- Các hạ quả là hạng không biết điều phải trái, mở miệng ra
là đã mắng người... Trước khi dạy các hạ điều phải trái đó. Ta muốn biết ý của
các hạ khi tìm đến đây?
- Đơn giản lắm, nếu các hạ chịu trả Phượng Nghi trở lại Hạ Hầu
Viên thế thì mọi việc kể như không có gì, bằng không...
Chấm lững câu nói, đối phương hừ một tiếng dẫy đầy khinh miệt
và hăm dọa...
Tần Quan Vũ tóe lửa ra đôi mắt:
- Về hay không về Hạ Hầu Viên, đó là chuyện của Phượng Nghi
cô nương. Đối với ta không quan hệ gì cả, và đối với các hạ cũng không quan hệ
gì kia mà!
- Ai nói không quan hệ?
- Nghĩa là các hạ tán trợ cho Hạ Hầu Viên?
- Nếu thế thì sao?
Tần Quan Vũ giận run:
- Cứ ra mặt đi rồi sẽ biết!
Đối phương cười khảy:
- Ngươi xứng đáng thốt ra câu ấy với ta à?
Tần Quan Vũ gặn lại:
- Các hạ là môn hạ của Quỷ Huyệt đấy chứ?
- Biết được thế là điều khá tốt. Vậy thì hãy ngoan ngoãn
nghe lời đi, bằng không, ta bảo cho điều này: Lệnh đường hiện đang ở tại Quỷ
Huyệt, sinh mạng nằm trong tay của Huyệt Chủ, chỉ một tiếng thôi, lệnh đường đủ
để rơi đầu. Biết chưa?
Lỗ tai Tần Quan Vũ chợt nghe như sét đánh lùng bùng...
Chuyện lại có thể như thế ư?
Mẹ chàng có quả đang bị khốn nơi Quỷ Huyệt, hay là lời giả dối?
Chàng có thể nhắm mắt để cho mẹ chàng bị chết chăng?
Nhưng, làm sao có thể tin đó là sự thật?
Như để giải tỏa sự băn khoăn ấy, Phượng Nghi lên tiếng:
- Thật là một lời dối trá! Vợ của Nhân Quân Tần Hán Phách,
quả có bị dụ vào Chí Tôn Bảo, sau này, khi Tiêu Phượng Hoàng sắp sửa đưa người
vào Quỷ Huyệt thì đột nhiên người mất tích. Chính Hạ Hầu Viên phái thuộc hạ đi
tìm kiếm khắp nơi, cũng không ra manh mối. Thế thì đâu có chuyện như thế được?
Tần Quan Vũ nhích sát đến bên nàng:
- Thật thế chứ?
Phượng Nghi thấp giọng:
- Tôi đã lừa công tử bao giờ? Quỷ Huyệt và Hạ Hầu Viên quỷ kế
đa đoan, âm mưu độc ác, nếu công tử không cẩn thận sẽ mắc bẫy họ...
Tần Quan Vũ biết Phượng Nghi nói thật, vì nàng yêu chàng và
hết sức lo lắng cho chàng...
Và đối phương đã quát liền theo sau câu nói của Phượng Nghi:
- Con tiện tỳ, ngươi muốn gì?
Tần Quan Vũ cười ngạo nghễ:
- Lời mắng đó nên để mắng những kẻ co đầu rút cổ, không dám
chường ra đối diện với người, mới phải chứ!
Đối phương gầm lên:
- Tiểu tử, ngươi dám buông lời vô lễ à?
Tần Quan Vũ cười ha hả:
- Ta có sợ gì mà vô lễ hay hữu lễ, Quỷ Huyệt của các người hợp
tác với Hạ Hầu Viên, nên mới có sự tương thân như thế...
- Câm miệng lại!
Tần Quan Vũ mỉm cười khinh khỉnh...
Bây giờ thì đã quá rõ ràng rồi. Trước tiên Quỷ Huyệt đã bức
bách Cái bang, kéo Cái bang làm vây cánh, nhưng vì bị cự tuyệt nên mới quay qua
lôi kéo Hạ Hầu Viên...
Và như thế, lại rất rõ ràng , rằng Liên Minh là cái trò của
Quỷ Huyệt bày ra, để cố phô trương vây cánh...
Nắm chắc vấn đề, Tần Quan Vũ nói thẳng:
- Chân tướng của các người đã bị lột trần, Liên Minh của các
người cũng chỉ là lá bài của Quỷ Huyệt, thế mà luôn cả...
Tần Quan Vũ muốn nói luôn cả Võ Lâm Đệ Nhất Gia và Tam Quốc
Miếu cũng vô tình bị lừa, nhưng sợ lộ bí mật chàng lại nói khác đi:
- Luôn cả Hạ Hầu Viên Chủ cũng làm tay sai cho Quỷ Huyệt!
Đối phương cười ha hả:
- Khá lắm, tiểu tử, ngươi biết khá nhiều đấy! Và chỉ bằng nội
một việc biết nhiều ấy, cũng đủ làm cho ngươi trọn án tử hình... Ngươi đừng tưởng
rằng trong võ lâm không ai dám giết ngươi, như có một vài người đã nói,
không... không đâu. Quỷ Huyệt không có sự kiêng dè ấy!
- Hay lắm! Cứ thi triển sở học của mình đi!
Một tiếng hừ rờn rợn nổi lên, và tiếp liền theo, một thứ
khua động nặng mùi ma quái...
Tần Quan Vũ khẽ nói với Phượng Nghi:
- Ngoài rắn độc ra, Phượng Nghi biết còn gì lạ nữa không?
Phượng Nghi có vẻ ngần ngừ:
- Có lẽ không có gì lạ nữa, nhưng có một điều khiến tôi hơi thắc
mắc...
- Chuyện chi?
- Ngay bây giờ, Hạ Hầu Viên vẫn chưa có thành tích gì nổi bật,
thế thì tại sao người của Quỷ Huyệt lại tự đi vạch lộ âm mưu thầm kín ấy? Họ
còn dụng ý gì nữa chăng?
Tần Quan Vũ lắc đầu chưa kịp nói thì mắt chàng đã thấy chung
quanh hơn hai mươi con rắn loi ngoi chậm chạp bò tới thành một vòng tròn bao
quanh chàng và Phượng Nghi vào giữa...
Còn cách chàng chừng năm trượng, chúng đột nhiên dừng lại...
Trên mình của những con rắn đó, dưới ánh sáng mặt trời chiếu
lên lóng lánh màu vàng pha sắc đỏ trông đến rợn người.
Chúng nó là loại Kim Ty Xà, thứ rắn độc cắn phải ai là người
đó chết liền, một thứ rắn độc nhất trần gian sinh sản ở miền Tây Vực...
Chúng nó dừng lại, đầu cất cao lên phùng mang và lè lưỡi dài
ra như vòi máu...
Tiếng của người ẩn mặt lại vang lên:
- Tiểu tử, hãy nghe cho rõ, đây là cơ hội cuối cùng, hãy đưa
Phượng Nghi trở về Hạ Hầu Viên thì mọi việc sẽ êm xuôi!
Tần Quan Vũ cảm nghe hơi lạnh chạy dài theo xương sống, chân
lông như đều dựng đứng lên...
Trời đất chàng có thể xem như không, nhưng rắn... rắn quả là
kinh khiếp!
Có lẽ bản tính con người đều như thế cả.
Chàng nắm cứng đốc kiếm, quát lên:
- Hãy im, đừng vọng tưởng!
Phượng Nghi cũng quát lên theo:
- Ta đã thề chết chứ không trở về Hạ Hầu Viên, đừng phí lời,
hãy đỡ...
Cánh tay ngọc nàng vụt cất lên, hai giải lụa chợt như hai mảnh
thép phát rạt ra bốn phía.
Tiếng huýt gió lại nổi lên...
Bầy rắn thun mình phóng ngược ra sau hơn ba trượng, tránh khỏi
tầm tấn công của Phượng Nghi...
Tiếng huýt gió lại thúc nhặt lên một lần nữa..
Hai luồng ánh sáng từ ngoài bay vút vào mình Tần Quan Vũ hai
con Kim Ty Xà!
Hai giải lụa nơi tay Phượng Nghi uốn một vòng tròn chận đón.
Hai con vật cực kỳ khôn quỷ, nó lộn mình mấy vòng tránh
thoát và cứ nhắm Tần Quan Vũ lao tới...
Y như cái máy có người điều khiển, hai con rắn lộn mình xuống
gần hai thước tránh khỏi tầm kiếm và cứ luôn đà phóng tới một con giữa người, một
con giữa bụng Tần Quan Vũ...
Chém hụt một kiếm, Tần Quan Vũ hết hồn, vội vàng thi triển
Thiên Long Thần Bộ, lắc mình quay bên trái, đồng thời, nhằm giữa mình hai con
Kim Ty Xà xả mạnh...
Thật là nhanh nhẹn, hai con rắn lại lộn xuống tránh thoát,
và hình như chúng chỉ có thể tiến mà không thể lui, nên vọt luôn tới trước...
Phượng Nghi gằn lên một tiếng, thi triển Thiên Nữ Tán Hoa...
Hai giải lụa lóe lên như hai luồng điện chớp từ trên xẹt xuống...
Bách!...
Một con rắn không tránh kịp, rớt xuống đất nát ra... còn một
con thoát chết đâm sầm vào đám rắn bên ngoài!
Tần Quan Vũ vừa mới hoàn hồn, giọng nói lạnh lùng lại vang
lên:
- Tiểu tử, ngươi thấy rồi chứ?
- Thấy gì?
- Tiểu tử, đừng có hàm hồ, ta nói thẳng cho ngươi biết, vì
chưa nỡ hủy diệt sinh mạng của ngươi, nên ta chỉ phóng ra hai con rắn, và chỉ
hai con thôi cũng đã đủ làm cho hai người tay chân quýnh quáng... nếu là hai
mươi con họp lại, hừ...
Tần Quan Vũ rúng động.
Đúng như lời hắn nói, chỉ hai con thôi mà chàng và Phượng
Nghi đã phải vận dụng đến năm thành công lực, mới giết nổi một con, nếu mà hai
mươi con cùng phóng ra một lúc...
Nhưng, Tần Quan Vũ vẫn với giọng cười bất phục:
- Với hai mươi con vật nhỏ nhoi ấy nào có ra gì dưới mắt của
ta! Nếu ngươi không tiếc rẻ thứ khó tìm của ngươi đó thì cứ thả cả ra một lượt
xem sao!
- Tiểu tử, ngươi nói cứng ngoài miệng chứ trong bụng ngươi
đã run rồi đó!
- Tần Quan Vũ này từ trước đến nay chưa biết sợ là gì!
Đối phương vụt hừ lên một tiếng lạnh lùng và tiếng huýt gió
nổi liền theo...
Hai mươi con rắn bao quanh ngóc đầu lên phóng tới...
Phượng Nghi giật mạnh tay Tần Quan Vũ:
- Cứ để mặc tôi!
Nhưng, có một tiếng huýt gió nghe là lạ tai nổi lên, hai
mươi con rắn vội rút đầu lui về chỗ cũ...
Và tiếp liền theo, một giọng nói thứ hai:
- Hãy khoan, các hạ vâng mệnh lệnh của ai?
- Huyệt Chủ! Thế còn các hạ?
- Cũng lệnh của Huyệt Chủ! Nhưng, các hạ phụng lệnh của Huyệt
Chủ, mà lại làm thế, thì hãy xét coi đúng chưa?
Giọng nói ban đầu vẫn lạnh lùng:
- Không đúng ở chỗ nào?
- Huyệt Chủ bảo bắt sống gã tiểu tử ấy, thế sao các hạ lại
khiến Kim Ty Xà? Thảng như tiểu tử ấy chết rồi sao?
Tần Quan Vũ lại hết sức hoang mang.
Tại làm sao Quỷ Huyệt Chủ lại sai người bắt chàng?
Rõ ràng cuộc chiến giữa chính tà đã đến lúc mở màn toàn diện?
Chàng nhướng mày quát lớn:
- Các người nếu quả không hèn nhát, thì cứ ra mặt so tài!
- Hãy câm miệng lại!
Cùng với tiếng thét như núi vỡ, một loạt chưởng phong từ nơi
phát ra tiếng thét ập xuống Tần Quan Vũ...
Tần Quan Vũ khẽ nghiêng mình, lật ngửa bàn tay đẩy người trở
lên...
Ầm...
Hai loạt kình phong chạm đúng vào nhau, một tiếng nổ kinh hồn,
cây lá rào rào đổ xuống...
Vì trong cơn gấp rút, Tần Quan Vũ không kịp vận đầy đủ chân
lực, nên đôi vai chàng rung chuyển thối lui một bước...
Và đối phương cất giọng trầm trầm:
- Tiểu tử, khá đấy!
Tần Quan Vũ cười gằn:
- Ta là kẻ quang minh chính đại, đâu phải như bọn người rút
đầu trốn tránh như thế đâu!
- Câm miệng lại!
Tần Quan Vũ cười ngạo nghễ:
- Hừ , đừng lớn lối, không dám ra mặt đương đầu thì hãy cút
đi!
- Đừng thách đố, hãy dọn mình mà chết!
Tiếng “chết” được kéo dài ra và tiếng huýt gió lại nổi lên.
Bốn mươi con Kim Ty Xà lúc nhúc uốn mình trườn tới...
Ánh sáng trên mình chúng chớp lóe đến rợn người...
Thình lình, Phượng Nghi khẽ nói:
- Công tử, tôi nghĩ ra một biện pháp...
- Biện pháp ra sao?
- Tần công tử nên biết thứ Kim Ty Xà này không những cắn người
chết một cách cấp tốc không thôi, mà khi chúng phun nọc độc vào mình ai người
đó sẽ bị nổi mụt lên lỡ lói, và nọc độc đó sẽ xâm nhập vào tạng phủ mà chết!
- Nhưng Phượng Nghi nói với tôi chuyện ấy làm chi?
- Tôi nói thế để công tử biết rõ sự lợi hại của nó, đừng để
chúng phóng tới rồi mới vung kiếm mà nguy hiểm!
- Bây giờ phải làm sao?
- Chúng ta nên đột phá vòng vây trước khi chúng tấn công.
Tần Quan Vũ chưa kịp đáp, chợt nghe đối phương nói chuyện với
nhau:
- Nếu lỡ Kim Ty Xà làm cho hắn chết thì sao?
- Ta đưa thuốc giải độc ra buộc hắn phải tuân mạng lệnh, nếu
không, chất độc sẽ làm cho hắn chết.
- Nhưng nếu hắn không chịu?
- Nhất định hắn sẽ tuân theo. Người đời mấy ai không tham sống!
- Hắn là kẻ cứng đầu, chính Huyệt Chủ vì biết thế nên mới
căn dặn chúng ta!
- A... thế thì phải giải quyết sao đây?
Tần Quan Vũ còn đang suy nghĩ cách phá vòng vây, chợt nghe một
giọng truyền âm nhập mật vọng đến bên tai:
- Đồng Minh Minh Chủ...
Tần Quan Vũ giật mình...
Đúng là giọng nói của Thần Bí Nhân, người của Tam Quốc Miếu.
- Minh Chủ nên chú ý: lão phu vì không thể rời Minh Chủ,
không yên tâm để Minh Chủ đi một mình với Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi, nên
âm thầm theo dõi, và vì thế mà có nhiều việc xin bẩm cáo...
Giọng truyền âm nhập mật đều đều nói tiếp:
- Phượng Nghi là con người đáng ngờ vực. Nàng sẽ yêu Minh Chủ,
thì tại sao lại dùng Mị Công? Cho nên tất cả việc xảy ra vừa rồi lão phu nghĩ rằng
nàng và Hạ Hầu Viên Chủ sắp sẵn một màn kịch để lấy lòng tin của Minh Chủ...
Trong lúc người của Tam Quốc Miếu đang nói, Phượng Nghi thúc
Tần Quan Vũ nghĩ cách phá vây, chàng chỉ ừ hử qua lời và chú ý nghe giọng truyền
âm nhập mật:
- Tự nhiên, sự nghi ngờ ấy cũng có thể quá sớm, nhưng vẫn phải
đề phòng. Như vừa rồi, Minh Chủ bị Mị Công của nàng nếu lão phu không dùng Bình
Công Kình Lực để đỡ hộ thì Minh Chủ nếu không chết cũng sẽ mang trọng thương dưới
tay của Hạ Hầu Viên Chủ...
Tần Quan Vũ giật mình...
Rõ ràng lúc chàng mê mệt vì hương tình ái, thì Hạ Hầu Viên
Chủ đến đánh thình lình, và chàng nghe một luồng hơi xông lên, nếu không phải
Thần Bí Nhân ám trợ thì còn ai nữa?
Thấy Tần Quan Vũ đứng sững sờ, Phượng Nghi lấy làm lạ cau mặt
nhìn chàng...
Giọng truyền âm nhập mật lại nói với Tần Quan Vũ:
- Minh Chủ, nàng đã hơi nghi rồi đấy, thôi để có dịp lão phu
sẽ bẩm cáo thêm.
Tần Quan Vũ lật đật nói với Phượng Nghi cho khỏa lấp:
- Tôi đã nghĩ ra cách phá vây rồi!
- Sao?
- Lúc đầu tôi nghĩ nên chờ họ khởi thế công rồi mình sẽ phá
nhưng như thế không tiện, mình nên chủ động là hơn...
Chợt nghe giọng truyền âm nhập mật vọng lên:
- Minh Chủ hãy đưa Phượng Nghi lìa khỏi nơi đây, lão sẽ ra mặt
chế phục người của Quỷ Huyệt, nhân đó lấy thuốc giải để phòng cứu người khác.
Tần Quan Vũ lật đật nói với Phượng Nghi:
- Sự việc không thể chậm trễ, tôi đi trước, Phượng Nghi cố
bám sát theo, hãy cẩn thận.
Dứt lời, tay phải chàng vung kiếm tạo thành một vòng hoa
thép, tay trái đồng thời phát chưởng, kình lực nhắm vào đám rắn ào ào bủa tới...
Phượng Nghi vung tròn hai giải lụa và hai người cùng phóng
mình lên...
Hai tiếng huýt gió cùng rập lên một lượt, hơn sáu mươi con rắn
độc cùng một lúc lao tới ngời ngời...
Ánh vàng lấp lánh trên mình rắn bây giờ như cả một vùng hào
quang tỏa rộng bao phủ lấy hai người...
Tần Quan Vũ rùng mình ớn lạnh...
Từ khi lìa sư phụ đến giờ, đây là lần thứ nhất khiến cho Tần
Quan Vũ phải sợ, có lẽ cũng là tính tự nhên của loài người đối với rắn độc...
Thanh Vô Tình Kiếm trên tay chàng như không còn là sắt thép
nữa, mà là cả một vùng ánh sáng bao bọc quanh mình.
Và Phượng Nghi, với chiêu thức Thiên Nữ Tán Hoa, hai giải lụa
trắng cũng trở thành tường đồng vách sắt bao quanh gần năm trượng...
Ngót sáu mươi rắn độc bị kiếm quang và sức mạnh của hai giải
lụa, không làm sao đến gần Phượng Nghi và Tần Quan Vũ được, chỉ bao lấy một
vòng tròn bên ngoài...
Hơi dừng thế lại, Tần Quan Vũ nói với Phượng Nghi:
- Phượng Nghi, hãy nghỉ một chút!
Phượng Nghi lắc đầu:
- Thật đáng sợ cho giống rắn này, nó đã được Quỷ Huyệt luyện
tập quá thông, chỉ sáu mươi con mà chúng ta đều phải ráng hết sức vẫn chưa thắng
thế!
Tần Quan Vũ gật đầu:
- Tình thế này thật là nguy hiểm. Sức người có han, ngay bây
giờ chúng ta tạm thời có thể cầm cự được, nhưng nếu trận thế kéo dài, sự kiệt sức
sẽ khốn đốn vô cùng!
- Nguy hiểm thật!
- Hay là ta đổi thế thủ sang thế công?
Phượng Nghi lắc đầu:
- E còn nguy hiểm hơn nữa...
- Chỉ có hai con đường, thủ để rồi đuối sức mà chết, công
thì họa may có thể thoát được... Chúng ta cứ thử xem sao...
Tần Quan Vũ nhướn mình lên, nhưng Phượng Nghi kéo lại:
- Tần công tử, khoan đã...
Tần Quan Vũ thoáng hơi ngờ vực...
Tại sao Phượng Nghi lại do dự như thế?
Phải chăng nàng cố kéo dài?
Chàng lanh lảnh quát lên:
- Đừng có dùng dằng... Phượng Nghi hãy để tôi hành động...
Tần Quan Vũ xốc kiếm đưa lên ngay ngực chuẩn bị khởi công.
Sáu mươi con rắn độc cùng phóng thẳng vào chàng một lượt.
Tần Quan Vũ gầm lên một tiếng vận đủ mười thành công lực đẩy
mạnh Huyền Âm Thần Chưởng.
Một loạt kình phong như ngọn thác đổ dồn ra phía trước, đồng
thời, tay kiếm chàng đảo nhanh tạo thành một vòng mống bạc, và phóng mình vọt tới!
Hơn mười con rắn ở mặt trước bị chưởng phong quét ngược ra
sau gần ba trượng.
Một số mấy mươi con khác từ bên trái lại phóng vào...
Tần Quan Vũ vung mạnh thanh Vô Tình Kiếm với tất cả công lực
trong người quay tít chung quanh.
Bầy rắn chạm phải kiếm quang rớt rơi lả tả.
Nhưng, số còn lại vẫn cứ lao vào...
Tần Quan Vũ nghiến răng lia nhanh thanh kiếm, thêm mấy con rắn
độc bị đứt ngang mình.
Xè... Xè...
Từ phía sau lưng Tần Quan Vũ có tiếng gió xé sát bên rõ ràng
đầu rắn chỉ còn cách lưng chàng trong gang tấc.
Không còn quay lại kịp, Tần Quan Vũ hú dài một tiếng, vút
mình lên như chiếc pháo thăng thiên...
Cùng lúc ấy, dưới đất, hai giải lụa của Phượng Nghi cũng đã
hạ được mấy con rắn vừa tập kích Tần Quan Vũ.
Từ trên dòm xuống, Tần Quan Vũ hoảng hồn.
Bốn bên, hàng chục con rắn phóng vọt theo chàng bén gót.
Từ xung quanh phía dưới phóng lên, cho nên đầu của chúng chụm
lại y như chóp nón chĩa thẳng lên ngay Tần Quan Vũ.
