Edit: Mèo mụp cận thị

Beta: A Uyển

Cổng trường, xe buýt?

Trong nháy mắt, trong đầu Lục Lâm loé lên, lúc hắn vừa bước vào cổng trường, bên cạnh quả thật có một chiếc xe buýt màu xanh đang đậu. Chỉ là hắn đang vội vã đi vào, không chú ý bên kia.

Cho nên, lúc ấy Lê Nhan ở đó?

Lục Lâm bỗng dưng từ chỗ ngồi đứng lên, bàn tay to kéo ghế ra, xẹt qua sàn nhà bóng loáng một tiếng động không nhỏ, làm cho cả lớp đều ghé mắt sang nhìn.

"Này anh Lục! Sắp tới giờ học rồi, anh chạy đi đâu vậy?" Hứa Sở Thiều ngửa đầu vẻ mặt ngơ ngác, ở sau lưng Lục Lâm không tự chủ được hô to một câu.

Hai chân thon dài thẳng tắp sải bước xuyên qua hành lang cuối lớp, giáo viên tiếng Anh vừa từ cửa trước bước vào trơ mắt nhìn thiếu niên thân hình cao lớn nhanh chóng kéo cửa sau, lao ra khỏi lớp như một cơn gió, chạy thoắt đi trên hành lang yên tĩnh.

Rẽ qua khúc ngoặt chính là cầu thang, "Cộp cộp ——", tiếng bước chân nặng nề mà dồn dập, Lục Lâm một mạch chạy xuống cầu thang, thẳng một đường từ tòa nhà giảng dạy đến con đường rợp bóng cây.

Bên tai là tiếng gió thổi, xen lẫn tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng tim đập như trống trận.

Hắn đã sớm biết chuyện Lê Nhan sẽ tham gia thi đấu cấp tỉnh, nhưng hắn không rõ khi nào cậu ấy sẽ lên đường.

Còn mấy ngày nữa mới đến cuộc thi, nhưng ngày hôm qua, Lê Nhan cũng không nói cho hắn biết chuyện hôm nay sẽ rời đi.

Lục Lâm trong lòng có chút tức giận, một đường chạy xuống, vạt áo sơ mi sau lưng đều bị ướt một mảng lớn, dính vào da thịt. Trong con ngươi giống như cách tầng tầng lớp lớp sương mù, mờ mịt một mảnh màu tối nặng nề.

Hắn tức giận vì Lê Nhan không nói trước, cũng chẳng để lại một câu nào cứ như vậy mà đi, vừa đi là đi liền mấy ngày, lại càng tức giận bản thân hôm nay ngủ quên, lúc đến trường lại không chú ý cẩn thận chiếc xe buýt kia.

Nỗi lo lắng mãnh liệt trong lồng ngực giống như dã thú muốn thoát khỏi lồng giam, Lục Lâm tăng nhanh bước chân như để lại một tàn ảnh vụt qua.

Ba phút sau, khi Lục Lâm chạy tới cổng trường, chiếc xe buýt màu xanh kia đã rời khỏi, xa xa, chỉ có thể nhìn thấy nó dần dần biến mất ở giao lộ, sau khi rẽ một cái, lại không nhìn thấy đâu nữa.

Bởi vì chạy quá nhanh, trong cổ họng Lục Lâm phát ra một tiếng thở hổn hển, nâng bước chân, còn muốn đuổi theo ra khỏi cổng trường.

Bác bảo vệ ở cửa nhìn thấy liền muốn đi qua ngăn cản, nhưng khi đến gần lại giật mình dừng lại.

Nam sinh cao lớn đứng ở cổng trường hẳn là vừa mới một mạch chạy tới, lồng ngực còn đang phập phồng lên xuống, hơi thở không ổn định, từng hạt mồ hôi lăn dài từ thái dương rơi xuống mặt đất. Khi ngẩng đầu lên, khóe mắt hắn đỏ hoe, vẻ mặt hờ hững đến cực điểm, giống như mọi thứ đều chỉ là cát bụi, hắn cũng không thèm quan tâm. Nhưng trong đêm ánh mắt ấy lại sáng như sao, bên trong ẩn chứa sự cao ngạo cùng một chút không cam lòng.

Trên xe buýt.

Lê Nhan mặc đồng phục học sinh của trường trung học Thất Trung, chuẩn bị thẻ học sinh, giấy dự thi, bút và thước đồng loạt bỏ vào trong cặp sách, sáng sớm sau khi đến lớp, chủ nhiệm Dương Toàn lại ở văn phòng dặn dò thêm vài câu, rồi mời đưa cô lên xe buýt.

Trên xe tổng cộng cũng chỉ có mười người, học sinh dự thi, tài xế, còn có một vài giáo viên đi cùng.

Người dẫn đội lần này là tổ trưởng tổ toán lớp 12 Lý Thành Cường, năm ngoái cũng do thầy ấy dẫn dắt, nhưng thành tích đạt được cũng không cao lắm. Chất lượng học sinh Thất Trung cũng không tính là tốt, học sinh xuất sắc hàng năm cũng ít, mấy năm gần đây, trường học đều phái học sinh dự thi, nhưng không có học sinh nào lọt được vào đội tuyển tỉnh.

Nhưng năm nay...

Lý Thành Cường nhìn Lê Nhan ngồi bên cửa sổ, trong lòng cũng an tâm một chút.

Mọi người đều đến đông đủ, lúc đến giờ, xe chậm rãi khởi động, chạy về hướng bắc.

Ngồi trên ghế, Lê Nhan có chút trầm ngâm, cô nhìn cây cối lui về phía sau ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại nghĩ đến Lục Lâm.

Chuyện tham gia thi đấu lần này cô cũng không phải cố ý không nói với Lục Lâm, chỉ là nhất thời không nhớ tới. Đêm qua sau khi về nhà mới nhớ ra, lại cảm thấy hình như cũng không phải chuyện quan trọng gì, đi vài ngày liền trở về, không cần phải đặc biệt thông báo cho cậu ấy.

Nhưng sáng nay sau khi đến lớp, cô vẫn định nhắc đến chuyện này một chút, chỉ là không nghĩ tới hôm nay Lục Lâm lại đến trễ, đợi hồi lâu cũng không gặp được, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn nhắn với Hứa Sở Thiều một câu...

- ------------------------------

A Uyển: toi vừa tuyển được một bạn editor dễ thương ròi mn ơi, tốc độ ra chương chắc sẽ nhanh hơn nè~~~ Mong mn vẫn luôn ủng hộ chúng mình nheee

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play