng là người hôn phối của bản Huyệt
Chủ. Nhưng nhớ đây là lời mời của lệnh nhạc mẫu đấy nhé!
Tần Quan Vũ làm thinh.
Thật ra, việc hứa hôn của song thân, đã làm cho chàng khó xử.
Chống lại việc hôn nhân, tức là phản lại cha mẹ mình.
Đối phương hỏi tiếp:
- Sao chẳng lẽ lệnh nhạc mẫu mời, việc ấy không xứng đáng với
công tử ư?
Tần Quan Vũ lạnh lùng:
- Xin Lâm huynh chuyển lời tại hạ, cảm tạ nhạc mẫu, xin cho
biết rằng ngay bây giờ Tần Quan Vũ này chưa có thể vâng lời!
- Công tử đến Ngọc Long Tuyết Sơn à?
- Nếu thế thì sao?
- Sự dự đoán của lệnh nhạc mẫu quả không sai. Công tử đang
muốn lấy cho kỳ được hai quyển Huyền Kinh, nhưng lệnh nhạc mẫu vì thương con rể
nên đã sai người đến Ngọc Long Tuyết Sơn trước rồi, bây giờ có lẽ họ đã trở về.
Bây giờ, công tử vào Quỷ Huyệt lẽ tự nhiên sẽ được vật mà không nhọc sức!
Tần Quan Vũ khựng lại lo âu.
Nếu đúng như thế, thì quả thật là khốn đốn.
Nhưng, chưa chắc họ đã lấy được dễ dàng. Chàng trả lời thẳng
thắn:
- Cảm tạ thịnh ý của nhạc mẫu, nhưng tại hạ cần điều chi không
bao giờ lại nhờ vào tay kẻ khác1 Hy vọng đến lúc nào đó, tại hạ có dịp đến bái
kiến người.
- Lệnh nhạc mẫu rất mong được thấy mặt công tử, và người bảo
rằng công tử đến Quỷ Huyệt sẽ hết sức có lợi vô hại!
Tần Quan Vũ thản nhiên:
- Tại hạ đã quyết như thế, không thể đổi ý được!
- Văn Khúc Võ Khôi, tại sao lại đi cự tuyệt như thế? Dù
không muốn gặp nhạc mẫu, chẳng lẽ lại không muốn gặp lệnh song thân nữa sao?
Người là phải có tình, đối với cha mẹ cho trọn đạo mới phải chứ?
Tần Quan Vũ rung động, nhưng chàng cố trấn tĩnh.
Chàng vẫn cảm thấy đây là cạm bẫy, chàng không thể nhắm mắt
làm con vật thiêu thân.
Chàng nghiến răng đáp lại:
- Xin Lâm huynh đừng dùng thủ đoạn lung lạc của đàn bà đó, tại
hạ muốn giữ vững ý mình.
- Không muốn uống rượu mời à?
Tần Quan Vũ làm thinh không nói.
Đối phương hừ lên một tiếng lạnh lùng:
- Thôi, mời không được thì xin ép vậy.
Tiếng huýt sáo vụt nổi lên.
Re... Re...
Hàng loạt rắn mang đèn xé gió lao chập vào Tần Quan Vũ.
Chung quanh Tần Quan Vũ tiếng rít của bầy rắn nghe rỡn óc,
những ngọn đèn kéo sau đuôi rắn như vòng tên lửa bắn xỉa vào chàng.
Tần Quan Vũ gầm lên một tiếng, huy động thanh Vô Tình Kiếm tạo
thành một vòng hoa thép màu hồng bao bọc quanh mình.
Từng đợt rắn rơi rụng xuống.
Tiếng huýt gió nổi lên.
Đám rắn không xông ngay vào nữa mà cứ xoay tròn bên ngoài tầm
kiếm xoắn lấy Tần Quan Vũ.
Và thật là kỳ diệu, rắn độc như có linh tính, chúng xoay mãi
và chờ cho khoản tiếp nối của đường kiếm, sáu bảy con chui tọt xỉa vào các trọng
huyệt của Tần Quan Vũ.
Không thể chần chờ, Tần Quan Vũ nhún mình dồn chân lực vọt
tuốt lên hơn mười trượng.
Đối phương cười sằng sặc:
- Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, hãy xuống mà đối địch chứ!
Chân Tần Quan Vũ còn chưa chấm đất, chợt nghe một tiếng lanh
lảnh quát lên:
- Đại Quỷ hãy dừng lại!
- Tuân lệnh Huyệt Chủ!
Tiếng huýt gió nổi lên.
Bầy rắn mang đèn mở rộng vòng vây, dạt hẳn ra ngoài hơn ba
mươi trượng.
Liền lúc ấy, một bóng người lao xuống trước mặt Tần Quan Vũ,
Quỷ Huyệt Chủ Mai Tương Phi!
Tần Quan Vũ trừng mắt nhìn nàng bằng một cái nhìn oán độc.
- Công tử...
Mai Tương Phi kêu lên thê thiết và sà vào lòng chàng.
Tần Quan Vũ vung kiếm quát lên:
- Hãy dang ra.
Mai Tương Phi nhắm mắt nghẹn ngào:
- Giết thiếp đi... Chàng hãy giết thiếp đi...
Nàng dựa hẳn vào lòng chàng, nước mắt trào ra theo tiếng nấc.
Tần Quan Vũ bàng hoàng đứng lặng.
Chàng đâu có thể xuống tay đối với một người không có chút
chi phản kháng... Huống chi người ấy lại là người mà cha mẹ chàng đã định hôn.
Tiếng Đại Quỷ vang lên:
- Huyệt Chủ còn có điều chi căn dặn...
Nàng vẫn ngã nơi mình Tần Quan Vũ và xẵng giọng:
- Hãy về bẩm cáo với Thái Thượng Huyệt Chủ rằng ta và Văn
Khúc Võ Khôi sẽ đến sau.
- Tuân mạng!
Tiếng xào xào lại nổi lên, cả bầy rắn rút đi theo Đại Quỷ.
Thấy bầy rắn cuốn đi, chợt nhớ vừa rồi trong một phút lơ đểnh
lơi đường kiếm, mình đã bị mấy con rắn cắn trúng vai, Tần Quan Vũ lật đật vận
công khử độc.
Mai Tương Phi cất giọng dịu dàng:
- Cha mẹ có lời căn dặn, thiếp xin thưa lại với chàng.
Tần Quan Vũ cười gằn:
- Cha mẹ của cô nương sao lại có chuyện căn dặn cùng tôi?
Mai Tương Phi thở dài:
- Cha mẹ của chàng và là cha mẹ của chúng ta đấy chứ!
Tần Quan Vũ sửng sốt...
Quả thật cha mẹ mình ở tại Quỷ Huyệt sao?
Trong lúc chàng đang suy nghĩ, chợt nghe một giọng trầm trầm
của một người có lẽ tuổi đã cao lắm vang lên:
- Điệt nữ, tuy chung quanh đều có người của Quỷ Huyệt nhưng
cũng phải đề phòng chuyện xảy ra bất lợi cho Văn Khúc Võ Khôi, vậy hãy vào động
đá bên kia nói chuyện để đại thúc canh giữ bên ngoài!
Mai Tương Phi ứng tiếng:
- Cảm ơn đại thúc!
Và nàng khẽ nói với Tần Quan Vũ:
- Xin chàng hãy cùng thiếp vào động đá, thiếp sẽ tường trình
cặn kẽ.
Nóng lòng muốn biết tình hình của cha mẹ, Tần Quan Vũ gật đầu.
Khi vào đến động đá, Mai Tương Phi nhìn thẳng vào mặt chàng
nói bằng giọng van lơn:
- Tần công tử, thiếp với chàng, do cha mẹ định, đã nên nghĩa
vợ chồng. Cầm muội muội cũng thế. Thiếp xin thanh minh rằng từ trước đến nay
thiếp không hề làm một chuyện gì trái với lương tâm. Rất mong chàng và Cầm muội
biết cho.
Thấy nàng quá tha thiết, Tần Quan Vũ không muốn nặng lời, và
chàng thấy cần phải hỏi rõ đầu đuôi:
- Được rồi, chúng ta hãy trở lại câu chuyện chính.
Mai Tương Phi thấp giọng:
- Công tử, thiếp tuy là Huyệt Chủ, nhưng mọi việc cũng đều
phải tuân theo lệnh mẹ, mong công tử thấy cho điều ấy!
Tần Quan Vũ gật đầu:
- Tôi biết việc đó, cô nương cứ nói rõ việc cha mẹ của tôi
đi.
- Vâng, theo mẹ thiếp thì cha mẹ có dặn rằng quyển ba quyển
tư của Huyền Kinh quả thật ở nơi cặp Ái Thần trên Ngọc Long Tuyết Sơn, nhưng rất
khó mà tìm kiếm.
Ngưng một giây, Mai Tương Phi nói tiếp:
- Cha mẹ có chỉ rằng trên Vưu Thúy Tam Phong có một thung
lũng nhỏ, nơi đây kỳ hoa dị thảo rợp trời, nhưng phải đi vào tận cùng thung
lũng ấy, nơi có khoảng mười cái hang đá.
Sắc mặt Mai Tương Phi lộ vẻ lo lắng, nàng do dự nói tiếp:
- Công tử nhớ nhé, trong mười hang đá ấy chỉ có một cái có
tiếng nước chảy, luồn qua khe nước đến một khu vườn hoa, giống như tiên cảnh,
trăm hoa đua nở, hơi hương phưng phức, đó mới chính là Bá Ho Viên.
Tần Quan Vũ gật đầu:
- Nhớ, tôi nhớ rõ điều ấy.
Nhớ lại khi nãy Mai Tương Phi nói với Đại Quỷ Câu Hồn Sứ Giả
rằng nàng và Văn Khúc Võ Khôi sẽ đến sau, phải chăng bây giờ nàng đang định đưa
mình về Quỷ Huyệt?
Nhưng giọng nói buồn buồn của Mai Tương Phi đã làm chàng
thêm thắc mắc, nàng nhìn sững vào mặt chàng, thấp giọng:
- Công tử hãy ráng nhớ cho kỹ và cố mà bảo trọng lấy mình.
Thôi công tử hãy đi đi.
Tần Quan Vũ sững sờ suy nghĩ.
Phải chăng nàng vì quá yêumình mà làm trái lại lệnh của mẹ
nàng?
Và như thế, phải chăng nàng quyết trở lại một mình thọ tội.
Tần Quan Vũ lắc đầu:
- Đi Ngọc Long Tuyết Sơn tuy là việc nóng như lửa đốt, nhưng
còn có một nơi phải cần đến trước!
Mai Tương Phi ngạc nhiên:
- Nơi đâu?
- Đến Quỷ Huyệt để bái kiến nhạc mẫu!
Chàng cố nói bằng giọng hết sức thản nhiên, nhưng Mai Tương
Phi tái mặt:
- Không... Không... Công tử, chàng không nên đến Quỷ Huyệt!
- Phải đi chứ, phải đến để vấn an nhạc mẫu.
- Không... Không... Thiếp đã nói không nên!
Giọng nàng như phát run lên, làm cho Tần Quan Vũ băn khoăn gạn
hỏi:
- Tại sao thế?
Mai Tương Phi suy nghĩ thật lâu, do dự trả lời:
- Công tử vào Quỷ Huyệt e rằng sẽ bị mẹ thiếp giữ lại, rồi
làm sao đi lấy Huyền Kinh?
Tần Quan Vũ hỏi lại:
- Nếu tôi không đến, có phải Mai Tương Phi sẽ về một mình chịu
tội không?
Câu hỏi của chàng làm cho nàng nghẹn lời, nỗi đau buồn và mừng
rỡ hiện lên sắc mặt.
Câu hỏi đó đủ nói lên rằng người nàng yêu thương lo lắng
cũng đã yêu thương lo lắng cho nàng.
Nàng nhìn sửng vào mặt chàng, ảo não:
- Công tử không nên đến Quỷ Huyệt!
Biết rằng nàng đã quyết liều vì mình, Tần Quan Vũ mím môi quả
quyết:
- Không, nhất định tôi phải đến Quỷ Huyệt!
Thấy rõ chàng đã quá lo cho mình, Mai Tương Phi mừng ứa nước
mắt:
- Ví dầu mẹ có không thương thì thiếp xin vui lòng chịu tội,
nhưng nhất định chàng không nên đến Quỷ Huyệt...
Tần Quan Vũ lắc đầu:
- Không lẽ nhạc mẫu lại giết mất con rể? Không, nhất định phải
đi, chúng ta đi!
Vừa nói, Tần Quan Vũ vừa bước ra ngoài.
Mai Tương Phi chạy theo níu lại”
- Công tử, chàng đừng quá thật thà như thế!
Thật ra nàng đã quá lo sợ cho chàng, nhưng riêng Tần Quan Vũ
thì thấy rằng kẻ làm trai không thể để cho một người con gái vì mình mà chịu khổ.
Chàng khẳng khái lắc đầu:
- Không sao, cứ đi. Không lẽ mẹ lại giết con rể hay sao?
Tiếng mẹ từ nơi cửa miệng chàng thốt ra, đối với Mai Tương
Phi nghe như một dòng nước mát. Rõ ràng chàng đã mặc nhiên công nhận nàng là một
người vợ chính thức rồi.
Từ cảm kích, vui mừng, nàng càng muốn cho chàng mau đến Ngọc
Long Tuyết Sơn, nàng thở dài thấp giọng:
- Thật đúng như chàng nghĩ, mẹ không nỡ giết con, nhưng nếu
công tử đi vào Quỷ Huyệt mẫu thân sẽ giữ chàng, khống chế chàng, thì quả thật
là điều bất lợi!
Tần Quan Vũ mỉm cười:
- Lợi hay không lợi là tự nơi mình chứ!
Mai Tương Phi lắc đầu:
- Nhưng nếu mãu thân giữ chàng để đặt điều kiện khó dễ với
Tam Quốc Miếu, với Cái bang thì phải làm sao?
Tần Quan Vũ thoáng hơi rúng động.
Đúng như nàng nói, quả thật sẽ lâm vào hoàn cảnh như thế thì
phải khu xử làm sao? Đối với Cái bang và Tam Quốc Miếu, nhất là đối với Bất Tử
Lão Cái và Âu Chính Cầm, cả hai xem chàng như mạng sống... Họ sẽ ra sao, khi Quỷ
Huyệt dùng chàng làm con tin để buộc ràng?
Nhưng chàng cũng không thể để cho Mai Tương Phi một mình chịu
khổ, nhất là cái khổ ấy là vì quá thương chàng, tiết lộ chuyện Huyền Kinh và âm
mưu Quỷ Huyệt.
Chàng ngẩng mặt lên nhìn nàng quả quyết:
- Không, Tương Phi, chúng ta cũng phải vào Quỷ Huyệt!
Và chàng nắm lấy tay nàng cương quyết kéo đi.
Mai Tương Phi ứa nước mắt:
- Tiện thiếp biết chàng không nỡ để cho thiếp trở về Quỷ Huyệt
một mình, tình nghĩa đó thiếp nguyện ghi tâm khắc cốt trọn đời không thể nào
quên tiện thiếp chỉ mong.
- Mong sao?
- Mong một ngày nào đó ân oán võ lâm không còn nữa, tiện thiếp,
công tử và Cầm muội sẽ cùng nhau chung xây hạnh phúc lâu dài.
Tần Quan Vũ mỉm cười thương xót:
- Tôi cũng mong có được một ngày như thế! Thôi, chúng ta đi!
Biết không thể ngăn được nữa, Mai Tương Phi lấy một hoàn thuốc
trao cho Tần Quan Vũ:
- Quỷ Huyệt cách đây không xa lắm, công tử hãy uống hoàn thuốc
này, nó là thuốc phòng độc, vì trong Quỷ Huyệt có thể cái gì cũng độc cả. Và
tuy uống thuốc này có thể phòng bị được tất cả, nhưng công tử cũng phải hết sức
cẩn thận.
Tuy không sợ, nhưng không muốn nàng buồn, Tần Quan Vũ cầm lấy
viên thuốc uống vào và dắt tay nàng ra động đá.
***
Tuyết càng phút càng đổ nhiều, xa xa trống lầu canh đã điểm
sang ba.
Tần Quan Vũ và Mai Tương Phi băng mình thật lẹ theo thung
lũng núi.
Xéo về phía Nam chân núi lớn, một cửa động đen ngòm.
Tần Quan Vũ chậm lại:
- Đây là Quỷ Huyệt.
Mai Tương Phi gật đầu:
- Đây là cửa vào, trong đó khúc khuỷu lắm. Công tử hãy nhớ,
gặp ngã năm thì rẽ tay trái, gặp dòng nước thì đừng đi qua.
Tần Quan Vũ gật đầu.
Hai người vừa đi lọt vào trong, thình lình có tiếng rập lên
vang dội:
- Cung nghinh Huyệt Chủ!
Tiếp liền theo, từ trong tủa ra hơn hai mươi lực sĩ.
Tần Quan Vũ vừa đi vừa ghi nhận, quả đúng như Mai Tương Phi
căn dặn, trên đường đi gặp không biết bao nhiêu là ngõ ngách.
Đến trước một cửa động nhỏ, chợt thấy từ trong đưa ra hai
chiếc kiệu màu sắc huy hoàng, mỗi chiếc do bốn người khiêng.
Hai chiếc kiệu dừng trước mặt hai người và có tiếng thưa
lên:
- Cung nghinh Huyệt Chủ và Tần công tử lên kiệu!
Siết mạnh bàn tay Tần Quan Vũ, Mai Tương Phi khẽ nói:
- Cầu mong sẽ được yên lành, xin công tử hãy bảo trọng.
Rèm kiệu mở ra, nàng nói tiếp:
- Xin công tử hãy lên kiệu.
Sợ trù trừ sẽ làm mất nhuệ khí, Tần Quan Vũ mạnh dạn bước
lên.
Mai Tương Phi cũng bước lên chiếc kiệu kế bên, ra lệnh:
- Lên đường!
Một loạt tiếng “tuân mạng” rập lên, cửa rèm ập xuống, hai
chiếc kiệu như bay về phía trước.
Trong kiệu tối đen ngửa bàn tay không thấy, nhưng chỉ thoáng
một giây, nhiều ngọn đèn sáng tỏ bựt lên.
Chợt bên ngoài có tiếng:
- Bẩm cáo công tử, từ đây đến Tổng đà, đường còn xa lắm, xin
công tử nên ngủ một giấc cho khỏe, vì có lẽ đến sáng mới tới nơi.
Tần Quan Vũ đáp giọng lạnh lùng:
- Được!
Tuy ngoài mặt thản nhiên, nhưng trong lòng Tần Quan Vũ hết sức
kinh dị.
Đường trong Quỷ Huyệt sao mà dài thế?
Vừa lúc đó, từ kiệu sau, tiếng của Mai Tương Phi vọng tới:
- Tân công tử bao nhiêu ngày nay bôn ba mệt nhọc, xin hãy
yên lòng nghỉ ngơi. Nếu có chi cần xin công tử cứ truyền dạy, tiện thiếp vẫn
theo sát sau đây.
- Không, không có việc chi cần cả, cô nương cứ nghỉ.
Liền lúc đó, một giọng trầm trầm vụt nổi lên:
- Đại Quỷ xin bái kiến Văn Khúc Võ Khôi.
- Có điều chi xin cứ dạy.
Tần Quan Vũ vừa trả lời vừa lắng tai nghe.
Sát bên ngoài kiệu có tiếng áo khua trong gió, chàng tuy
không ưa gì con người của Đai Quỷ nhưng cũng phải thầm khen Câu Hồn Sứ Giả Lâm
Khang này quả là một tay lợi hại.
Tiếng đối phương vẫn lạnh lùng:
- Tại hạ vâng lệnh Thái Thượng Huyệt Chủ đến đây tiếp rước
Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, mong các hạ hãy bỏ ra ngoài mọi sự hiềm khích, để chúng ta
có thể dễ dàng hầu chuyện. Ngay bây giờ, trên lộ trình nếu có gì cần yếu, mong
các hạ cứ sai bảo!
Tần Quan Vũ thản nhiên:
- Cám ơn, không có chi cần, xin các hạ cứ tự tiện.
- Vâng, tại hạ xin hầu cận để đợi chờ.
Tần Quan Vũ không buồn nói lại và quả thật, vì mỏi mệt,
chàng lim dim ngủ.
Được một lúc khá lâu, Tần Quan Vũ giật mình thức giấc, chàng
thấy đèn trong kiệu đã tắt tối om, nhưng kiệu thì vẫn y nhiên đi tới.
Chợt nghe Mai Tương Phi lên tiếng:
- Tần công tử được ngon giấc chứ?
Tần Quan Vũ trả lời:
- Ngồi trên kiệu như ngồi trên võng, nên thật là dễ ngủ say.
Chàng chưa nói dứt, kiệu đã đột nhiên dừng lại.
Tần Quan Vũ ngang nhiên bước xuống... và giọng dịu dàng pha
lẫn u buồn của Mai Tương Phi lại nổi lên:
- Công tử xin bảo trọng, mọi việc có Đại Quỷ thừa tiếp, tiện
thiếp xin cáo biệt nơi đây.
Tần Quan Vũ ôn tồn:
- Xin cô nương cứ tự nhiên!
Tiếng chàng vừa dứt, chiếc kiệu của Mai Tương Phi đã nhanh
như gió rẽ về hướng trước.
Tần Quan Vũ nhìn quanh, thấy cảnh trí nơi đây không giống bất
cứ một hang đá nào cả.
Lòng hang mà ban đầu đi vào, có lẽ là đục xuyên qua một trái
núi, chứ không phải ẩn ngầm trong lòng đất, cho nên ở đây không còn là hang đá
nữa mà là một khoảng trống dưới vòm trời lồng lộng, đặc biệt hơn hết là y như một
vương giả, muôn hồng nghìn tía rực rỡ khoe màu.
Thêm vào đó, lầu các dựng lên bên những tàng cổ thụ, có dòng
suối nhỏ, có những chiếc cầu son, y như cung điện hoàng gia.
Ai có thể ngờ rằng, nơi đã làm cho võ lâm táng đảm kinh hồn,
lại là nơi mà cảnh sắc y như là đào nguyên trần thế.
