Edit: A Uyển

Eo của con trai không thể chạm vào.

Đầu càng không thể sờ.

Hết lần này tới lần khác, Lê Nhan ở dưới mí mắt của Lục Lâm làm cả hai chuyện kia.

Trên giường bệnh trắng tinh, thiếu niên thân hình gầy nhỏ an tĩnh nhắm mắt, hô hấp đều đặn, lông mi thật dài, tựa như cánh bướm.

Biết rõ người này đang giả vờ, Lục Lâm liếc nhìn sắc mặt Lê nhan tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, lời nói hung dữ chuẩn bị sẵn cũng không thể nói ra.

Có độc có độc!

Lê Nhan người này thật cmn có độc.

Nói thì nói không lại, đánh lại đánh không được.

Thật là khắc tinh của hắn mà.

Lục Lâm cứng mặt gắng gượng đè lại xúc động muốn đá cửa rời đi, dời ghế lại gần mép giường Lê Nhan.

Hắn tuyệt đối không hề lo lắng cho người này!

Chẳng qua là, làm người tốt phải làm tới cùng, Lê Nhan là hắn cõng vào phòng y tế, bên cạnh cũng không có bạn học khác, hắn cố nhịn ngồi một lát ở đây là được.

Coi như hôm nay tâm tình tốt, lấy việc giúp người làm niềm vui.

Trong phòng y tế mở điều hòa lành lạnh. Lê Nhan đợi hồi lâu cũng không thấy Lục Lâm xù lông nổi giận, trong lúc mơ mơ màng màng liền ngủ rồi.

Nơi này yên tĩnh thư thái, Lê Nhan cơ thể mệt mỏi lại uống thuốc cảm nên vừa ngủ liền ngủ rất sâu.

Lê Nhan ngủ mê man không tự chủ buông lỏng cảnh giác, nhắm mắt lại, khí chất liền trở nên ôn hòa.

Bộ dáng thiếu niên thêm mấy phần mềm mại.

Lục Lâm chống cằm, ánh mắt bất giác đã nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên trên giường bệnh một lúc lâu.

Càng nhìn càng cảm thấy. . .

Người này dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

Hắn nhớ lại thời điểm Lê Nhan vừa chuyển tới, có người liền đồn nhan sắc như vậy không phải là giáo thảo thì còn là gì nữa. Vuốt cằm, Lục Lâm đột nhiên cảm thấy lời này cũng có lý.

Tất nhiên, Lục Lâm tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện Lê Nhan đẹp trai hơn mình.

Lục Lâm nhìn lướt qua khuôn mặt Lê Nhan, ánh mắt không tự chủ càng thêm sâu.

Lần đầu chạm mặt, Lục Lâm chỉ thấy Lê Nhan nhìn giống như một tiểu bạch kiểm mặt trắng, bây giờ nhìn gần lại, càng cảm thấy người này được gia đình bảo bọc kỹ lưỡng, làn da không tỳ vết, trắng nõn tinh tế như ngọc thạch.

Nín thở, Lục Lâm cúi đầu đến gần Lê Nhan, gần đến mức có thể nhìn rõ ràng lông tơ trên mặt Lê Nhan.

Bỗng nhiên, có hơi ngứa tay.

Mới vừa nãy Lê Nhan xoa đầu hắn, hắn bây giờ sờ một chút. . .

Là chuyện đương nhiên!

Ăn miếng trả miếng!

Lục Lâm lẽ thẳng khí hùng, đưa tay về phía mặt Lê Nhan.

Nhưng vừa chạm một cái, giống như bị bỏng liền lập tức rụt tay lại.

Không biết có phải có tật giật mình hay không, trái tim Lục Lâm lỗi một nhịp.

Rồi lại bắt đầu tăng tốc đập nhanh hơn, trên mặt cũng nóng lên, triệu chứng này giống như khi Lục lâm vô tình nắm tay Lê Nhan.

Nhíu mày, thần sắc Lục Lâm trở nên phức tạp.

Hôm đó sau khi cảm nhận sự khác thường, Lục Lâm liền mơ hồ hoài nghi bản thân có phải cong hay không, mà đối tượng lại là Lê Nhan.

Sau đó, vì để chắc chắn, Lục Lâm chạy đi hỏi bạn nối khố Phát Tiểu.

Người nọ là phú nhị đại quần là áo lụa, thông tuệ chuyện tình trường.

Lục Lâm tìm thấy hắn ở một câu lạc bộ bóng bàn, kéo người ta thuật lại đơn giản tình huống, muốn hắn giúp phân tích một chút.

Vừa mở miệng, liền chính là

"Tao có một người bạn. . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play