Trên bục giảng, âm thanh giảng bài vẫn còn tiếp tục, thật ra Lục Lâm nghe chữ được chữ mất, nhưng chép lại nội dung trên bảng vào vở cũng không phải là quá khó. Dừng bút lại vài giây, chấm một chấm trên giấy trắng, Lục Lâm không tự chủ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lê Nhan, mâu quang màu nâu sâu thêm một chút.
Hắn cảm thấy bản thân trong phút chốc lo lắng cho Lê Nhan bị lão Viên hùng hổ mắng là chuyện ngu ngốc cỡ nào.
Lê Nhan và hắn không giống nhau.
Người ta đường hoàng là học bá, là con ngoan trò giỏi của các thầy cô. Học sinh như vậy, thầy cô cưng như trứng, sao mà nỡ la mắng gì chứ?
Cuộc thi đó, là cuộc thi toán quốc tế, Lục Lâm nghe lão Dương nói Lê Nhan muốn tham gia để tranh giải.
Lục Lâm cho dù là một học tra chính hiệu, hắn cũng biết đây không phải là một cuộc thi bình thường.
Lục Lâm đột nhiên ý thức được hắn và Lê Nhan là người không cùng một thế giới.
Nếu nói Lê Nhan là con nhà người ta, thì hắn chính là hố đen kéo chân sau của lớp.
Giữa bọn họ, chênh lệch thật lớn.
Lục Lâm chậm rãi rũ mi, che lại ánh mắt không rõ ưu tư.
Chống cằm, Lục Lâm có chút khó chịu trong lòng.
Trước kia hắn không cảm thấy hành động của hắn có gì không đúng, khi còn bé ở Lục gia không ai quản, lớn lên đến trường để giáo viên răn dạy, nhưng dĩ nhiên, trường học cũng dạy không nổi.