Tần Quan Vũ đang miên man suy nghĩ, chợt nghe giọng nói trầm
trầm:
- Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, xin hãy theo thuộc hạ.
Tần Quan Vũ ngẩng mặt nhìn lên lại thêm một phen ngơ ngẩn.
Con người mệnh danh Đại Quỷ Câu Hồn Sứ Giả của Quỷ Huyệt lại
là con người như thế hay sao?
Trước mặt chàng Câu Hồn Sứ Giả Lâm Khang là một lão già tóc
ngả màu sương, đôi mắt hiền từ ẩn dưới đôi mày trắng xóa.
Qua phút bàng hoàng, Tần Quan Vũ mỉm cười lễ phép:
- Lâm huynh, à không, xin lão tiền bối cứ dẫn đường cho!
Giọng nói lạnh lùng từ con người hiền từ ấy lại nổi lên:
- Thuộc hạ được Thái Thượng Huyệt Chủ phái đến hầu hạ Vũ Nội
Đệ Nhất Kỳ, nếu công tử xưng hô như thế thì sao cho tiện.
Tần Quan Vũ vẫn giữ vẻ khiêm cung:
- Xin tiền bối cứ tự nhiên.
- Vâng, xin mời!
Câu Hồn Sứ Giả quay bước dẫn đường, Tần Quan Vũ dè dặt theo
sau.
Bước lên chiếc cầu nhỏ, dòng nước trong xanh róc rách hoa
hai bên đường ngào ngạt hơi hương.
Quanh co môt lúc hai người đi vào một tòa lầu như cung điện,
bước vào khách thính, qua khỏi thính đường, đi luồn ra hậu viện, trổ ra một vườn
hoa.
Qua khỏi vườn hoa lại đi vào một tòa lầu khác... vào chính
điện, ra hậu đường đến hoa viên...
Cứ như thế liên miên bất tận không biết bao lâu và cũng
không biết trải qua bao nhiêu lầu các, hoa viên, Câu Hồn Sứ Giả đưa Tần Quan Vũ
vào một gian phòng.
Chàng khựng lại ngạc nhiên.
Đường đường là một bậc tu mi, chứ đâu phải khách quần thoa
mà họ lại đưa chàng vào chốn khuê phòng.
Câu Hồn Sứ Giả đưa tay gõ vào cửa hai tiếng, từ trong một
người đàn bà tuổi trạc trung niên bước ra quỳ trước mặt Tần Quan Vũ:
- Tỳ nữ xin bái kiến Huyệt Chủ Cô gia.
Tiếp theo từ trong một thiếu nữ lại bước ra quỳ cung kính:
- Tỳ nữ xin bái kiến Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi,
Huyệt Chủ phu quân Tần đại gia.
Không còn cách nào hơn nữa, Tần Quan Vũ đành phải dùng tư
cách mà người ta đã gán cho miình, để phụ họa với họ cho trọn lễ:
- Miễn lễ!
Câu Hồn Sứ Giả cũng bước tới vòng tay:
- Dọc đường gió bụi, xin Văn Khúc Võ Khôi tắm rửa cho khỏe để
kịp dự bữa tiệc tẩy trần của Huyệt Chủ.
Thấy không có một lý do gì từ chối, vì có can đảm vào Quỷ
Huyệt, Tần Quan Vũ thấy mình phải hết sức bình tĩnh tự nhiên thử xem sự an bày
của họ ra sao... Vả lại, việc chính của chàng là phải tìm cho ra hư thật của
cha mẹ, tất cả những gì cũng đều là phụ thuộc...
Chàng theo hai tỳ nữ vào phòng tắm.
Tắm xong, chàng lại theo họ ra khách thính, nơi đây, Mai
Tương Phi đã sẵn đợi chờ:
- Công tử... Xin mời an tọa.
Tần Quan Vũ nhìn sửng vào nàng.
Sau khi thay đổi bộ dạ hành bằng xiêm y rực rỡ, màn lụa trắng
tinh như muốn nói lên sự nguyên trinh của một thiếu nữ với vẻ e thẹn ngây thơ,
không ai có thể tưởng tượng được người con gái điểm trang ấy là Huyệt Chủ của
Quỷ Huyệt, một nhân vật mà chỉ nghe danh cũng đã rùng mình.
Mai Tương Phi ửng hồng đôi má:
- Công tử... ngồi đi chứ. Nhìn thiếp chi lắm thế.
Như cảm thấy kịp rằng mình thất ý, Tần Quan Vũ vội ngồi xuống
cẩm đôn, lúng túng:
- A... tôi nhìn, tôi nhìn...
Mai Tương Phi mím miệng thẹn thùa:
- Đừng nhìn như thế nữa mà.
Tần Quan Vũ nói qua hơi thở dập dồn:
- Tương Phi..
- Vâng...
- Nàng... đẹp lắm!
Mai Tương Phi cúi mặt vân vê tà áo lụa:
- Hãy nói chuyện... đàng hoàng đi mà...
Tần Quan Vũ cố lấy lại vẻ tự nhiên:
- Xin lỗi nhé... Tương Phi, hãy ngồi xuống đi.
Mai Tương Phi khép nép ngồi xuống cạnh chàng, thấp giọng:
- Mẹ đang tham tịnh vận công, mỗi lần như thế ít nhất cũng
phải mất mấy tiếng đồng hồ, vì thế không thể tiếp kiến công tử ngay bây giờ,
xin công tử thứ cho.
Tần Quan Vũ ôn tồn:
- Tương Phi thật là quá khách sáo thì thôi.
- Tiện thiếp sẽ đưa công tử vào gặp mẹ, không biết ý công tử
ra sao?
- Đó là việc làm trước nhất chứ, sao Tương Phi lại hỏi?
