Sáng hôm sau Tiêu Nam Chúc ngủ quên, xét thấy đêm qua mọi chuyện xảy ra thật sự quá mức ly kỳ, nên buổi tối đầu tiên về đến quê nhà, anh cũng không thể ngủ một giấc ngon lành cành đào.
Cả đêm anh đều nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, nghĩ tới nghĩ lui vẫn đứng dậy gỡ cuốn hoàng lịch cũ trên tường xuống tỉ mỉ lật xem ngâm cứu một hồi, nhưng không ngâm cứu thì thôi, ngâm một chút Tiêu Nam Chúc lại phát hiện hoàng lịch cũ này treo ở nhà anh bao năm qua lại có không ít thứ anh chưa từng chú ý tới.
Đầu tiên xét từ vẻ ngoài, cuốn hoàng lịch cũ này hình như cũng không chênh lệch quá nhiều với loại hoàng lịch Hongkong phổ biến, trang bìa đều là nền đỏ thẫm chữ thiếp vàng như nhau, tràn ngập các loại nguyên tố truyền thống tượng trưng cho cát họa hỷ khánh từ ngày xưa, trên tờ giấy cũ kỹ ghi lại biến hóa của bốn mùa, chứa đựng tuế nguyệt thời quang (năm tháng, thời gian) lặp đi lặp lại suốt mấy ngàn năm. Trước đây khi người dân chưa có điện thoại di động, cũng không có máy vi tính, mọi người dự đoán được bao giờ gieo mạ thu hoạch, cách xuân đi thu tới đều dựa vào sự tồn tại của hoàng lịch. Tương truyền hoàng lịch vốn là do hoàng đế tạo ra, trải qua trí tuệ của nhân dân lao động Trung Quốc cổ đại hàng ngàn năm mới trở thành hình dạng như bây giờ. Hiện giờ thứ đồ cổ này dường như cũng vì sự tiến bộ không ngừng của thời đại mà dần dần bị đào thải, nhưng giờ khắc này, lúc Tiêu Nam Chúc vừa hút thuốc, vừa tựa vào đầu giường mở nó ra, thì lại không nhịn được bị thu hút ánh nhìn ngay lập tức.
Trong tầm mắt, 365 ngày đều lần lượt được sắp xếp theo đủ loại hình thức như hoa văn màu, nhân vật, động vật hoa mỹ tinh xảo, từ ngày lễ truyền thống đến một ít ngày lễ quốc tế gần hiện đại mới xuất hiện, từ tiết khí bốn mùa đến mùng 1, 15 bình thường nhất, một ngày cũng không để sót. Nhìn qua vốn không có chỗ nào đặc biệt kỳ quái, nhưng thực chất lại rất kỳ quái. Sau khi Tiêu Nam Chúc sáp tới kiểm tra tỉ mỉ những hoa văn nét vẽ tinh xảo, rất có cổ vận này một chút, anh lại ngờ vực phát hiện trên mỗi một tờ niên lịch ít nhiều đều hàm chứa một số chỗ quái dị khiến anh nói không nên lời. Ví dụ như tờ... Ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3 mà lúc này anh đang lật tới.
Một phụ nhân ngắm mình trong gương không thấy rõ mặt, nhưng dáng người thướt tha, phong thái yểu điệu. Tấm lưng kia có sự phong lưu kiều diễm không nói nên lời, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trâm phượng bên tóc mai của nàng sống động như thật, khuyên tai châu ngọc phối cùng áo váy đỏ thẫm vân mờ cũng rất đẹp mắt. Theo lý mà nói, đây là bức tranh mỹ nữ trang điểm không thể bình thường hơn, nhưng Tiêu Nam Chúc tinh mắt lại phát hiện trên bàn trang điểm làm từ gỗ cây hoa lê của vị mỹ nữ đại tỷ này có vài cái lọ giống với chai lọ của đồ trang điểm hiện đại.
Dĩ nhiên không thể nói phụ nữ cổ đại không trang điểm, dẫu sao người ta cũng phải thoa phấn, tô son, thiếp hoa vàng (mấy cái hoa vẽ trên trán ấy) chứ, huống hồ một đại nam nhân như Tiêu Nam Chúc cũng khó mà nhận định mình đến tột cùng có phải thị lực không tốt mà nhìn nhầm hay không. Nhưng có một điểm kỳ quái hơn là, khi Tiêu Nam Chúc cau chặt mày chuyển đường nhìn lên bức bình phong uyên ương hí thủy ở bên cạnh, thì anh chợt phát hiện có một gói... băng vệ sinh không cẩn thận rớt sau bình phong, lộ ra một góc.
Tiêu Nam Chúc: "..."
Lập tức xấu hổ khép niên lịch lại, Tiêu Nam Chúc không hiểu sao thấy mình hơi bị lưu manh sờ sờ mũi, nhất thời cũng chẳng còn tâm tư tiếp tục tìm tòi nghiên cứu. Nếu nói nhóc béo ôm cá chép khi nãy tùy tiện xuất hiện rồi lại biến mất khiến anh tồn tại nghi hoặc, thì phát hiện kinh người hiện tại đã đủ khiến anh tin tưởng, vị lão thái thái làm hoàng lịch sư mấy chục năm kia nhà anh chắc kèo có chuyện gì đó vẫn luôn giấu anh.
Một cuốn niên lịch mà trong ấn tượng của anh chí ít đã treo trong nhà anh trên 15 năm lại có thể đến bây giờ vẫn mới y xì như lúc ban đầu, nếu như không phải anh rất ít ở nhà, phỏng chừng cũng không cần đến bây giờ mới phát hiện. Nhưng mấy thứ xuất quỷ nhập thần núp ở nơi sâu nhất trong niên lịch lại là chuyện gì đây nha...
Nghĩ vậy, đêm nay Tiêu Nam Chúc có chút nhạy cảm thần kinh mà trợn tròn mắt. Trước đây lúc anh ở trong quân đợi, làm việc và nghỉ ngơi luôn rất quy luật, thế nhưng hiện tại lại hoàn toàn bị đảo loạn tâm trí. Anh vô thức nhớ lại những lời Tư Đồ Trương đã nói với anh, lần nhớ lại này nửa đêm cũng sắp trôi qua. Hoàng lịch cũ thần thần quỷ quỷ kia bị anh ném trên bàn trà ngoài phòng khách, sau đó xuất phát từ một loại ý thức nguy cơ nào đó không thể nói rõ, Tiêu Nam Chúc lại bật dậy nhét nó vào tủ lạnh.
Trong cái tủ lạnh nửa năm không dùng ngoại trừ hai quả trứng gà thối thì không còn gì khác, hoàng lịch cũ bị ném bên trong lót trong ánh sáng xanh lam của tủ lạnh nhìn qua trái lại giống như yêu ma quỷ quái bị trấn áp.
Tiêu Nam Chúc híp mắt không quá yên tâm, nhét nó sâu vào bên trong thêm chút nữa, sau khi xác nhận cái thứ này không thể chạy ra khỏi tủ lạnh anh mới trở về phòng bắt đầu thiền sâu. Chờ sau khi ngủ thiếp đi, đầu óc rối như tơ vò của anh lại rơi vào trạng thái yên lặng hiếm thấy. Trong mộng, anh mơ thấy một số chuyện xảy ra lúc bé mà đến cả mình cũng sắp quên mất.
...............
Khi còn bé Tiêu Nam Chúc không phải là một đứa nhóc nghe lời, ngoại trừ coi như ngoan ngoãn với bà nội, thì với bất kỳ người nào cũng là dáng vẻ bướng bĩnh bừa bãi. Học anh cũng đi, sách anh cũng đọc, nhưng tiểu lưu manh gần trường cứ tìm anh luận bàn võ học suốt ngày. Tiêu Nam Chúc khi đó động thủ đâu biết nặng nhẹ, vẫn thường múc cho mấy đứa nhóc tìm anh gây sự khóc chạy về nhà. Mà cứ cách mỗi một khoảng thời gian, bà nội anh – Tiêu lão thái thái sẽ lại đối mặt với từng tờ từng tờ hóa đơn tiền thuốc men đưa đến tận nhà mà than thở nửa ngày.
"Bà nói A Nam à, sao... sao cháu lại đánh mấy đứa nhóc nhà khác vỡ đầu nữa rồi hả?
"Không đánh vỡ đầu tụi nó, đầu của cháu trai bà sẽ bị vỡ trước đó."
Mím chặt khóe miệng xanh tím của mình, thằng nhóc thối chỉ mới mười một mười hai tuổi đã dám chống đối trưởng bối như vậy. Bà nội Tiêu bị đứa trẻ kiêu ngạo đến mình cũng không quản được này làm cho bó tay chấm com, chỉ còn nước đặc biệt dành ra một khoảng thời gian mỗi ngày tự mình đưa đón nó đi học.
Đãi ngộ như vậy cũng coi như là độc nhất vô nhị giữa bọn nhóc lúc đó, dẫu sao đứa nào cũng đều nói mình đã lớn, không ai muốn để ông nội bà nội của mình nắm tay dắt tới trường nữa. Tiêu Nam Chúc tất nhiên cũng không vui, nhưng tính khí của bà nội cũng không khá hơn anh là bao, anh có không phục cũng chỉ có thể kìm nén, mà Tư Đồ Trương mỗi lần còn cố ý lấy chuyện này để cười nhạo anh. Quản giáo nghiêm khắc như vậy vẫn luôn duy trì cả một học kỳ, trong thời gian này Tiêu Nam Chúc cũng chưa từng chạm trán lại với đám nhóc kia. Nhưng vào một lần bà nội Tiêu bận việc không thể tới, lúc Tiêu Nam Chúc lại bị một đám chẩu che chặn ở cửa sau trường học và bị giáo huấn hơi bị thê thảm do thất thủ hiếm thấy, thì một chuyện đã in sâu trong trí nhớ của Tiêu Nam Chúc suốt nhiều năm cứ như vậy mà xảy ra.
Sau một khoảng thời gian rất lâu, Tiêu Nam Chúc vẫn nhớ như in hết thảy những chuyện đã xảy ra vào chạng vạng ngày hôm đó. Anh khó chịu bị từng đôi giày cao su thối đã mấy ngày chưa chà rửa đạp lên đầu, trên mặt đều dính bụi bẩn. Anh gắt gao cắn chặt răng không muốn xin tha, thế nhưng hai đứa nhóc khác cứ ấn chặt cánh tay và chân anh, chúng ghé vào lỗ tai anh không ngừng gọi anh là đồ tạp chủng không mẹ. Thanh âm kia gần như làm cho lỗ tai anh đau nhói, mà đúng lúc này, một nữ nhân kỳ quái đột nhiên xuất hiện.
"Bọn ranh con các ngươi muốn làm gì hả! Có tin ta kêu cha mẹ các ngươi tới không! Ê! Không cho chạy! ! Ngươi còn dám chạy hả! ! Đánh con ta xong rồi muốn chạy phải không! ! Nói! Học trường nào! Cha chả lụa, Trương Đạt hả, ta biết mẹ ngươi nha, Tiểu Lưu bán cải ở chợ rau chứ gì, ngươi chờ đó, mai ta đi mua rau rồi méc mẹ ngươi luôn... Còn ngươi nữa, Bành Giai Giai chứ gì, ngươi vừa làm gì đó hả, ỷ mình cao nên đi đánh người hả..."
Nữ nhân cất giọng lớn cực kỳ, mắng người như nã súng giúp anh đuổi mấy đứa chẩu che đó đi, sau đó còn ôn nhu bế anh lên khỏi mặt đất. Tiêu Nam Chúc bị tẩn đến mắt đều bầm tím chớp mắt nhìn nữ nhân lạ hoắc lạ huơ nọ, mà nữ nhân nọ vừa phủi bụi trên người anh vừa càm ràm dông dài một trận. Thấy Tiêu Nam Chúc vẫn nguyên xi không nói câu nào, lúc này nàng mới thở dài một hơi, sau đó nhéo mặt anh, bất đắc dĩ mở miệng.
"Nhìn cái gì mà nhìn, không nghe lời người lớn, đáng đời. Đi, theo ta về nhà."
Tiêu Nam Chúc căn bản không biết nàng.
Nhưng thanh âm kia vừa xa lạ vừa ôn nhu, sưởi ấm một nửa trái tim anh, anh ngơ ngác được nữ nhân này nắm tay dắt về nhà, nửa ngày không dám nói câu nào. Thật ra anh cũng đang hoài nghi trong lòng đây có phải là người xấu chuyên đi lừa gạt con nít hay không, nhưng vừa ngẫm lại thấy mình cũng lớn vậy rồi chắc bán chẳng được nhiêu tiền nên cũng không còn lo âu thế nữa. Mà nữ nhân kia dường như cũng không để ý thái độ phòng bị của Tiêu Nam Chúc, nàng chỉ như mỗi một nữ nhân bình thường khác được làm mẹ, dùng một loài ngữ khí vừa đau lòng vừa tức giận mà giáo huấn anh không ngừng. Tiêu Nam Chúc từ khi sinh ra chưa từng được nghe những lời này thậm chí còn không biết mình đã theo nàng đi hết đoạn đường kia thế nào.
Ngày đó mãi cho đến khi sắp đến cửa nhà mình, Tiêu Nam Chúc lúc này mới thấy bà nội mình vội vàng chạy ra đón bọn họ. Bà nội anh vừa nhìn trông nữ nhân này nắm tay anh thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Aiz, việc hôm nay... làm phiền cô rồi."
"Không sao không sao, vậy ta đi trước đây."
Nữ nhân nói vài câu đơn giản với bà nội anh, sau đó bước vào nhà rồi biến mất. Hôm đó Tiêu Nam Chúc lại bị bà nội giáo huấn một trận, nhưng anh không hề cãi lại. Anh cũng thử thăm dò hỏi bà nội nữ nhân kia là ai, nhưng chuyện mà Tiêu lão thái thái không muốn nói, ai cũng không thể làm khó dễ bà. May mà Tiêu Nam Chúc cũng không phải là người có lòng hiếu kỳ nặng, cho dù không biết anh cũng lười đi tìm tòi nghiên cứu tỉ mỉ. Nhưng vào buổi tối hôm đó, lúc mở cặp sách ra chuẩn bị làm bài tập, anh lại chợt thấy bài tập về nhà mà thầy Ngữ Văn đã giao trên lớp.
"Các em học sinh, hôm nay là ngày của Mẹ, các em về nhà hãy viết một bài văn nhỏ về mẹ của mình, có thể viết về những chuyện xảy ra trong cuộc sống thường ngày, cũng có thể nói về những chuyện mình đã làm cho mẹ, sáng mai nộp lên, có được không?"