Hoàng lịch treo trên tường bỗng nhiên mở miệng nói tiếng người, nếu để người bình thường nghe thấy thế nào cũng bị dọa đến ngất xỉu. Nhưng đối với Tiêu Nam Chúc từ nhỏ đã không sợ mấy thứ đồ này mà nói, thì giờ khắc này tuy rằng bị hù hết hồn, nhưng cũng không đến nỗi biểu hiện quá mức khoa trương. Anh cơ hồ theo bản năng lùi về sau một bước, xác nhận thực sự là đồng tử ôm cá chép trên niên lịch đang nói chuyện với mình, lúc này mới khó bề tin tưởng mà mở miệng.
"Ồ, bây giờ niên lịch cũng có chức năng trò chuyện bằng giọng nói à..."
"......"
Tiểu Niên trên niên lịch vốn còn đang hờn dỗi vừa nghe Tiêu Nam Chúc nói vậy lập tức càng thêm mất hứng. Nhóc vốn còn tưởng rằng năm nay lại có thể đánh một giấc say sưa, chẳng cần bận gì như mấy năm trước. Ai mà có dè đến 12 giờ là tan làm rồi, mà còn bị cái con hàng tên là Tiêu Nam Chúc này quấy rối chứ. Lịch thần một năm chỉ công tác một ngày như bọn họ vốn vì cường độ công tác không cao nên bị dưỡng đến ai nấy đều yếu ớt muốn chết, mấy vị gần sát cuối năm thì người này lại càng lười biếng hơn người kia. Trong đó tiêu biểu là cái vị Tiểu Niên chịu trách nhiệm cho đêm tết ông Táo này đây.
Đáng nhẽ ăn Tết không phải muốn tiền lì xì, ăn bữa cơm đoàn viên thì là làm ấm ổ chăn mà thôi. Rõ ràng mùng tám tháng chạp mấy ngày trước, bọn lập xuân còn có thể trải qua đơn giản thế kia, sao đến phiên mình lại xui xẻo như này chứ...
Nghĩ đến đây, gương mặt nhỏ béo tròn vốn nên vui sướng hân hoan đều nhăn cả lại, Tiểu Niên rất muốn để cục cưng cá chép đỏ trong ngực mình vẩy nước ao vào mặt tên này thêm lần nữa. Nhưng khi thấy vóc người rất cao, khổ người rất lớn của Tiêu Nam Chúc, thì nhóc lại có hơi không dám nghịch bậy. Tiêu Nam Chúc đến giờ vẫn chưa làm rõ đây là chuyện gì vốn còn men say, lúc này lại tỉnh táo một nửa. Anh theo bản năng định nâng tay sờ cuốn hoàng lịch mà lão thái thái để lại này xem rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào, nhưng vào giây tiếp theo, tiểu tử béo múp cởi truồng ôm cá chép đỏ lớn được vẽ vô cùng sống động đã trèo xuống khỏi niên lịch theo đường kim quang lóa mắt.
"Nè nè! Ngươi có chuyện gì thì nói nhanh chút đi! Đừng lằng nhằng! Ta chỉ còn có hai mươi mấy phút thôi đó! Sao? Hỏi cát họa, hỏi vận thế, hỏi cầm tinh hay Chu công giải mộng đây..."
Tiểu bàn tử diện mạo đẹp tựa Kim Đồng vừa rơi xuống đất đã bắt đầu nỗ lực tiếp lời với Tiêu Nam Chúc, dáng vẻ thắt yếm đỏ, ôm cá chép đỏ trông còn rất hỷ khánh(1) đáng yêu. Nhưng Tiêu Nam Chúc vừa mới nghe hoàng lịch nói tiếng người, giờ lại tận mắt chứng kiến niên lịch bùm một phát biến thành người sống lúc này lông tơ sau lưng đều dựng hết cả lên, căn bản không nói ra được một câu nào. Mà đồng tử cá chép này hình như cũng đã quen với dáng vẻ đần độn của nhân loại khi mới gặp mình lần đầu, chỉ sờ sờ chiếc cằm nọng của mình, nhỏ giọng nói thầm.
hỷ khánh(1) (喜庆): vui mừng, việc/ dịp đáng chúc mừng (值得高兴和庆贺的事)
"Bỏ đi bỏ đi, đã gọi ta ra một chuyến cũng không thể đến tay không, để ta xem đại cho người chút gì đó là được, dẫu sao giờ làm việc cũng không thể tùy tiện có lệ cho qua... Ngươi cầm tinh con khỉ à, vậy sắp tới năm tuổi của ngươi rồi, chà, năm sau vận khí không tốt lắm đâu nhe, ta coi thử coi, hôm nay ngươi không nên tắm rửa, không nên nhóm lửa..."
Thanh âm thầm thì của tiểu bàn tử làm Tiêu Nam Chúc hồi phục tinh thần, anh nhéo nhéo mũi, vội vàng muốn xác định thứ mình nhìn thấy bây giờ có phải là ảo giác sinh ra do quá chén hay không. Dẫu sao nền giáo dục anh được hưởng hai mươi mấy năm qua nói cho anh biết tất cả những thứ trước mắt này đều không khoa học, không nên xảy ra. Mà chỉ một giây sau, mũi anh lại chợt ngửi thấy một ít mùi vị không tốt lắm.
"Mùi gì vậy ta... Mực xào thiết bản(2) à..."
mực xào thiết bản(2) (铁板鱿鱼): Mực xào thiết bản là món ăn hải sản quen thuộc của người Trung Hoa. Khi món đã chế biến xong được cho lên một cái thiết bản đã được đốt nóng sẵn. Chính điều này giúp món ăn giữ được độ nóng lâu mà không làm ảnh hưởng đến các nguyên liệu đã chế biến.
Hít hít mũi lẩm bẩm một câu, đầu óc Tiêu Nam Chúc thường ngày rất linh hoạt lúc này lại như bị rỉ sắt, nói xong còn quay đầu nhìn sang đồng tử cá chép bên cạnh. Mà Tiểu Niên cũng đang hít mũi ngửi cái mùi kia giống anh đầu tiên là suy nghĩ với anh một hồi, sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt la toáng lên.
"A a aaaaaaaaaaaa! ! Mực cái đầu ngươi chứ mực aaaaaa! ! Đã nói ngươi không được nhóm lửa aaaa! ! Cháy rồi! ! Cháy rồiiiiiiii! !
Tiểu Niên vừa la vừa hét, sợ đến mức ném luôn cá chép đỏ trong ngực, túm ống quần Tiêu Nam Chúc nhanh chóng ập vào phòng bếp. Tiêu Nam Chúc bỗng nhớ ra mình vừa đun ấm nước lập tức hoàn hồn, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bếp với đồng tử cá chép.
Vừa vọt vào nhìn, anh mới phát hiện nước trong ấm đã sắp bị đun khô, lửa trên bếp gas đều cháy bùng lên, toàn bộ phòng bếp tràn ngập mùi khói đặc gay mũi, trên đất nổi lên một mảng lửa lớn. Thấy thế, Tiêu Nam Chúc nhanh chóng che mũi miệng, kéo đứt rèm cửa bên cạnh rồi dốc sức dập đám lửa đang bốc lên, đốm lửa bắn tung tóe lên người anh cũng nhanh tay gạt đi. Tiểu Niên nối đuôi phía sau không biết lấy đâu ra cái chậu rửa mặt, nhóc đỡ chậu nước lớn loạng chà loạng choạng ào một phát dội tắt đám lửa đang tung hoành.
"Hô... Hô... Nguy hiểm thật a... Mệt chết ta..."
Lấy mu bàn tay lau lau trán, Tiểu Niên giúp Tiêu Nam Chúc diệt trận hỏa, gương mặt béo trắng lấm lem toàn khói. Nhóc thường ngày đều luôn ở trong hoàng lịch, một năm mới công tác một ngày, cho nên thể lực thế này thì cũng có thể hiểu được. Tiêu Nam Chúc lòng còn sợ hãi thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm giống nhóc, chỉ là khi quay đầu nhìn về phía phòng bếp đã bị thiêu hủy một nửa thì lộ ra biểu tình có chút nghi hoặc.
Vừa nãy nếu không phải tiểu bàn tử này tự dưng xuất hiện trong nhà mình, thì có lẽ anh đã dứt khoát cứ thế thiền một giấc thật sâu ở phòng khách luôn rồi. Anh cũng chưa từng nghĩ tới khí gas trong phòng bếp sẽ lại vì quá lâu không có người ở mà lão hóa thành như vậy, mà chỉ cần tấm thân uống không ít rượu này mơ màng ngủ thiếp đi trong trận lửa lớn kia, vậy thì không đến vài ngày nữa sẽ say hello năm 2027... mình đã say goodbye với cuộc đời rồi.
Nghĩ vậy, không biết vì sao có chút cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, Tiêu Nam Chúc lúc này đã tỉnh rượu hoàn toàn cũng chẳng buồn nghiên cứu chuyên sâu tiểu bàn tử nhảy xuống từ niên lịch rốt cuộc là thần thánh phương nào nữa, dẫu sao tiểu tử này cũng coi như là ân nhân cứu mạng của mình. Tiểu Niên vừa mới ra tay giúp đỡ đương nhiên không ngờ Tiêu Nam Chúc lại chấp nhận sự tồn tại của mình nhanh đến vậy, còn đang dùng bàn tay nhỏ nhắn lau chùi khuôn mặt bẩn thỉu của mình. Nhưng chỉ một giây sau, nhóc lại như bỗng nhiên nhớ tới cái gì mà trợn tròn hai mắt, chân trần thình thịch chạy về phòng khách.
"Ê nè nè, nhóc chạy gì mà chạy hả! Để chân trần vậy không lạnh hả..."
Nhanh chóng chạy ra ngoài theo tiểu bàn tử, Tiêu Nam Chúc cảm thấy mình cứ như bỗng nhiên được làm cha, nhìn tiểu tử béo múp chạy loạn khắp nơi còn có hơi lo lắng. Nhưng chờ khi anh đuổi theo đứa con chết tiệt này ra ngoài, định bụng tìm đại đôi dép lê bằng bông mang vào trước thì lại trông thấy thằng ranh này đang ngồi xổm cạnh ghế sô pha gắt gao nhìn chằm chằm cá chép đỏ nằm ngang trên sàn nhà mắt đã trắng dã, nước mắt đều sắp trào ra.
Tiêu Nam Chúc: "......"
"Tiểu Hồng... Tiểu Hồng... Tiểu Hồng chết mất rồi... A huhu..."
Nước mắt rơi xuống ào ào, vừa nãy vội vã giúp Tiêu Nam Chúc cứu hỏa, đứa nhỏ ngốc nghếch này ném luôn cá chép bé bỏng của mình để xông vào phòng bếp, lại quên mất cá rời nước căn bản không sống được bao lâu. Chờ đến khi nhóc nhớ ra cá chép đỏ đáng thương của mình vẫn còn nằm trên sàn nhà phòng khách giãy đành đạch thì chú cá chép đỏ vốn tượng trưng cho niên niên hữu dư(3) đã vểnh đuôi lìa đời trong thê thảm.
niên niên hữu dư(3) (年年有余): cá trong tiếng Hán là "ngư" đồng âm với "dư", nghĩa là dư dả, ngụ ý một cuộc sống sung túc đầy đủ. Với truyền thuyết vượt vũ môn, cá chép tượng trưng cho sức mạnh và lòng dũng cảm dẫn để đạt thành công lớn.
Lấy tay bụm mắt khóc hu hu, Tiểu Niên tự ném bay cục cưng cá chép đỏ của mình, đương nhiên khóc cũng hết sức thương tâm. Bưng cho nhóc cái ghế đẩu nhỏ để ngồi xong, lại tìm cho nhóc một đôi dép bông, Tiêu Nam Chúc nhìn tiểu bàn tử khóc đến sắp nấc cả lên, hết nửa ngày mới không kiên nhẫn nhéo nhéo mặt nhóc con, nói.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, chờ hừng đông chú mua cho nhóc một con khác được không? Thích cá chép thì mua cá chép, thích cá trắm thì mua cá trắm, thích ba ba thì mua ba ba..."