Giọng nàng chợt buồn buồn:
- Nhưng có một việc thiếp yêu cầu, mong công tử hứa cho.
- Tương Phi cứ nói.
- Gần đây, tính tình của mẹ bỗng sinh ra nóng nảy, thường rất
dễ phát giận, mong công tử thể lượng cho!
Tần Quan Vũ ôn tồn:
- Dù mẹ có thế nào, tôi cũng có thể chịu đựng được.
Mai Tương Phi bèn đưa Tần Quan Vũ ra ngoài hoa viên để đi
sang một tòa lâu khác.
Vừa bước vào ngưỡng cửa, Tần Quan Vũ trù trừ hỏi:
- Nhạc mẫu đang vận công, lại có thể nói chuyện được sao?
- Đó là một điều đặc biệt, mẹ đã luyện được phương pháp phân
tâm, có thể vừa vận công vừa tiếp chuyện. Tuy nhiên, bây giờ việc vận công của
mẹ đã sắp xong rồi.
Vừa nói nàng vừa gõ lên khung cửa hai tiếng.
Bên trong có tiếng vọng ra:
- Phi nhi đấy phải không?
- Mẹ, con đã đưa Tần công tử đến đây để bái kiến.
- Cứ vào!
Mai Tương Phi xô nhẹ cửa và siết chặt tay Tần Quan Vũ:
- Xin công tử hãy nhớ lời thiếp nói.
Nàng đưa tay xô nhẹ chàng vào.
Tần Quan Vũ bước vào thấy bên trong trướng phòng bày bố cực
kỳ trang nhã, và từ trong chiếc màn lụa trắng có tiếng vọng ra:
- Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi đấy phải không?
Chưa biết chắc đi vào chỗ lành hay dữ, Tần Quan Vũ cứ giữ lễ
quỳ xuống:
- Tần Quan Vũ xin bái kiến nhạc mẫu.
Tiếng bên trong vọng ra:
- Hãy đợi một chút, ta vận công cũng đã gần xong.
- Vâng, xin nhạc mẫu cứ cho con hầu lệnh.
Nóng lòng muốn biết sự thực hư của cha mẹ, Tần Quan Vũ muốn
gặp ngay nhân vật lạ lùng gọi là nhạc mẫu này, nhưng chàng cố dằn lòng ẩn nhẫn.
Mấy phút trôi qua, chiếc màn khẽ động, tiếng bước chân nhè
nhẹ bước ra.
Tần Quan Vũ khẽ liếc mắt nhìn, thiếu chút nữa chàng kêu lên
thảng thốt.
Một người thiếu phụ dung quang rạng rỡ đang khoát màn nhìn sững
vào mặt chàng.
Điều làm cho chàng kinh hãi là tuy lìa mẹ hồi lên sáu tuổi,
nhưng chàng vẫn nhớ mặt mẹ rất rõ ràng... và, nếu mắt chàng không hoa, thì người
đứng trước mặt đây, không phải là mẹ chàng ư?
Tất cả vũ trụ như quay cuồng, Tần Quan Vũ đờ đẫn như người
trong mộng.
Xa mẹ từ hồi quá nhỏ, cho nên bình thường nếu ai bảo chàng tả
rõ dung nhan của mẹ, chàng không sao nói được, nhưng nếu gặp nhất định chàng
không lầm lẫn.
Bây giờ, người đứng trước mặt chàng, Thái Thượng Huyệt Chủ,
người mang danh hiệu Vạn Tuyệt Độc Tôn, lại là mẹ chàng ư?
Như đoán được phần nào tâm trạng, người thiếu phụ dịu dàng
lên tiếng:
- Vũ nhi, ta không phải Vạn Tuyệt Độc Tôn, cũng không phải
là mẹ con đâu, mà là em ruột của mẹ con.
Tần Quan Vũ trố mắt kêu lên:
- Nghĩa là...
- Là Lan Tâm Phi Tử!
Tần Quan Vũ bàng hoàng cúi mặt...
Lan Tâm Phi Tử là dì ruột của chàng.
Chàng cố moi trí nhớ nhưng vẫn không làm sao phân định.
Chàng nhớ man máng lúc còn ở cạnh cha mẹ dường như thỉnh thoảng
chàng có nghe hai người có nói đến muội muội. Nhưng vì nhỏ quá chàng không biết
rõ người ấy là ai, ở đâu? Thế bây giờ, đột nhiên người dì xuất hiện, mà lại xuất
hiện trong trường hợp quá lạ lùng.
Nhất định người đứng trước mặt là dì chàng hẳn rồi, vì vẻ mặt
giống mẹ chàng lắm.
Nhưng tại làm sao lại có chuyện như thế này? Lan Tâm Phi Tử
lên tiếng:
- Vũ nhi vào Quỷ Huyệt, có phải việc chính là tìm hư thực của
cha mẹ cháu chăng?
- Vâng, nhưng...
- Rồi. Dì sẽ nói rõ cho cháu biết... Điều cần yếu dì muốn
yêu cầu cháu hai việc.
- Vâng...
- Thứ nhất, đừng cho Mai Tương Phi biết được chuyện này, nhất
là việc dì không phải là mẹ ruột của nó; thứ hai, đừng trách Tương Phi gì cả,
vì mọi việc của Quỷ Huyệt từ trước đến nay do một tay dì xếp đặt mà thôi.
- Vâng...
Lan Tâm Phi Tử nhìn sững Tần Quan Vũ và mím miệng thở dài,
thò tay vào trong tay áo, lấy trao cho Tần Quan Vũ một cuộn lụa trắng. Lan Tâm
Phi Tử nói bằng một giọng thật buồn:
- Vũ nhi, cháu hãy bình tĩnh xem lá huyết thư này.
Hai tiếng “huyết thư” như đủ nói lên những điều thảm não, Tần
Quan Vũ run run tiếp lấy mở ra.
Những dòng chữ xâm đen trên mặt lụa phai màu:
“Vũ nhi.
Tự nhiên, khi cầm tới huyết thư này, con sẽ không thể ngăn
được dòng nước mắt... Và khi viết lá thư này, lòng cha mẹ cũng đau đớn như
con...
Nhưng thôi, cuối cùng của đời người là cái chết. Ai cũng phải
như thế cả. Con hãy dùng hết nghị lực của một người trai mà đè nén sự đau buồn.
Vì trừ hại cho võ lâm, cha mẹ và Tam Quốc Miếu Chủ đã vây
công Vạn Tuyệt Độc Tôn, cha mẹ hết sức thẹn vì việc đó, nhưng đây là chuyện bất
đắc dĩ, tuy nhiên, trên bước giang hồ sau này, con hãy cố tránh việc làm thiếu
đứng đắn đó.
Con hãy nhớ những lời căn dặn sau đây:
Con có hai người vợ do cha mẹ hứa: Một là Mai Tương Phi, con
gái của Vạn Tuyệt Độc Tôn, hai là Âu Chính Cầm, con gái của Tam Quốc Miếu Chủ...
Cha mẹ tuy chết vì tay của Vạn Tuyệt Độc Tôn nhưng đó chỉ là
việc chung của võ lâm, chứ riêng hai nhà vốn không cừu oán. Phương nhi, một lời
đã hứa, con hãy vì danh dự của họ Tần mà giữ trọn...
Một điều quan hệ khác là con hãy chiếu cố đến dì còn là Lan
Tâm Phi Tử - người mà cha mẹ còn mạng một món nợ lòng, chưa kịp trả xong... và
việc cuối cùng là con nên gạt bỏ mọi oán cừu để cho đời con được an nhàn thư
thái...
Cha mẹ ký thư
Tần Quan Vũ gục đầu xuống bàn khóc ngất.
Bao nhiêu chông gai nguy hiểm chàng cố vượt qua để tìm cha mẹ,
bây giờ... Bây giờ tìm gặp lại chỉ là gặp được lá huyết thư.
Lan Tâm Phi Tử vuốt đầu chàng an ủi:
- Vũ nhi tất cả những gì mong mỏi của cha mẹ cháu, trong giờ
phút lâm chung là nghị lực của cháu, cháu hãy tự mình phấn đấu, đừng quá bi
thương theo nhi nữ mà làm cho cha mẹ cháu nơi chín suối không được hài lòng.
Thật lâu, Tần Quan Vũ ngẩng đầu lau nước mắt, nghẹn ngào:
- Dì... xin dì cho cháu biết rõ hơn trường hợp bị hại của
cha mẹ cháu!
Lan Tâm Phi Tử buồn buồn:
- Hung thủ sát hại cha mẹ cháu quả thực là Vạn Tuyệt Độc
Tôn, người ấy cũng đã sát hại luôn cả Tam Quốc Miếu Chủ. Nhưng trong trận vây
công đó cha mẹ cháu và Tam Quốc Miếu Chủ đã giết chết Vạn Tuyệt Độc Tôn. Đôi
bên vừa là nạn nhân mà cũng vừa là hung thủ!
Tần Quan Vũ cúi mặt thở dài:
- Lại là một chuyện thế thượng oan gia.
Bàn tay mềm mại khẽ đặt lên đầu Tần Quan Vũ:
- Vũ nhi, oan gia là một việc gần như trói buộc vòng nhân thế,
nhưng nếu lòng người rộng mở thì oan gia có thể biến thành được tình thân!
Giọng nói dìu dịu hiền hòa của Lan Tâm Phi Tử, Tần Quan Vũ
chợt nghe hơi hám của mẹ mình, bất giác chàng gục mặt vào lòng dì, im lặng tận
hưởng chút tình máu thịt.
Rồi chợt nhớ trong huyết thư cha mẹ có nói tới món nợ lòng đối
với Lan Tâm Phi Tử, chàng ngẩng mặt lên khẽ hỏi:
- Dì mẫu, xin dì mẫu cho biết trong trường hợp nào dì mẫu nhận
huyết thư và tại sao trước kia dì mẫu lại không ở chung với mẹ?
Lan Tâm Phi Tử thở dài, đôi mắt lờ đờ nhìn sững sờ vào khoảng
trống không, thì thầm như ôn lại trong ký ức:
- Trước kia, dì và mẹ cháu được võ lâm mệnh danh là Kỳ Hoa
Song Nữ, hai chị em đi chung ở chung, cùng ăn một mân, cùng nằm một chiếu, như
bóng với hình. Rồi có một ngày, Nhân Quân Tần Hán Phách - tức là cha cháu - một
thanh niên tài mạo phi phàm, chợt đến. Mảnh lòng trong trắng ngây thơ của dì và
mẹ cháu như mặt nước hồ im thinh không bị khuấy động lên. Ngày mở hội hoa đăng
của đêm tân hôn của cha mẹ cháu rộn rã tưng bừng... Mẹ cháu như một chim sơn ca
líu lo không ngớt, cha cháu thì rạng rõ dung quang. Cả hai người không ngớt cười
đùa với một cô em gái nhỏ, mặc dù lúc ấy dì cũng đã mười sáu tuổi đầu. Họ có ngờ
đâu trong đêm tân hôn, hạnh phúc nở đầy vũ trụ ấy, đứa em “bé nhỏ” của họ cắn một
rớm máu, mang nước mắt bẽ bàng lặng lẽ ra đi. Mãi về sau, khi biết được nguyên
do sự ra đi của dì thì đã muộn rồi... Cha mẹ cháu đành nhìn nhau ngậm ngùi, vì
con chim nhỏ sớm biết yêu, yêu trong ngang trái, đã biền biệt nơi chân trời xa
thẳm.
Lan Tâm Phi Tử lại thở dài sườn sượt, tiếp lời:
- Mãi đến mười hai năm trước đây, trong một đêm việc tình cờ,
dì vô tình thâm nhập vào Quỷ Huyệt... nơi đây, một trận ác đấu khủng khiếp võ
lâm đang diễn ra. Cha mẹ cháu và Tam Quốc Miếu Chủ đang vây công Vạn Tuyệt Độc
Tôn. Người của Quỷ Huyệt đã không tiếp ứng, và họ lại vây chặt lấy dì, không
cho dì nhúng tay vào. Luôn ba ngày ba đêm, cả bốn người sức cùng lực tận, cùng
nằm im không cử động. Qua một đêm, họ mới ngồi dậy được. Nhưng, bây giờ định ý
như đã tiêu tan, Vạn Tuyệt Độc Tôn mở lời trước nhất trong nụ cười mỏi mệt:
- Xem ra chúng ta đều không sống được, nhân chứng duy nhất của
võ lâm, có thể là Lan Tâm Phi Tử mà thôi.
Cha mẹ cháu và Tam Quốc Miếu Chủ như rất hài lòng, họ cùng
cười, nói:
- Thật không ngờ, Vạn Tuyệt Độc Tôn mời ba chúng ta đến đây
lại giữ đúng lời hứa: không phóng độc, không cho người của Quỷ Huyệt vây công.
Thật là một chuyện thủ tín đáng kính phục!
Vạn Tuyệt Độc Tôn cười hăng hắc:
- Phải, vì hợp sức của ba người vẫn chưa phải là đối thủ của
ta. Nhưng, cuối cùng ta cũng không sống nổi. Tuy nhiên, chết như thế ta rất hài
lòng, thỏa mãn... Vì ta chết do sức của ba nhân vật thành danh.
Nhân Quân cười ha hả:
- Ba người chúng ta tuy có thẹn vì ba người đánh một, nhưng
vẫn được an ủi vì đã trừ được một hại lớn cho võ lâm.
Vạn Tuyệt Độc Tôn đã chẳng những không giận mà còn cười dễ
dãi:
- Cái độc hại của ta tỷ đến mức nào?
Nhân Quân đáp:
- Phải nói là sự độc hại không tiền khoáng hậu!
Vạn Tuyệt Độc Tôn lại cười vui vẻ:
- Câu nói ấy nếu do một kẻ vô danh tiểu tốt nói ra thì quả
là một sự hối nhục đối với ta. Nhưng, trái lại, câu nói đó phát xuất từ cửa miệng
của Hộ Hoa Sứ Giả, một nhân vật trong Bát Kỳ thì lại là một sự tán dương cần
thiết!
Vạn Tuyệt Độc Tôn nghiêm giọng nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta nên lo hậu sự cho mọi người thì vừa. Lúc
Lan Tâm Phi Tử đến đây, ta đã dùng truyền âm nhập mật cho thuộc hạ giữ nàng,
không cho nàng xen vào việc của chúng ta và cũng không cho động đến nàng, để
nàng làm nhân chứng. Các người nếu có di chúc thì cứ căn dặn với nàng. Riêng
ta, ta có thể còn nhiều thì giờ hơn các người một chút.
Cha mẹ cháu gật đầu, rồi cha cháu cắn ngón tay, mẹ cháu cắt
tà áo lụa, viết lá huyết thư mà dì đã trao cho cháu vừa rồi. Tam Quốc Miếu Chủ
chỉ còn dặn kịp rằng phải đưa thi thể của người về Tam Quốc Miếu. Cả ba làm
xong công việc đó đều trút hơi thở cuối cùng. Vạn Tuyệt Độc Tôn truyền cho môn
nhân dùng kiệu đưa thi thể Tam Quốc Miếu Chủ về Tam Quốc Miếu. Xong xuôi mọi việc,
Vạn Tuyệt Độc Tôn bảo thuộc hạ dìu vào phòng riêng và mời dì đến đó. Lúc bấy giờ,
trước thái độ phân minh của Vạn Tuyệt Độc Tôn, dì rất bội phục chứ không có gì
oán hận, nên bình tĩnh nghe lời người sắp chết. Vạn Tuyệt Độc Tôn truyền gọi Thập
Nhị Hộ Pháp và Song Quỷ của Quỷ Huyệt vào phòng... Người cho biết sẽ chết trong
năm tiếng đồng hồ nữa.. Người ký thác đứa con gái nhỏ là Mai Tương Phi cho dì
và hạ lệnh môn nhân hãy lập tức tôn dì làm Huyệt Chủ. Và cuối cùng, Vạn Tuyệt Độc
Tôn mở mảnh lụa đen bao mặt lại cho dì, xuôi tay nhắm mắt.
Lan Tâm Phi Tử kể xong câu chuyện, thở dài nói tiếp:
- Đó là lần đầu tiên dì gặp lại cha cháu, gặp lại người mà
dì đã thầm yêu, sau đêm hôn lễ bẽ bàng... mà cũng là lần cuối cùng đời dì phủ
kín màu tang.
Lan Tâm Phi Tử gục đầu lên bàn nức nở:
- Vì chàng đã chết... trong giây phút cuối cùng chàng chỉ
nói lên được một tiếng yếu ớt rằng: Lan Tâm Phi Tử, nàng hãy hiểu thấu giùm cho
tình cảnh cực kỳ khó xử của Tần Hán Phách!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT