Edit: A Uyển
Ngõ hẻm này không phải là một con đường chính thức, chỉ là lối đi giữa hai ngôi nhà cũ, bên trong đồ đạc ngổn ngang. Bình thường ít người qua lại, nhưng lại là đường ngắn nhất đến hàng quán đối diện, không cần đi đường vòng. Chỉ là không an toàn lắm.
Lục Lâm nào có suy nghĩ đến, thường xuyên qua lại con hẻm này.
"Các người...... Các người muốn làm gì......"
"Buông tôi ra!"
Phía trước cách đó không xa có một cái ngõ cụt, chất đầy mấy tấm gỗ cũ nát bỏ đi, trong bóng tối truyền đến tiếng kêu của một cô gái, mềm yếu bất lực, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định quật cường.
"Em gái à, em nên nhỏ tiếng lại, nếu không, lát nữa không biết anh sẽ đối xử với em thế nào đâu." Một tên đầu nhuộm bên xanh bên đỏ đang vây một nữ sinh mặc đồng phục vào góc tường, khóe miệng giương lên, ngữ khí uy hiếp.
"Đưa hết tiền đây. Trên người có bao nhiêu tiền đều lấy ra hết, nhanh một chút. Nếu không...... Tụi anh sẽ tự tay xoát người." Một tên đồng lõa có chút không kiên nhẫn, nhìn thoáng qua đại ca phía sau, lập tức hối thúc vài người nhanh chóng ra tay. Trấn lột mà cũng lề mà lề mề.
"Tôi...... Tôi mới từ trường học đi ra, trên người không mang tiền." Nữ sinh thanh âm khẽ run, thanh niên mới vừa nói dùng sức siết chặt tay cô, trên cổ tay đỏ lên một mảng lớn, đau đến muốn rơi nước mắt.
Lâm Dư sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hàng mi dài lấp lánh vài giọt lệ, lúc này đang chớp chớp, cong cong đen nhánh tựa như hồ điệp.
Sáng hôm nay trong giờ học, giáo viên báo cho cô bà nội thân thể hình như không được tốt, Lâm Dư liền vội vàng xin nghỉ đi thăm, lại vì nóng vội liền chọn đường tắt, nào biết vận khí không tốt bị một đám lưu manh chặn lại.
Nữ sinh vẫn luôn cúi đầu, hẻm nhỏ cũng tối, không thấy rõ dung mạo, nhưng thật ra tên được gọi là đại ca kia ánh mắt lưu luyến đảo qua thân hình Lâm Dư trong bộ đồng phục, dưới làn váy lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn, ánh mắt nóng rực.
Bước đến vài bước nắm cằm Lâm Dư nâng lên, làn da mịn màng tuổi mới lớn, ngũ quan cũng thanh tú, dưới ánh sáng ảm đạm, như là một đóa hoa lê tuyết trắng đầu tháng ba. "Không có tiền, anh thấy em lớn lên cũng không tồi, hình như là học sinh giỏi, cũng không biết mùi vị của học sinh chăm ngoan như thế nào......"
Lúc Lục Lâm vừa đi đến thấy cảnh tượng này, nữ sinh trên người đang mặc đồng phục Thất trung rất dễ nhận ra. Lục Lâm vốn là đi qua không đếm xỉa tới, bước chân dừng một nhịp, thiếu niên nhăn mày, đôi mắt khẽ híp lại, sắc bén lại nghiêm nghị.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, lúc Lục Lâm cảm thấy hình ảnh này quá mức chướng mắt, hắn đã bước qua, một chân đá bay tên đại ca đang có ý đồ động tay động chân.
Một lúc sau, tên đại ca cầm đầu đã bị hung hăng đá văng ra xa hơn 1 mét, đập vào một đống tấm gỗ vứt đi, bụi bay mù mịt.
"Mẹ nó, đại ca!"
"Đại ca anh không sao chứ?"
Một đám tiểu đệ thấy có chuyện, một đám sợ hãi la lên chạy tới bên người nam nhân vừa bị đá bay, khóc như khóc tang.
Lâm Dư cũng kinh ngạc một chút, thấp giọng kêu một tiếng, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào người thiếu niên đột ngột xuất hiện như thiên thần, cảm giác sợ hãi lúc trước cũng giảm không ít.
Đó là...... Lục Lâm?
Trong góc tối ánh sáng có chút ảm đạm, thiếu niên cao gầy lạnh lùng không nhanh không chậm bước ra, bóng tối trên người chầm chậm rút đi, dưới ánh sáng ngũ quan dần dần rõ ràng.
Bỗng nhiên, Lâm Dư tim đập lỡ một nhịp.