Tám ngày trước Tết âm lịch 2027, chàng binh sĩ Tiêu Nam Chúc ở bên ngoài tám, chín năm cuối cùng cũng kết thúc cuộc đời quân lữ của mình, quay trở về quê hương – thành phố Y.
Tuy nói thành phố Y là quê hương của anh, nhưng thật ra nhà anh không đến từ đây. Anh không cha không mẹ, người thân duy nhất chính là bà nội. Ngày anh nhập ngũ cũng là lúc bà nội lên trời, bởi vì kinh tế không dư dả, khu nội thành cũ này về sau cũng bị phá bỏ phải dời đi nơi khác, Tiêu Nam Chúc đang ở trong quân đội cũng không có năng lực tìm cho mình một căn nhà ở vùng này. Bây giờ anh giải ngũ, phí chuyển nghề của bộ đội cũng không tính là nhiều, ngoại trừ một thân khí lực này ra, anh cũng không thành thạo bất cứ nghề nào. Chiến hữu lo liệu việc chuyển nghề cho anh lúc trước từng hỏi về dự định của anh sau này, mà đối với việc này, Tiêu Nam Chúc chỉ cười cười không để ý, lợi dụng một câu đi được tới đâu hay tới đó trả lời lấy lệ.
Thành phố Y với anh mà nói chỉ là chốn dừng chân nhất thời, còn con đường của mình sau này, Tiêu Nam Chúc hiện giờ đã gần đến cái thời nhi lập chi niên(1) kỳ thực vẫn chưa nghĩ ổn thỏa.
nhi lập chi niên(1) (而立之年): đây là cách gọi theo hàng tuổi của người xưa, nghĩa là thời kỳ lập nghiệp (nam 30 tuổi).
Nửa đời trước của anh đều trải qua ở thành phố này. Trước khi bà nội qua đời và nhà cũ bị phá bỏ, tuổi thơ của anh gắn liền với cuộc sống sinh hoạt bên trong con ngõ nhỏ với kiểu dáng vô cùng cổ xưa. Ngõ không lớn, hợp thành từ hai mươi, ba mươi mấy hộ gia đình, đều là những hàng xóm cũ đã sống cạnh nhau hơn sáu mươi năm.
Những người hàng xóm này đều quen biết lẫn nhau, phần lớn lại làm nghề nghiệp giống nhau. Nhìn lại thì thành phố Y cũng được xem là một nơi đậm đà bản sắc văn hóa lịch sử, cho nên trong con ngõ này nhiều nhất chính là các cụ già am hiểu truyền thống dân tộc. Có người bán đồ cổ, xem tranh chữ, cũng có người xem tướng tiện thể sờ cốt(2). Có người khiêu đại thần(3), lại có người châm cứu, bốc thuốc cho người khác. Tóm lại đặt vào hiện tại, đây đều đã là những trò tạp kỹ sắp bị đào thải.
sờ cốt(2) (摸骨): là một phương pháp dự đoán điềm xấu bằng cách dùng tay sờ vào một vào bộ phận nào đó trên cơ thể của đối phương, thường thấy ở các thầy bói mù ngày xưa, hầu hết là phụ thuộc vào những thay đổi của ngũ quan, đường nét như nếp nhăn hoặc khí sắc của mỗi người.
khiêu đại thần(3) (跳大神): là một loại nghi thức hoạt động dân gian được lưu truyền tới nay, phải có hai người cùng nhau hoàn hành. Một người là đại thần, người còn lại là nhị thần. Đại thần là đối tượng để linh hồn nhập vào, còn nhị thần là trợ thủ. Trong quá trình khiêu đại thần, đại thần phần nhiều là xoay xung quanh, nhị thần sẽ chơi trống. Có giai điệu cố định để thỉnh thần. Sau khi thần được mời đến, nhị thần sẽ phụ trách cùng thần câu thông để trả lời các vấn đề của mọi người. Thỉnh tới đôi khi là thần tiên, cũng có đôi khi là linh hồn người chết. Hiện tại khiêu đại thần đa số là hoạt động mê tín, nhưng cũng có nơi là loại nghệ thuật dân gian được lưu truyền.