Biết rằng khi hết đà chậm lại, nhất định sẽ làm mồi cho rắn
độc, Tần Quan Vũ nghiến răng trở lẹ thân mình, đầu dưới chân trên, như một cánh
chim cắt đớp mồi từ trên chúi xuống.
Thanh kiếm trong tay chàng rực ánh hồng quang...
Xẹt... Xẹt...
Sức xuống của chàng quá lẹ, lũ rắn dù có tinh khôn cũng
không sao tránh kịp vì chúng đang từ dưới xỉa lên, một số con bị kiếm đoạn
ngang, một số con hoảng hốt mất đà tụt rơi xuống đất.
Chân Tần Quan Vũ vừa chấm đất, tiếng huýt gió vụt nổi lên.
Số rắn còn lại phóng lui ra ngoài sáu trượng, đầu vẫn quay về
phía Tần Quan Vũ, và lưỡi lè ra đỏ chót!
Phượng Nghi bước tới bên chàng khẽ nói:
- Cung hạ Tần công tử...
Tần Quan Vũ mím môi:
- Bầy rắn lợi hại thật, tiếc gì không học sử dụng ám khí, thứ
đó dễ hạ chúng hơn...
Tiếng đối phương vụt vang lên:
- Tiểu tử, tuân mạng chưa?
Tần Quan Vũ cười lớn:
- Tuân gì mới được chứ?
- Hừ, ngươi tưởng giết được mấy con rắn đó là đủ để dương
dương tự đắc à? Ta nói cho mà biết, trước mắt ngươi bây giờ chỉ có hai con đường:
Một là bó tay chịu trói, hai là ta sẽ đánh gục ngươi xuống dẫn về bản huyệt!
Tần Quan Vũ cười ngạo nghế:
- Rất tiếc hai chuyện đó ngươi đều không đủ khả năng!
Giọng truyền âm nhập mật chợt rót vào tai Tần Quan Vũ:
- Minh Chủ, có viện binh chúng đến, hãy đề phòng!
Tần Quan Vũ cau mày...
Bao nhiêu rắn đây vẫn còn chưa hạ được, bây giờ lại viện
binh nữa ư?
Vừa lúc đó một tiếng cười rổn rảng từ xa rót tới!
- Được lắm, Quỷ Huyệt, thật là hạnh ngộ...
Tiếp liền theo, ba bóng người vút tới: Cái bang Tam Lão!
Vừa chấm chân tới đất, Bất Tử Lão Cái đã vội đến sát Tần
Quan Vũ:
- Hiền điệt vẫn không sao đấy chứ?
Tần Quan Vũ ngạc nhiên:
- Sao tam vị sư thúc biết mà đến đây?
Bất Tử Lão Cái cười lớn:
- Theo Kim Ty Xà mà đến!
Tần Quan Vũ trố mắt:
- Kim Ty Xà...
- Hiền điệt chưa biết, tiền đại Chưởng môn, tức là nghĩa phụ
của hiền điệt đã có chế luyện Thiên Chi giải độc hoàn. Công trình chế luyện đó
chưa hoàn thành, vì còn thiếu Kim Ty Xà, cho nên khi nghe người báo cáo thấy hướng
đi của nó, sư thúc bèn theo dõi đến đây...
- Số Kim Ty Xà này à?
Bất Tử Lão Cái lắc đầu:
- Ngót mấy trăm con ở gần bên đây nhưng chưa đến. Sư thúc thấy
hiền điệt bị vây nên bỏ chúng mà vào đây.
Tần Quan Vũ trố mắt:
- Hàng mấy trăm con...
Tần Quan Vũ hơi kinh ngạc, nhưng Bất Tử Lão Cái lại thoáng vẻ
mừng!
- Thật không ngờ có cơ hội tốt thế này, quả thật Thần Bí
Nhân dự đoán rất đúng.
- Đoán đúng chuyện chi?
Bất Tử Lão Cái đáp:
- Tất cả những điều liên quan với hiền điệt.
Tần Quan Vũ hỏi dồn:
- Chuyện liên quan đến tiểu điệt là chuyện chi?
Phượng Nghi chợt nhích sát đến Tần Quan Vũ, mặt nàng lộ vẻ
lo lắng:
- Tần công tử, sự tình đã nghiêm trọng lắm rồi!
Tần Quan Vũ cau mày:
- Chuyện chi thế?
- Viện binh của chúng đã tới!
Cùng lúc đó, đối phương vụt quát lên:
- Tiểu tử, ngươi có thêm người, ta cũng phải có thêm, hay lắm...
Tiếng huýt sáo vụt nổi lên...
Và cùng một lúc, đối phương cất giọng cười ằng ặc.
- Đỡ công tìm kiếm, Cái bang Chưởng môn, Cái bang Tam Lão đều
có cả nơi đây để cùng đi vào cõi chết một lượt cho vui... thật là tình cờ run rủi...
Tần Quan Vũ nhếch miệng cười gằn:
- Rõ là bọn rút đầu không dám thấy mặt người!
Tiếng huýt sáo liên tiếp nổi lên như để trả lời cho câu nói
của chàng...
Và...
Xào... Xào... Xào!...
Bầy rắn khua đều trên lá như đám ngạ quỷ dưới mấy tầng địa
ngục...
Ánh vàng từ nơi mình rắn bốn phía chớp ngời lên!
Tần Quan Vũ lại rùng mình...
Bầy rắn độc chung quanh loi ngoi chớp chớp, như nói lên đầy
đủ sự hăm dọa cực kỳ ghê rợn...
Phượng Nghi cau mày lo lắng:
- Tôi đi trước mở đường máu, công tử hãy theo sau để cố
thoát trùng vây nhé!
Tần Quan Vũ lắc đầu:
- Sống chết có mạng, tuy nhiên, vấn đề chưa phải là tuyệt vọng,
vì rắn độc vẫn có thuốc giải, Phượng Nghi hãy yên lòng đừng vội, không sao đâu!
- Không, đã nguy hiểm lắm rồi, Tần công tử, hãy theo tôi...
Nói vừa dứt tiếng, Phượng Nghi vung mạnh đôi tay, hai giải lụa
rút xé vào trong gió...
- Công tử tính đã sai rồi, Cái bang Tam Lão dù có bản lãnh
thế nào, cũng không thể thoát được hai trăm con rắn đang bao vây kín mít, nếu
kéo dài thêm nữa, sự nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn lên...
Tần Quan Vũ hết sức cảm động, bao nhiêu nghi vấn đối với
nàng gần như đã tiêu tan...
Thình lình, một giọng lạnh lẽo quát lên:
- Phượng Nghi, tình trạng này nàng đã thấy rõ chứ?
Tần Quan Vũ giật mình...
Rõ ràng tiếng thét đó là giọng của Hạ Hầu Viên Chủ!
- Ta đã thấy rõ mà còn mong muốn thoát thân thì quả là dại dột!
Phượng Nghi nhích môi khinh khỉnh:
- Đừng dọa dẫm, con người ai lại khỏi chết. Sớm muộn gì cũng
phải một lần chết thế thôi. Muốn dùng sức mạnh uy hiếp ta là một việc điên rồ!
- Không, người khác chết không sao, chứ nàng chết thì quá uổng!
Phượng Nghi giận dữ quát lên:
- Câm miệng lại!
- Không, ta nói thật đấy chứ, phong hoa diễm lệ như nàng...
- Cám ơn sự khen tặng đó. Nhưng, rất tiếc ta không phải là
con người dễ bị lời lẽ tráo chác làm mê hoặc... Và dù có đẹp hay không, cũng
không phải là việc của ngươi.
Một giọng khác quát lên như sấm:
- Tiện tỳ, ngươi quả không chịu nghe lời phải à?
Phượng Nghi quắc mắt:
- Bọn giấu đầu giấu cổ như các ngươi mà cũng có thể nói đến
việc phải trái nữa ư?
Giọng nói gằn gằn:
- Phượng Nghi, nàng có biết ta là ai không?
- Ai à? Cái bọn co đầu giấu cổ chứ còn ai nữa?
- Hừ, ngươi dám...
Phượng Nghi vẫn thản nhiên:
- Có gì mà không dám?
- Phượng Nghi, ta biết rõ mục đích của nàng, nàng muốn lợi dụng
con của Tần Hán Phách để đến Cầm Hồn Cốc phải không?
Phượng Nghi sửng sốt:
- Cái gì gọi là Cầm Hồn Cốc?
- Đừng đóng kịch, Phượng Nghi, Cầm Hồn Cốc đối với người
khác có thể là bí mật, nhưng đối với nàng thì đâu phải thế. Nàng muốn ta nói rõ
ra à? Được, Cầm Hồn Cốc là nơi ở của Phù Dung Tiên Tử hồi trăm năm về trước,
nghe nói nơi đó còn để lại báu vật gọi là Phù Dung Di Bửu, và nàng đã thích một
trong sáu vật đó phải không?
Tần Quan Vũ nhìn sửng sốt vào mặt nàng như dọ hỏi...
Phượng Nghi vẫn sửng sờ:
- Vật chi gọi là Phù Dung Di Bửu?
- Hừ, nàng hỏi hơi thừa. Được, nàng đã cố làm ra không biết
thì ta cũng cứ nói rõ cho nghe. Vật mà nàng đang thích là Chú Nhan Thần Đơn, vật
mà người đẹp nào cũng muốn để làm thứ thuốc hồi xuân.
Phượng Nghi sặc cười:
- Cám ơn, cám ơn sự chỉ điểm đó!
- Đừng có lối châm chọc ấy, Phượng Nghi chúng ta hãy nói
chuyện đường hoàng chứ. Này ta bảo cho mà biết, Nhân Quân Tần Hán Phách hoặc đã
chết rồi, hoặc cũng có thể trong số gần mười người giả đó, có một là Tần Hán
Phách thật...
- Tại làm sao lại có đến gần mười người giả?
- Này nhé, Tam Quốc Miếu, Chí Tôn Bảo, Hạ Hầu Viên, Quỷ Huyệt
và Võ Lâm Đệ Nhất Gia là đã có năm người rồi, biết đâu lại chẳng còn những nơi
nào khác nữa mà chưa có ai phát giác? Và nói thẳng mà nghe. Dù Tần Hán Phách có
còn sống, cũng chưa chắc đã biết được đường đến Cầm Hồn Cốc, cho nên cái âm mưu
của nàng cứ kể như đã hoài công!
Phượng Nghi cười khanh khách:
- Thế có lẽ Quỷ Huyệt biết rõ đường đến Cầm Hồn Cốc à?
- Mặc dù hiện nay vẫn chưa biết, nhưng tài liệu nằm trong
tay cũng gần đủ rồi... Cho nên nếu nàng bằng lòng trở về Hạ Hầu Viên, thì mọi
việc có thể được như ý muốn!
- Mọi việc gì mới được chứ?
- Đừng, đừng đóng kịch dai như thế. Cái mà nàng muốn là Chú
Nhan Thần Đơn, chứ còn gì nữa? Ta cũng cần cho nàng biết thêm một việc, Hạ Hầu
Viên Chủ đã quyết định đưa nàng vào Quỷ Huyệt đấy nhé!
Sắc mặt Phượng Nghi lộ đầy sát khí:
- Câm miệng lại, Hạ Hầu Viên Chủ đâu có quyền hạn gì với ta,
mà dám nói đến chuyện dâng ta cho Quỷ Huyệt chứ?
- Hừ, Hạ Hầu Viên Chủ mới nói chuyện với ta đây, nếu vào Quỷ
Huyệt, nàng sẽ là vị phu nhân thứ mười hai của Huyệt Chủ, và nếu được Huyệt Chủ
sủng ái thì...
Phượng Nghi giận run:
- Khốn kiếp...
Đối phương đổi giọng cười ằng ặc:
- Tất cả mọi việc đầu đuôi ta đã nói rõ với nàng. Bây giờ bất
luận ra sao, bắt nàng vào Quỷ Huyệt là một vấn đề đã quyết định, và luôn cả tên
ăn trộm ái tình kia nữa.
Tần Quan Vũ nghiến răng:
- Câm miệng lại!
Đối phương vấn với giọng cười đanh ác:
- Không bắt sống được thì giết chết. Cho nên nếu muốn sống thì
hãy ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. Hãy nhìn xem, Kim Ty Xà đã bắt đầu hoạt động
rồi kìa!
Và tiếp theo bằng một chuỗi cười rờn rợn, đối phương nói tiếp:
- Ta đếm mười tiếng, nếu không chịu trói là chết! Bắt đầu, một...
Phượng Nghi và Tần Quan Vũ vẫn làm thinh...
- Hai...
Bất Tử Lão Cái vụt dùng truyền âm nhập mật nói với Tần Quan
Vũ:
- Quả thật Thần Bí Nhân tính toán thật hay, khi tặng phong
hiền điệt danh hiệu Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, biết rằng sẽ dẫn tới việc làm cho võ lâm
đố kỵ...
Tần Quan Vũ ngạc nhiên, dùng truyền âm nhập mật hỏi lại:
- Thế tại sao họ lại phong danh hiệu ấy cho tiểu điệt?
- Làm như thế là phải, vì khi hiền điệt xuất hiện giang hồ,
là người của Tam Quốc Miếu bám sát theo một bên...
- Nhưng làm cho võ lâm náo động với dụng ý chi?
- Nó có tác dụng làm cho Quỷ Huyệt phải ra mặt vì từ trước đến
nay họ âm thầm định kế bày mưu. Và có điều hiền điệt chưa biết là địa điểm Quỷ
Huyệt y như Cầm Hồn Cốc, từ trước đến nay chưa một ai được biết...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT