Edit: A Uyển

Hai ngày này, Lục Lâm ở lớp biểu hiện rất tốt.

Không ngủ gà ngủ gật, chăm chú nghe giảng bài, còn ghi bài cẩn thận.

Thậm chí sáng nay lúc tổ trưởng đến thu bài tập về nhà...Lần đầu tiên cả tổ nộp đủ.

Bài tập của Lục Lâm cũng nằm trong số đó.

Không khí lớp học liền thay đổi, các thầy cô vào lớp cũng không nhịn được nhìn về phía Lục Lâm mấy lần, nhìn thấy Lục Lâm thật sự thay đổi rồi, còn cố gắng học tập, ngược lại cảm thấy an ủi phần nào. Mấy thầy cô về phòng giáo viên liền tụ lại nói chuyện này, cảm giác như đang nằm mơ.

Nhất là chủ nhiệm Dương Toàn, lúc lên lớp lâu lâu sẽ gọi Lục Lâm trả lời câu hỏi.

"Lục Lâm, em nghĩ đáp án câu này là gì?" Trên màn hình đang chiếu tới bài di truyền học, là một câu hỏi về xác xuất lai giống. Lúc lão Dương muốn gọi học sinh trả lời, hơn nửa lớp đồng loạt cúi thấp đầu, yên lặng không nói một lời.

Lão Dương nhìn quanh một hồi, đột nhiên gọi tên Lục Lâm, đợi người đứng lên còn cho một ánh mắt khích lệ cổ vũ.

Ngẩng đầu đọc câu hỏi, Lục Lâm vểnh môi, trầm mặc mấy giây, đang suy nghĩ có nên chọn đại một đáp án hay không, bên cạnh liền truyền đến giọng thầm thì như đang đọc kinh của Hứa Sở Thiều ——

"Anh Lục, chọn A, chọn A, AAA..."

Mấy tiếng "A A A" không ngừng, khóe miệng Lục Lâm giật một cái.

Môi mỏng giật giật, mới vừa muốn mở miệng đọc đáp án, tròng mắt lơ đãng lướt qua một nơi, dừng một chút.

Lê Nhan ngồi ở bàn trên, vậy mà lúc này đây đang ngả người về phía sau, để một quyển nháp trên bàn, mở ra một trang trắng, mặt không đổi sắc viết một chữ C trên đó.

Theo tầm mắt của Lục Lâm có thể nhìn thấy vô cùng dễ dàng.

Khóe môi nhếch lên một độ cong rất nhỏ, trầm thấp mà nói ra đáp án, "Em chọn C."

"Đáp án của Lục Lâm là C, các bạn khác có đồng ý không?" Thầy chủ nhiệm mở to miệng, biểu cảm khoa trương, "Không sai! Đáp án chính là C! Bạn làm đúng rồi. Rất tốt, Lục Lâm em ngồi xuống đi."

Lê Nhan khẽ mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt xuất hiện thoáng qua rồi biến mất.

Gấp tờ giấy nháp lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hứa Sở Thiều:...

Hắn mới vừa nãy một mực nhắc Lục Lâm chọn câu A thật là ngu ngốc.

Vẫn nên im lặng thì hơn.

"Cám ơn." Chờ lão Dương gọi bạn khác làm bài, Lục Lâm len lén đá nhẹ ghế của Lê Nhan, giọng nam trầm thấp truyền vào sau tai Lê Nhan.

Thấy Lê Nhan không trả lời, Lục Lâm cũng không giận, trong mắt thoáng qua ý cười.

Thật may mắn là từ đó Lục Lâm không bị điểm mặt gọi tên nữa, cả lớp bình an vô sự, không khí cũng coi như hòa hợp.

Rất nhanh, một ngày đi học liền trôi qua.

Hết giờ tự học buổi tối, đến lượt Lê Nhan trực nhật nên lúc ra về có phần trễ hơn thường ngày.

Lau bảng xong, sửa sang lại đồ dùng trên bục giảng, quét sơ lớp học, Lê Nhan về chỗ thu dọn đồ đạc, sau khi kiểm tra tắt điện tắt quạt, liền chuẩn bị trở về nhà.

Trường học vào giờ này vắng vẻ, học sinh phần lớn đã về hết, không khí có phần yên tĩnh.

Lúc đi qua vườn hoa sau khu lớp học, bước chân Lê Nhan bỗng nhiên dừng lại.

Ở một góc nhỏ bị cây cối che khuất tầm mắt, thấp thoáng có mấy bóng người. Tiếng chửi bới thô tục của mấy nam sinh truyền đến, xen lẫn vài tiếng động vụn vặt, giống như tiếng đồ vật bị kéo lê trên mặt đất.

Còn vì sao Lê Nhan lại dừng bước là bởi vì cô nghe thấy một giọng nói đầy cao ngạo khoe khoang.

"Làm sao, dưỡng thương được hai ngày, lại mò tới rồi?"

Thanh âm thờ ơ quen thuộc.

Là...

Lục Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play