Bà nội của Tiêu Nam Chúc cũng hay xem ngày cho người khác. Mỗi lần trong ngõ có con gái nhà ai gả chồng hay nhà ai làm lễ thượng lương(4), thế nào cũng phải tìm thời gian để bà nội của Tiêu Nam Chúc xem ngày. Bà lão ngày thường cũng không ra khỏi cửa, phải dựa vào việc xem ngày cho người khác mà kiếm chút tiền tiêu vặt bồi bổ dinh dưỡng cho cháu trai lớn. Cứ như vậy truyền xuống ba, bốn đời, bọn tiểu bối ở đây cùng nhau lớn lên không tránh khỏi cũng có chút giao tình. Tiêu Nam Chúc lần này từ quân đội trở về, được báo tin trước nhất chính là người anh em tốt đã cùng anh một mạch trưởng thành.
lễ thượng lương(4) (上梁): hay còn gọi là lễ cất nóc (trong tiếng Hán, "Thượng" là Trên, "Lương" cónghĩa là Xà nhà). Là ngày gác thanh giữa của nóc nhà với mái nhà dốc cókèo. Ngày nay, lễ cất nóc chính là ngày đổ trần lợp mái; hoặc đổ bê tôngsàn mái.
Nói tới người anh em này, kỳ thực Tiêu Nam Chúc cũng đã năm, sáu năm không gặp mặt y. Trong quân đội quản lý rất nghiêm, đôi khi có kỳ nghỉ về thăm người thân, anh cũng không thể gặp mặt y một lần. Bây giờ trong trí nhớ chỉ còn sót lại một ít cảnh tượng khi cả hai mười một, mười hai tuổi thông đồng đánh nhau trong ngõ, mà có nghĩ thêm thì cũng chỉ là vài mẩu chuyện về bọn họ trong con ngõ hỗn độn đã ố vàng kia.
Vì thế cứ như vậy, hoài niệm quê hương, thương nhớ cố nhân, Tiêu Nam Chúc đã trở lại. Đến thành phố Y hôm nay vừa đúng lúc âm lịch cũng là đêm tiểu niên (ngày tết ông Táo), đón một đợt thủy triều về quê vào cuối năm mãnh liệt nhất Trung Quốc, anh mang theo số hành lý không nhiều lắm đi ra một mình từ trạm xe lửa, ánh mắt đều bị khí lạnh làm cho mơ hồ.
Bên trong làn sóng mùa đông, phố lớn ngõ nhỏ đều phủ thêm một tầng trắng xóa. Bởi vì gần đến Tết âm lịch, người qua đường ai nấy đều ý cười dạt dào. Bên ngoài nhà ga có thể thấy rõ từng bóng lưng vội vàng mang theo hành lý chạy về nhà, mà giờ khắc này, thân hình kiên cường cùng với sắc mặt đã bị lạnh đến mức trắng bệch của nam nhân thon gầy có chút bất đồng. Trong lúc anh đang cau mày đứng ở cửa nhà ga Ngọc Khê cắn đầu lọc (thuốc lá) bên miệng rít thêm một ngụm, thì nghe thấy thanh âm hô to gọi nhỏ hét lên cách đó không xa.
"Tiêu Nam Chúc! Tiêu Nam Chúc! Ở đây này! Hì! Cậu đứng ngốc ở đằng kia làm gì hả!"
Một nam nhân cao to, tóc cắt ngắn, đeo kính râm, mặc thân đối(5) màu đen, áo khoác giáp nách để lộ cổ áo tỏa ra tang khí, mồm thì há to, từ xa nhìn qua có loại quái dị không nói nên lời.
thân đối(5) (对襟): hoặc cân vạt, là loại áo của Trung Quốc có 2 vạt đối xứng, khuy cài trước ngực dọc từ cổ áo xuống hết thân áo.
Mình có kèm theo ảnh tạo hình trong donghua của ảnh cho mn dễ hình dung nèeeee
Tiêu Nam Chúc còn đang ngẩn người thì nhấc mắt lên đã thấy người này, trong lòng tràn ngập bất ngờ. Sau khi xác nhận người này thật sự là đang gọi mình, vả lại từ ngũ quan nhìn lên cũng thấy vài phần quen mắt, anh mới xách hành lý đi xuống bậc thang vài bước, ngậm điếu thuốc trên dưới đánh giá y một lượt, rồi bật cười nói.
"Ể, tôi nói cậu năm hết tết đến rồi còn mặc thành như vậy, là đến đưa đón tôi hay là đến đưa tang tôi đây hả..."
Lời này làm cho thanh niên đeo kính râm sửng sốt, nắm ngón tay tháo kính râm xuống, y híp mắt mím môi ngữ khí âm vèo vèo nói.
"Nói gì vậy hả cục cưng! Đây không phải là đồng phục đi làm sao! Vừa tan làm đã đến đón cậu, cậu cái đồ chết tiệt không có lương tâm này còn chưa thỏa mãn sao? Dù thế nào thì, hôm nay ông đây làm chủ, chúng ta đi uống một chén trước đã, tâm sự những năm gần đây từng người trải qua kiểu gì..."
Bao nhiêu năm không gặp, tên này khẩu khí cũng không có gì mới lạ. Tiêu Nam Chúc quen tim lạnh mặt lạnh không hiểu sao cảm thấy trong lòng có mấy phần an ủi, anh nhếch khóe miệng kéo cổ y tới ôm một cái thật chặt. Ngài Tư Đồ Trương ăn mặc như người mù kia thấy thế cười ha ha, đang hô to gọi nhỏ thì bị Tiêu Nam Chúc siết cổ đi về phía trước, trong lòng cũng thấy ấm áp. Chờ đến khi hai người lái xe tìm được một quán ăn trong vùng ngồi xuống bắt đầu ôn lại kỉ niệm xưa thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Bạn cũ gặp mặt đơn giản là nói một chút chuyện cũ, đàm luận tình xưa. Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên hiển nhiên trong cách nói chuyện cũng có mấy phần tùy ý. Tiêu Nam Chúc ở bên ngoài làm lính thô ráp quen rồi, cũng không khách khí với Tư Đồ Trương, trực tiếp gọi mấy món ăn và một bình rượu, sau đó tựa lưng vào ghế bắt đầu hút thuốc. Mà Tư Đồ Trương vẫn luôn luyên thuyên hỏi đông hỏi tây nãy giờ cũng không để ý cái đức hạnh làm lơ bơ đẹp mình của tên này, chỉ tự mình nói rồi hà một hơi, dùng khăn lau kính chùi cái kính râm tròn, hỏi.
"Giải quyết vấn đề cá nhân xong chưa?"
"Đều là việc chung, giải quyết như thế nào?"
"Vậy giải quyết vấn đề công việc xong chưa?"
"Chờ việc đã, còn có thể sắp xếp cái gì."
Lười nhác trả lời một câu, Tiêu Nam Chúc híp mắt, tựa như vô tình mà giũ giũ tàn thuốc trên đầu ngón tay. Lần này trở về thật ra anh cũng đã chuẩn bị tâm lý đợi việc trường kỳ, dù sao xã hội này vốn là cạnh tranh để làm việc, áp lực lại lớn. Người ta sinh viên tuổi trẻ tài cao cũng chưa chắc tìm được việc, huống chi là loại lính già lưu manh như anh. Nghe vậy, Tư Đồ Trương nhếch nhếch miệng nở nụ cười, đeo lại kính râm tròn lên mũi. Tiêu Nam Chúc thấy thế theo bản năng mở miệng hỏi một câu.
"Hỏi tôi nhiều như vậy, còn cậu thì sao?"
Sau khi hỏi ra câu này Tiêu Nam Chúc rõ ràng cảm giác được nụ cười của Tư Đồ Trương vụt tắt mấy phần. Tiêu Nam Chúc nhìn Tư Đồ Trương một cái không nói gì, tên kính râm chết tiệt này chỉ cười mà không nói. Tiêu Nam Chúc thấy thế sáp đến trước mặt y nhìn kỹ vài cái, sau đó cố ý đè nặng thanh âm nghiêm túc nói.
"Này, kể từ lúc tôi vừa nhìn thấy cậu, cậu vẫn luôn đeo cái kính râm này, không phải là cậu lén đi cắt mắt hai mí đó chứ..."
"..."
Trong nháy mắt kia sắc mặt Tư Đồ Trương thật sự là quá mức đặc sắc, Tiêu Nam Chúc cười một tiếng rồi mới mím mím môi giả vờ đứng đắn.
"Tiêu Nam Chúc, thằng cháu trai nhà cậu."
