Edit: A Uyển
Mọi người đều biết, nói "ta có một người bạn" có nghĩa là đang nói chính bản thân.
Phát Tiểu liền nhìn thấu cách dùng từ gượng gạo này.
Trực tiếp ngắt lời Lục Lâm, "Đợi một chút, người bạn này của mày chính là bản thân mày chứ gì?"
". . .Ừm." Trầm mặc ba giây, Lục Lâm chậm rãi gật đầu.
"Ò, vậy thì được. Mày tiếp tục đi." Tiện tay cầm hạt dưa lên cắn, Phát Tiểu bày ra bộ dáng hóng hớt tiêu chuẩn.
Mười phút sau.
Lục Lâm tận lực kể hết đầu đuôi câu chuyện và suy nghĩ của bản thân, trong lòng có chút thấp thỏm, dừng một lát mới nói ra câu cuối cùng, "Này, theo mày thì tao có phải hay không. . . cong rồi?"
Hai chữ cuối cùng giống như là cắn răng nói ra, giọng Lục Lâm run run, giống như còn chưa chắc chắn.
Tựa như không muốn đối diện sự thật.
Không khí có phần an tĩnh, như khoảng khắc ngưng trọng chờ đợi tòa tuyên án.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Phát Tiểu niệm lại trong đầu một lần, cuối cùng từng câu từng chữ nói ra phán đoán của bản thân ——
"Người anh em, mày không cong. Tao cảm thấy có thể dùng một câu thành ngữ miêu tả đại khái tình trạng của mày."
"Thành ngữ gì?"
Phát tiểu: "Thấy sắc nảy lòng tham."
Lục Lâm: "? ? ?"
Thằng chó này mới nói gì vậy? !
"Tao không nói giỡn đâu." Sắc mặt Lục Lâm trầm xuống.
"Ờ, tao cũng nói nghiêm túc." Phát Tiểu mặt trịnh trọng.
Nhìn Lục Lâm mặt đầy nghi ngờ, còn có xu hướng sắp từ mặt bạn bè, Phát Tiểu không nhanh không chậm nói tiếp.
"Mày nghe tao từ từ phân tích đã. Là như vầy, Lục Lâm, trước tiên mày trả lời mấy câu hỏi của tao."
"Mày hỏi đi." Lục Lâm miễn cưỡng tin tưởng lần nữa.
"Mày hồi trước vẫn luôn thích con gái đúng không? Tao nhớ gu người yêu của mày là một cô gái có mái tóc đen dài rồi tính cách thì thanh thuần đáng yêu." Khóe miệng Phát Tiểu lộ vẻ cười, còn có ý cười nhạo gu bạn gái của Lục Lâm.
"Ừ, không sai." Lục Lâm trả lời rất dứt khoát.
Trước khi gặp Lê Nhan, hắn cảm thấy bản thân không thể nào thẳng hơn nữa.
"Rồi vị học bá mày kể có phải lớn lên rất ưa nhìn?" Phát Tiểu hỏi tiếp.
"Ừm, rất xinh đẹp." Không phải xinh đẹp bình thường luôn.
"Vậy dáng vẻ hắn xinh đẹp hơi giống con gái phải không? Thậm chí còn đẹp hơn cả con gái?" Phát Tiểu ngồi thẳng lưng, tràn đầy hứng thú với thiếu niên học bá trong miệng Lục Lâm.
Có cơ hội, thật muốn gặp một lần.
Nghe thấy câu hỏi, Lục Lâm trầm mặc một chút.
Mặc dù Lê Nhan lớn lên xinh đẹp, nam nữ khó phân, nhưng Lục Lâm chưa bao giờ coi hắn là con gái. Dù sao, hành động cử chỉ không có nửa điểm nữ tính.
Chỉ có dung mạo là khỏi bàn, trong lớp không một ai có thể sánh bằng, nếu là mặc đồ nữ. . .
Trong đầu Lục Lâm chợt lóe qua ý tưởng này, cổ họng có hơi khô. Nếu Lê Nhan mặc đồ con gái, hoa khôi nhất định sẽ là cậu ấy.
Thấy Lục Lâm chần chừ, Phát Tiểu tiếp tục tranh thủ thời cơ.
"Có phải mày đối với mấy đứa con trai khác đều chẳng cảm thấy gì, nếu có tiếp xúc thân mật còn cảm thấy rất chán ghét?"
"Cũng đúng." Lục Lâm gật đầu cái rụp.
Lê Nhan còn tính, nếu đổi thành thằng con trai nào khác, Lục Lâm không chắc bản thân có thể nhịn không xử đẹp người ta hay không.
"Cho nên là, câu trả lời không phải rất rõ ràng rồi sao? Loại như mày ta nói là nhan khống chính hiệu đó. Theo đuổi cái đẹp là bản tính con người, mà người đẹp là không phân nam nữ. Mày hiện tại chính là bị mị lực của người ta hấp dẫn rồi."
"Tao dám khẳng định, mày không cong. Cái này cùng lắm là chỉ có cảm giác với một người."
Phát Tiểu là người lưỡng tính, rất nhạy cảm với đồng loại. Lục Lâm thì hoàn toàn không phải.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ bởi vì người đó quá tinh xảo, nên sinh ra ảo giác.
Chậc.
Sắc đẹp dụ hoặc.
--------------------------------------
Editor: Quả là bạn nối khố, nhìn phát biết ngay anh Lục muốn hỏi gì =]]]]]]