Ngữ khí không khác gì chó sói lớn ăn thịt trẻ con, Tiêu Nam Chúc bị dằn vặt cả đêm đến mức sắp mắc bệnh tâm tình tới nơi còn chưa kịp thu dọn phòng bếp lộn xộn đã ngồi xuống bắt đầu khuyên nhủ Tiểu Niên đang mang nỗi đau mất bé cá yêu dấu. Nếu là bình thường, phỏng chừng anh đã sớm không nhịn được trực tiếp động thủ đánh thằng nhóc này rồi, nhưng nghĩ cũng năm hết tết đến, tiểu bàn tử lại liều mạng cứu mình, nên Tiêu Nam Chúc cũng hiếm thấy kiềm chế tính khí của mình, làm một ông chú tri âm. Mà Tiểu Niên vốn đã khóc đến hai mắt đỏ bừng, vừa nghe thấy mấy câu bông đùa của Tiêu Nam Chúc thì lập tức càng khóc thương tâm hơn nữa.
"Chờ hừng đông gì chứ huhu... Đều không kịp rồi... Đều tại ngươi... Đều tại ngươi huhu... Tiểu Hồng của ta...huhu..."
"Ể, sao lại trách chú chứ, rõ ràng là mệnh của tiểu Hồng nó không tốt mà..."
"Cứ trách ngươi! ! Cứ trách ngươi! ! Huhu!"
"Được được được... Trách chú trách chú..."
Trẻ con một khi đã khóc thì càng dỗ càng khóc dữ dội, Tiêu Nam Chúc bị nhóc kia khóc đến mức đầu cũng sắp to ra chỉ còn thiếu chưa quỳ xuống gọi cha, nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến nhóc béo nín khóc cười lên. Trong lòng anh đang suy tư liệu có nên bảo vị tiểu tổ tông này giải thích cho mình nghe một chút tại sao nhóc có thể dự báo được chuyện hỏa hoạn với chuyện tại sao nhóc lại xuất hiện ở đây hay không, nhưng Tiểu Niên chỉ lo khóc, tỏ vẻ không muốn giao lưu quá nhiều với anh. Tiêu Nam Chúc vừa thấy cũng bế tắc luôn, nghĩ hay là cứ giữ nhóc béo thần bí này ở lại chỗ của mình trước, xem coi sau này có thể moi ra được chút gì không, dù sao một đứa trẻ như nhóc cũng chạy không thoát. Nghĩ vậy, anh trực tiếp đứng lên, nói với Tiểu Niên đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ.
"Trong nhà không có gì để ăn, còn chút chè vừng, pha cho nhóc ăn được không?
Nhưng Tiểu Niên chỉ khóc không thèm care anh, Tiêu Nam Chúc ngậm điếu thuốc chưa châm lập tức chuẩn bị đi pha chè vừng cho tiểu tổ tông. Trước khi bước vào phòng bếp, anh liếc nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ trên mặt báo hiệu còn 1 phút nữa là qua 0 giờ. Tiêu Nam Chúc cũng không để ý, vào phòng bếp đun ấm nước lần nữa, lần này anh đợi bên cạnh lò vi sóng, thế nên thời gian trôi qua có hơi lâu. Nhưng chờ khi anh ra ngoài sau 10 phút bận bịu, Tiêu Nam Chúc vốn vẫn mang vẻ mặt uể oải lại kinh ngạc phát hiện bên cạnh sô pha bên ngoài đã không còn ai.
Tiểu bàn tử không còn, cá chép đỏ cũng mất luôn.
Vừa nãy anh không hề nghe thấy bất kỳ tiếng mở cửa chống trộm nào, hơn nửa đêm một đứa nhóc cũng không thể chạy ra ngoài...
Trong lòng đột nhiên lạnh đi phân nửa, Tiêu Nam Chúc đặt chén sứ nhỏ trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến cạnh cuốn hoàng lịch cũ treo trên tường. Anh cũng không biết mình bị thứ gì thúc đẩy, tóm lại đêm nay tất cả mọi chuyện đều lộ ra một loại quái lạ không nói nên lời. Mà ngay lúc Tiêu Nam Chúc chạy đến cạnh cuốn hoàng lịch cũ kia rồi nhìn thoáng lên mặt trên, thì thứ đầu tiên trông thấy chính là đồng tử cá chép được miêu tả hỉ khánh đáng yêu, lúc này đang quay cánh mông trần truồng về phía anh, trong lồng ngực là một con... cá chết.
Tiêu Nam Chúc: "......"