Tư Đồ Trương hung tợn mắng một câu, y nhíu mày, thật sự không biết nên phản dame Tiêu Nam Chúc từ nhỏ đến lớn đều có tật xấu thích đùa mình thế nào. Sau khi tức giận nốc một ngụm rượu, dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Nam Chúc đang cười như không cười, y lầm bầm mở miệng nói.
"Tôi mở một viện xoa bóp người mù, hôm nào dẫn cậu đi xem thử, nhưng không phải là loại đại /bảo / kiện(6) đâu à nha cậu đừng hiểu sai, là xoa bóp trị liệu bằng khí công(7) chính hiệu..."
đại /bảo / kiện(6) (大/保/健): thuật ngữ dùng để chỉ việc dùng mát xa, SPA hay xoa bóp để thực hiện các hành vi mại dâm.
xoa bóp trị liệu bằng khí công(7) (气功按摩治疗): là một phương pháp trị liệu trung y có sự kết hợp giữa xoa bóp và khí công, nếu so với loại mát xa bình thường thì xoa bóp bằng khí công sẽ có hiệu quả tốt hơn, ứng với từng chứng bệnh mà tay nghề của người thi thuật đòi hỏi càng cao.
Kỳ thực cho dù Tư Đồ Trương không nói, Tiêu Nam Chúc cũng có thể đoán được tên này hiện giờ đang làm nghề gì. Dẫu sao kỹ thuật gia truyền của Tư Đồ Trương cũng coi như có chút danh tiếng. Trong các loại ngành nghề của tam giáo cửu lưu(8), thầy khí công mãi mãi bị đội danh kẻ lừa đảo, trên cơ bản thì tiếng tăm cũng không kém bán thuốc giả là bao. Mà nhiều năm trước, khi hai nhà bọn họ còn là hàng xóm, cha mẹ của Tư Đồ Trương vẫn thường hay dùng sở trường để xoa bóp khí công cho người khác.
tam giáo cửu lưu(8) (三教九流): Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
Khi còn bé, mỗi lần Tiêu Nam Chúc sang tìm Tư Đồ Trương chơi đều có thể trông thấy không ít cụ ông, cụ bà xếp hàng ở đó chờ Tư Đồ đại sư phát công. Tư Đồ đại sư chính là cha của Tư Đồ Trương, nghe đâu để ông phát một lần công có thể sống thêm 15 phút.
Lời này nghe giống như là đang nói vớ vẩn, nhưng ở thời điểm đó lại không ít người tin. Có điều vào lúc ấy trong con ngõ cũ này thì nghề đó cũng chẳng phải mới mẻ, nên Tiêu Nam Chúc cũng chưa từng xem là chuyện gì to tát, nhưng không ngờ Tư Đồ Trương tuổi còn trẻ mà lại chạy đi làm cái nghề đã sớm bị đào thải này. Trong ấn tượng của anh, Tư Đồ Trương đầu óc lanh lợi, không thể không tìm thấy đường ra. Mắt thấy vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của anh, Tư Đồ Trương chỉ cười cười, rót đầy bia Harbin vào chiếc cốc trước mặt rồi mới mở miệng nói.
"Sao thế hả, không ngờ tôi còn có thể kế thừa tổ nghiệp sao? Khí công tổ truyền của nhà tôi truyền đến thời đại này cũng sắp hơn 300 năm rồi, không lẽ cứ bị chặt đứt thế sao? Huống hồ viện xoa bóp người mù của tôi làm ăn cũng được lắm, nếu không phải hôm nay đi đón cậu, tôi còn có đến mấy chục khách hàng đang xếp hàng ở phía sau kìa... Phải nói là cậu đi quá lâu rồi, chuyện cậu không biết còn nhiều lắm nha. Dì Lưu nhảy đại thần trong ngõ chúng ta cậu còn nhớ không? Hai cô con gái của dì ấy đều vào Học viện vũ đạo, một người học múa hiện đại, một người học múa truyền thống, giờ nhảy đại thần còn dễ hiển linh hơn người khác nữa, còn có Vương đại gia chiêm tinh cậu còn nhớ chứ? Cháu trai ông ấy Vương Tiểu Đông, là chuyên gia chòm sao nổi tiếng trên weibo, kiếm được nhiều tiền hơn tôi nhiều... À, còn có Lý tiên cô gặp được quỷ, chú Trịnh đập vỡ đá lớn trên ngực..."
"......"
Rượu trong họng suýt chút nữa đều phun ra ngoài, Tiêu Nam Chúc không ngờ hàng xóm cũ của mình ai nấy cũng có tiền đồ rộng mở. Thấy anh bày ra vẻ mặt không tin, Tư Đồ Trương cũng không hy vọng cái tên này có thể nghe vào, chỉ cười tủm tỉm nháy nháy mắt với anh.
"Bây giờ người ta đều rất thích nói đoán mệnh, khí công trung y gì đó là không khoa học, kỳ thực cái gì gọi là không khoa học chứ? Còn không phải là chuyện mà khoa học không thể lý giải được sao? Chúng ta coi trọng khoa học, không mê tín là một chuyện, nhưng tuyệt học tổ truyền liên quan đến dân tộc truyền thừa, văn hóa tiếp diễn cũng không thể bị hoang phế mà cậu nói đúng không? Kể ra thì lão thái thái nhà cậu hồi xưa cũng là hoàng lịch sư có tiếng đó, cậu không nghĩ sẽ kế thừa tay nghề này sao, dù sao vẫn tốt hơn về rồi cứ nhàn rỗi như vậy đúng không..."
Tiêu Nam Chúc vừa nghe xong lời này thì sửng sốt, nhớ đến bà nội đã mất bốn, năm năm của mình, trong ánh mắt cũng nhiều hơn một tia tâm tình. Có điều bản thân kiến nghị mà Tư Đồ Trương đưa ra cũng chẳng có tính xây dựng gì cho cam, dẫu sao lúc bà nội anh còn sống cũng không có ý định truyền bản lĩnh xem hoàng lịch (sách nói về thời tiết ngày tháng) lại cho anh, giờ bà đi rồi, tất nhiên tự anh cũng không thể học được, càng đừng nói lấy nó làm lối đi tương lai.
Hoàng lịch:
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc cũng không để lời này trong lòng. Đêm nay uống đến gần mười giờ mới tan, hai người họ đều mang một thân đầy mùi rượu ra khỏi quán ăn, bước chân có chút bất ổn. Thuận miệng từ chối lời đề nghị ngâm mình cả đêm trong nhà tắm công cộng của Tư Đồ Trương, Tiêu Nam Chúc hứa hẹn đầu môi lần sau hẹn tiếp, rồi phất tay chạy lấy người. Anh mang hành lý về đến căn hộ cho thuê mà bình thường chỉ khi nghỉ phép mới trở về, gian nhà cũ đã hơn một năm không có ai ở này rốt cuộc đã có thể sáng đèn vào đêm nay.
Ghế sô pha cũ, bàn gỗ cũ, hoàng lịch cũ treo trên tường.
Đồ vật bày trong nhà đều là của bà nội để lại, sau khi bà qua đời Tiêu Nam Chúc vẫn chưa kịp thu dọn, cũng không đành lòng thu dọn. Hiện giờ anh đã trở lại, tuy rằng trong phòng có mùi nấm mốc khó chịu, nhưng mỗi một chỗ đều mang ký ức ngày xưa. Tiêu Nam Chúc vẫn còn vài phần say, sau khi bước vào, anh mò tường bật đèn lên trước, sau đó xuống bếp đun một ấm nước, rồi ngồi trở lại phòng khách.
Tiếng pháo hoa thỉnh thoảng vang lên ngoài cửa sổ, sắp hết năm rồi, chỗ nào chỗ nấy cũng đều náo nhiệt.
Trong lúc chờ nước sôi thì Tiêu Nam Chúc ngẩn ra tựa lưng vào ghế sô pha cũ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng hộ gia đình lầu trên đang di chuyển cái bàn. Đồng hồ treo tường biểu thị còn nửa tiếng nữa sẽ kết thúc ngày hôm nay, Tiêu Nam Chúc dịch mắt nhìn cuốn hoàng lịch cũ treo bên cạnh nó một cái, chợt có chút kỳ quái mà cau mày.
Trong gian nhà đã hơn một năm không có người ở, theo lý thuyết thì vị trí của bất kỳ thứ gì cũng không nên có tí mảy may thay đổi.
Nhưng không biết vì sao, khi ánh mắt của Tiêu Nam Chúc đối diện với hoàng lịch cũ treo trên tường nhà chính, thì anh lại ù ù cạc cạc phát hiện ngày tháng bỗng chốc bị lật đến tờ của hôm nay.
"Thứ tư, ngày 11 tháng 2 năm 2027..."
Đâu óc Tiêu Nam Chúc nhất thời có chút trì độn. Anh hồi tưởng lại thời gian lần trước mình rời nhà một chút, luôn cảm thấy hoàng lịch cũ treo trên tường này lộ ra sự quỷ dị không nói nên lời. Nghi hoặc trong lòng thúc đẩy anh đứng dậy đi tới bên tường, chờ sau khi xem xét tỉ mỉ tờ hoàng lịch cũ kia, Tiêu Nam Chúc cuối cùng cũng phát hiện ngoại trừ dòng chữ chi chít về hung cát, cầm tinh, vận thế mỗi ngày, vân vân thì chính giữa hoàng lịch còn vẽ một đồng tử ôm cá chép, thân mặc yếm đỏ bằng gấm, mi tâm có nốt ruồi.
"Tam hợp(9) hổ cẩu, chín tinh(10) tứ duyên(11), ngày hoàng đạo, mọi việc khả thi... Bởi thế gọi là Tiểu... Niên?"
tam hợp(9) (三合): 12 con giáp được chia thành 4 nhóm, mỗi nhóm gồm 3 con giáp có nét tính cách tương đồng, liên quan tới nhau được gọi là tam hợp. Có nhiều quan điểm cho rằng những con giáp nằm trong nhóm tam hợp có cùng Âm hoặc cùng Dương, "đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu", những cái tương đồng thường tìm đến nhau. Những người nằm trong mối quan hệ tam hợp thường có chung chí hướng, lý tưởng, cùng giúp đỡ nhau phát triển tiến tới thành công. Khoảng cách giữa ba con giáp trong tam hợp là 4 năm. Nên người xưa thường có quan niệm rằng trai gái hơn nhau 4 tuổi nếu kết duyên đôi lứa sẽ rất hòa hợp, hạnh phúc. Với 12 địa chi, chúng ta có 4 mối quan hệ Tam hợp theo mệnh như sau: Tam hợp Hỏa cục gồm các tuổi: Dần-Ngọ-Tuất (cùng âm); Tam hợp Mộc cục gồm các tuổi: Hợi-Mão-Mùi (cùng dương); Tam hợp Thủy cục gồm các tuổi: Thân-Tý-Thìn (cùng âm); Tam hợp Kim cục gồm các tuổi: Tỵ-Dậu-Sửu (cùng dương).
chín tinh(10) (九星): trong văn hóa phương Đông, các tinh tú được xem là sao chiếu mệnh có tất cả 9 sao: La Hầu, Kế Đô, Thái Dương, Thái Âm, Mộc Đức, Vân Hớn, Thổ Tú, Thái Bạch, Thủy Diệu. Mỗi sao đại diện cho một tuổi và lặp lại theo chu kỳ thời gian. Việc xem sao không chỉ giúp mọi người phòng tránh sự đen đủi và không may mắn trong năm mà còn giúp mọi người biết được trong vài năm tới mình thuộc sao nào tốt, sao nào xấu.
tứ duyên(11) (四缘): theo Đạo Phật, đây là 4 điều kiện làm khởi sinh các pháp, bao gồm: nhân duyên, đẳng vô gián duyên (thứ đệ duyên), sở duyên duyên và tăng thượng duyên.
Lẩm bẩm đọc dòng chữ Khải nhỏ dưới hoàng lịch, Tiêu Nam Chúc nghi hoặc đầy bụng luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì sai sai xảy ra. Loại dự cảm trước nay chưa từng có này khiến anh cau mày theo bản năng, mà ở giây tiếp theo, anh chính mắt trông thấy đồng tử ôm cá chép vốn vẫn ở trên hoàng lịch không nhúc nhích lại bỗng mở to mắt, đầu tiên là vung nước bẩn đầy mùi tanh vào mặt anh, sau đó là trừng mắt tức giận hét lên với anh.
"Hôm nay lão tử còn có nửa tiếng nữa là tan làm! ! Tên nào đầu óc có bệnh tìm ta! Muốn chết phải không hả! ! A! ! A! ! ! (╯‵□′)╯︵┻━┻"
Tiêu Nam Chúc: "......"