Edit: A Uyển
Nhìn thấy người đang đứng phía dưới là Lê Nhan, Lục Lâm nhăn mày, "Yo, không phải là lớp trưởng đại nhân đây sao."
Giọng nói trầm thấp phát ra từ kẽ răng, đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ lớp trưởng đại nhân, còn cố tình nâng cao giọng, sinh ra mấy phần ý tứ khó mà nói rõ thành lời.
Cùng địa điểm, cùng cảnh tượng, cũng là chỗ bức tường này, Lục Lâm bị Lê Nhan bắt quả tang ba lần, lần này, là lần thứ tư.
Lục Lâm nheo mắt, con ngươi càng thêm thâm trầm. Không lẽ Lê Nhan lén lút gắn một bộ GPS trên người hắn sao, tại sao lần nào cũng trùng hợp bắt gặp hắn, người khác cũng không có được loại đãi ngộ tận tình như vậy.
Càng kỳ quái hơn chính là, mỗi lần bắt quả tang xong cũng không ngăn cản, giống như chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trừ điểm trong bảng ghi tên là xong.
Lê Nhan: Nồi này tôi không đội(*).
Hệ thống giả thiết nam phụ và nam chính là tình địch, trời sinh tính cách không hợp, ỷ vào thân phận ủy viên kỷ luật làm Lục Lâm chịu không ít ấm ức.
Trong truyện viết đơn giản như vậy, nhưng trong lúc đóng vai Lê Nhan vẫn phải tự mình phát huy. Mỗi ngày trừ điểm, bắt người, Lê Nhan cảm thấy mình làm việc rất chuyên nghiệp.
Đến nỗi bắt người xong sau đó dẫn về lớp học. . .
Lê Nhan cũng muốn.
Mỗi lần nhìn thấy Lục Lâm trốn học, Lê Nhan trong lòng niệm qua mười ngàn cách thức đánh người một trận rồi kéo về học tập, nhưng bây giờ chưa được, Lê Nhan đang đợi.
Nàng trong lòng biết rõ Lục Lâm bây giờ chính là thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch, không hề hứng thú học tập, coi như bị bắt trở về phòng học, cũng là người ở nhưng tâm không ở. Mà theo tình tiết trong sách, Lục Lâm sau khi gặp nữ chính sẽ thay đổi. Bởi vì tình yêu.
Cho nên, Lê Nhan một mực chờ đợi Lục Lâm thích nữ chính mới quyết định thay đổi cách hành xử.
Đến lúc đó, điều chờ đợi giáo bá Thất trung Lục Lâm chính là đòn hiểm của Lê Nhan học bá.
Thấy Lê Nhan ghi chép xong cũng không có làm gì khác, Lục Lâm cũng lười dây dưa lãng phí thời gian, bàn tay đỡ tường, gọn gàng sạch sẽ nhảy xuống, soái khí đáp đất. Bên cạnh có một thanh niên đi ngang qua nhìn thấy còn huýt sáo tán thưởng.
Vừa ra khỏi, tiếng huyên náo của các tiểu thương cách đó không xa ngày một rõ ràng. Lục Lâm tiện tay nhặt lên áo khoác ném ra từ nãy khoác lên vai, đi tới hẻm nhỏ trước mặt.
Bên kia tường, Lê Nhan đứng tại chỗ năm phút.
Đột nhiên, thiếu niên tuấn tú cao ngất dưới ánh mặt trời không nhanh không chậm cởi nút tay áo , lộ ra một đoạn cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn, mạch máu màu xanh hiện lên, quyến rũ lạ thường.
Lê Nhan ngước mắt nhìn tường rào thật cao trước mặt, sóng mắt lưu chuyển, tựa như ánh trăng dưới hồ.
Làn gió nhu hòa phất qua mái tóc đen nhánh bên lỗ tai trắng nõn, Lê Nhan không có chạy lấy đà, ba bước chạy chậm liền nhảy lên đầu tường thật cao, nhẹ nhàng nhanh nhẹn, động tác cảnh đẹp ý vui.
Một giây kế tiếp, người liền nhảy xuống chân tường. Động tĩnh cũng không lớn, nhẹ nhàng cẩn trọng.
Tất cả mọi người có lẽ đều chưa từng nghĩ đến, có một ngày vị học bá nghiêm nghiêm cẩn cẩn tuân thủ nội quy này, ban ngày ban mặt lại trái nội quy trèo tường ra ngoài.
Lê Nhan biết Lục Lâm đi ra ngoài không phải để đến tiệm net hay trung tâm giải trí. Ngày hôm nay lại khác.
Tầm mắt rơi vào con hẻm sâu thẳm phía trước, Lê Nhan cất bước đi vào.
Theo như kịch bản hệ thống đưa, ngày hôm nay định sẵn là ngày nam nữ chính lần đầu gặp mặt.
Anh hùng cứu mỹ nhân, gieo mầm tình yêu, motip tình yêu vườn trường quen thuộc.
Đây chính là cơ sở cho tuyến tình cảm sau này!
Nghĩ đến nhiệm vụ thứ nhất của bản thân là thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính, Lê Nhan cảm thấy cần phải theo sau để tiện theo dõi độ tiến triển.
(*) đội nồi: nhận thay tội của người khác, bị đổ vỏ, vu khống