Triệu Thừa Hoằng thức dậy vào buổi sáng lại rờ không thấy tức phụ……
Tiêu Mạch Mạch đang nghĩ nàng là mẹ chồng sai vặt con dâu à? Mỗi ngày tức phụ phải dậy sớm nấu ăn cho nàng? Đây là Đại Lương, không phải Bắc Tề của nàng ta!
Triệu Thừa Hoằng tức giận, rời giường chuẩn bị đi giết Tiêu Mạch Mạch, bị thư hòa li trên bàn đâm vào mắt đau nhói. Hắn không thèm nhìn, giơ tay xé nát, mặc áo khoác rồi gọi Phúc bá kêu phu nhân ra gặp hắn.
Phúc bá trả lời, “Phu nhân đã về nhà mẹ ruột.”
“……” Đêm qua rõ ràng đã cười! Chuyện gì đã xảy ra sáng nay? Chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua chỉ ngủ mà không làm gì cả?
Chỉ vì điều này mà muốn hòa li? Tưởng bở! Triệu Thừa Hoằng thở hổn hển chuẩn bị ngựa đi thẳng đến Liễu phủ.
Trên đường đi, tình cờ gặp xe ngựa của Thập Nhị vương gia, nhìn phương hướng là từ trong cung trở về. Thập Nhị vương gia vén rèm lên, “Ủa, Triệu tướng quân phải không? Lửa cháy đến mông à? Làm gì gấp gáp vậy?”
“Tránh xa gia một chút!”
Triệu Thừa Hoằng không có thời gian nói lung tung với hắn, giơ tay đánh một roi vào mông ngựa của Thập Nhị vương gia. Con ngựa phóng vù vù như bay, biến mất trên đường kèm theo lời nguyền rủa của Thập Nhị vương gia.
Hắn đã đến Liễu phủ vài lần, một lần để cầu hôn, một lần để đón dâu, một lần để lại mặt, từ đó về sau không đến lần nào nữa.
Cổng nhà của Liễu gia đã lâu không được sửa chữa, hơi dột nát. Bốn năm trước không phải như vậy, khi đó nhà cao cửa rộng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt ngay từ khi bước chân vào ngưỡng cửa.
Hôm nay Liễu đại nhân được nghỉ.
Triệu Thừa Hoằng và Liễu đại nhân ngồi cùng nhau, nha hoàn dâng trà, hai người uống trong im lặng.
Liễu đại nhân đã từng một tay che trời, hiện nay tuy là một tiểu quan không có ảnh hưởng lớn, nhưng trên người luôn có khí chất nghiêm nghị. Tuy Triệu tướng quân là người quyết đoán trong việc giết chóc, trong lòng cũng không khỏi hoảng loạn.
Từ lúc bước vào cửa, Liễu đại nhân chỉ nói một chữ mời vào, hiện giờ đã uống hai lần trà mà không nói chữ nào. Triệu Thừa Hoằng uống muốn ói, đành phải tự mình phá vỡ bế tắc, “Liễu…… Nhạc phụ đại nhân.”
Liễu đại nhân nghiêm túc phun vụn trà ra, ừm ừm hai tiếng chờ hắn nói tiếp.
Giết người chẳng qua là đầu rớt xuống đất, Triệu Thừa Hoằng cảm thấy bản thân đang bị lăng trì. Hắn chống nạnh tự cổ vũ mình, “Hôm nay Thục Nhi về phủ, ta muốn gặp nàng.”
Liễu đại nhân uống xong một chén trà, sau đó mới chậm rãi nói, “Buổi sáng trở về bị biểu tỷ của nàng đón đi rồi. Các tiểu bối đã lâu không gặp, nghe nói là muốn lên núi chơi, tiện đường đến miếu Thành Hoàng để cầu nguyện. Sao ngài không biết?”
Triệu Thừa Hoằng thở phào nhẹ nhõm, nhạc phụ đại nhân còn chưa biết chuyện hòa li, mọi chuyện vẫn đang trong chiều hướng tốt.
“Nàng…… Đi hơi gấp, không giải thích.” Triệu tướng quân không sợ giết địch trên chiến trường nhưng lại ngượng ngùng trước mặt quan văn. Triệu tướng quân không còn mặt mũi nào gặp người……
Liễu đại nhân ừ một tiếng, chợt như nhớ tới, “Hai người chuẩn bị hòa li phải không?”
Chén trà trên tay Triệu Thừa Hoằng xuýt nữa không vững, “Không…… Không thể nào! Làm sao hòa li được? Tình cảm phu thê của chúng ta rất sâu nặng, tuyệt đối không hòa li.”
“Ồ, vậy à?” Vẻ mặt Liễu đại nhân không tin, “Nghe nói Triệu tướng quân dẫn một nữ tử đang mang thai từ Bắc cương về phủ, có chuyện này không?”
Trong lúc nhất thời, Triệu Thừa Hoằng không biết phải giải thích thế nào, nếu hòa li bởi vì Tiêu Mạch Mạch thì lỗ quá.
Triệu Thừa Hoằng trả lời, “Đúng là có chuyện này.”
Liễu đại nhân đặt chén trà lên bàn thật mạnh, “Con gái của Liễu thị ta gả thấp cho bá tánh, chưa bao giờ phải chịu sự uất ức này! Triệu tướng quân đã lập chiến công lớn lao, về phương diện làm người thì cần tìm gấp một lão sư. Tiễn khách!”
Lão quản gia từ trong cửa bước ra, thỉnh Triệu Thừa Hoằng đi ra ngoài.
Triệu Thừa Hoằng cũng đã gặp trường hợp quan trọng, lúc này mới bình tĩnh lại, “Nhạc phụ đại nhân bớt giận, để ta nói rõ.”
Liễu đại nhân hừ lạnh, chờ hắn nói.
“Tiêu Mạch Mạch là quận chúa của Bắc Tề, đã kết hôn.”
Liễu đại nhân nghe vậy càng giận, “Phụ nữ đã có chồng còn dám nhúng chàm?”
Triệu Thừa Hoằng hét lên oan uổng, “Tiêu Mạch Mạch và Thẩm Bình Nam giận nhau, thừa dịp chúng ta thắng trận trở về thì lén đi theo. Khi phát hiện ra đã vào biên giới của Đại Lương, không thể vất một phụ nữ có thai ở trên đường, dù sao cũng là quận chúa của Bắc Tề, đành phải mang về.”
Sắc mặt Liễu đại nhân khá hơn, Triệu Thừa Hoằng tiếp tục nói, càng nói càng oan ức, “Ta đánh nhau với Thẩm Bình Nam gần mười năm, nhưng đó là chuyện giữa nam nhân, không muốn để một tiểu nữ tử khó xử. Ngày trở về đã báo cáo với bệ hạ, bệ hạ nói không có thư của hoàng đế Bắc Tề, hắn không quan tâm việc này!”
Oan quá mà.
“Tiêu Mạch Mạch này thật kinh khủng, không chịu chọn khách điếm nào bên ngoài, nhất quyết đòi ở nhà ta. Ta nói ta có thê tử, như vậy không tiện, nàng không chọn, nói chỉ cho một gian phòng là được. Ta kiên quyết không đồng ý, nàng nói rằng nếu ta không đồng ý thì nàng sẽ nói với Liễu Thục rằng đứa nhỏ này là của ta. Liễu Thục lòng dạ hẹp hòi, nghe vậy nhất định không để ý tới ta…… Không phải…… Ta không nói là Thục Nhi có lòng dạ hẹp hòi, ý ta là……”
Liễu đại nhân thật sự nghe không nổi nữa, “Ta không so đo chuyện này với ngài, tiếp tục nói đi.”
Triệu Thừa Hoằng có chút bế tắc, thật lâu mới nhớ ra đang nói đến đâu, “Sau đó ta đành phải để nàng ở trong phủ, ta đã cảnh cáo nàng, ở trong phủ phải thành thật. Gần đây ta phát hiện nàng sai Thục Nhi nấu cơm…… Nhạc phụ, Thục Nhi tức giận vì không muốn nấu cơm phải không?”
Liễu đại nhân thở dài một hơi, “Hiền tế, ngài làm tướng quân là đúng rồi, làm phu quân thì thiếu sót một chút.”
Triệu Thừa Hoằng biết nghe lời phải trái, “Xin nhạc phụ đại nhân nói rõ.”
“Tình cảm và mâu thuẫn giữa phu thê cần phải được xử lý cẩn thận, kinh nghiệm của người khác có thể không phù hợp với mình.” Liễu đại nhân lại bắt đầu uống trà, “Ngài nhanh đến núi Hoài Ngọc ở thành nam để thử vận may, nhớ kỹ gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ tường tận, đừng quên điểm mấu chốt.”
Triệu Thừa Hoằng cảm tạ nhạc phụ đại nhân, cưỡi ngựa hùng hổ đi về phía núi Hoài Ngọc.
Vội vã chạy tới núi Hoài Ngọc thì phát hiện đám đông đang tràn xuống núi, giờ này chưa đến buổi trưa, gấp gáp về nhà làm gì?
Hắn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông, Thược Dược!
Nàng có vẻ mặt thất thần và đầu tóc rối bù, liều mạng chạy như đang bị chó rượt. Bên cạnh nàng không có Liễu Thục…… Triệu Thừa Hoằng cưỡi ngựa chen vào đám đông, không động đậy được!
May mắn thay, ánh mắt Thược Dược khá tốt, nhìn thấy hắn từ xa đã bắt đầu khóc. Triệu Thừa Hoằng: “……”
Nếu có một con chó phía sau nàng, Triệu tướng quân rất muốn thả hai ba con để nàng có thể chạy nhanh qua.
Thược Dược thật vất vả lao tới dưới vó ngựa, không ngờ ngựa bị giật mình, vó ngựa xuýt nữa dẫm chết nàng. Triệu Thừa Hoằng thắt chặt dây cương, con ngựa xoa đầu Thược Dược vô cùng gay cấn và đặt vó xuống.
Thược Dược tái mặt vì sợ hãi, Triệu Thừa Hoằng hỏi nàng Liễu Thục đi đâu, không ngờ Thược Dược khóc dữ dội hơn.
Triệu Thừa Hoằng cố gắng để bản thân trở nên nhẹ nhàng, “Trước hết ngưng nước mắt lại, trả lời rõ ràng.”
Thược Dược khóc bù lu bù loa, không thể nào dừng lại ngay lập tức, Triệu Thừa Hoằng tức giận rống lên. Thược Dược sợ hãi, vừa khóc vừa nói, “Phu nhân bị sơn tặc bắt rồi!!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT