Tác giả: Hoa Si Tả Cố Sự

Editor: Trà Xanh

Tiêu Mạch Mạch chạy một hơi đến Nam Lương, Thẩm Bình Nam đuổi theo mấy tháng mới đưa được người về nhà. Từ Nam Lương trở về, họ đến thẳng quận chúa phủ để sống. Thẩm Bình Nam đã dùng hết sự dịu dàng của cả đời mới khiến nàng có cảm giác an toàn.

Đến ngày sinh, Thẩm lão phu nhân tới. Tiêu Mạch Mạch ở trong phòng cố hết sức, Thẩm Bình Nam nhíu mày chờ ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm nghị khi nhìn thấy mẫu thân chống gậy.

Thẩm lão phu nhân đứng đó như một ngọn núi, Thẩm Bình Nam do dự không dám chào hỏi, “Nhi tử gặp qua mẫu thân.”

Cây gậy chọc dưới đất vài cái, “Trong mắt con còn có người nương này hay sao? Ba tháng, không một lời nào nhắn về Thẩm phủ, con họ Thẩm hay là họ Tiêu?”

Thẩm Bình Nam im lặng, Thẩm lão phu nhân nhìn căn phòng đang bận rộn, lạnh lùng nói, “Con định không bao giờ về lại Thẩm gia hay sao?”

Thẩm Bình Nam quỳ xuống, “Nhi tử không dám.”

Những lời này khiến Thẩm lão phu nhân xù lông, bà nổi giận, “Con không dám? Thẩm Bình Nam con có cái gì không dám? Xếp bút nghiên theo việc binh đao, cưới vợ sinh con, mọi chuyện quan trọng trong cuộc đời có từng nghe lời ta chưa?”

Đây là sự thật không thể bàn cãi, Thẩm Bình Nam cúi đầu không nói gì. Thẩm lão phu nhân chậm lại, “Con đã trưởng thành, có ý kiến riêng, cảm thấy nương cư xử ngày càng hồ đồ phải không?”

“Không phải. Chẳng qua, nương quá khắc nghiệt đối với Mạch Mạch.”

Thẩm lão phu nhân chua xót, “Vì nàng, con thà không có nương?”

“Không phải.” Thẩm Bình Nam dập đầu, “Là nương không cần nhi tử.”

Thẩm lão phu nhân tức giận đến nỗi bật cười, “Chẳng lẽ ta đuổi con ra khỏi phủ?”

Thẩm Bình Nam suy nghĩ hồi lâu mới trả lời, “Nương đuổi vợ cả, tương đương với việc đuổi nhi tử.”

Thẩm lão phu nhân lên giọng, “Ta đuổi Tiêu Mạch Mạch khi nào? Nghe nàng nói bừa, chẳng qua ta chỉ nạp vài phòng thiếp thất cho con!”

“Nạp thiếp cần chủ mẫu đồng ý, nương có hỏi ý Mạch Mạch không?”

Thẩm lão phu nhân gần như xa lạ với nhi tử của mình, “Trong cái nhà này, ta không làm chủ được sao?”

Thẩm Bình Nam cất cao giọng nói, “Tất cả mẫu thân đều có thể làm chủ, nhưng họ không phải là nhi tử. Nhi tử đã lớn, nếu vẫn ở dưới sự che chở của mẫu thân, làm sao có thể gánh vác trách nhiệm? Ta là Trấn Nam tướng quân của Đại Tề, nếu mọi chuyện đều cần mẫu thân làm chủ, làm sao mọi người phục được? Nhi tử kính trọng mẫu thân, mong mẫu thân hiểu được lòng hiếu thảo của nhi tử!”

Nói xong, hắn quỳ sát đất lạy, “Những gì mẫu thân làm là vì hạnh phúc của nhi tử, hiện giờ nhi tử đang hạnh phúc, tại sao mẫu thân không để nó vẹn toàn?”

Hắn quỳ dưới đất, trong phòng đã nghe trẻ sơ sinh cất tiếng khóc chào đời, Thẩm lão phu nhân im lặng.

Hài tử đã khóc một trận, Thẩm lão phu nhân mới buông ra, “Cuối cùng con đã trưởng thành.”

Sau đó bà chống gậy bỏ đi, sắp đến cửa lại nói, “Bận rộn xong nhớ về nhà, đừng như một hài tử không có gia đình.”

Thẩm Bình Nam nói lớn tiếng, “Tạ mẫu thân!”

Lúc này trong phòng vang lên những tràng cười, bà đỡ cười ha hả, “Ui chao, nha đầu xinh đẹp! Giống quận chúa như đúc!”

Thẩm Bình Nam hai ba bước xông vào, “Mau cho ta xem!”

Đứa bé nho nhỏ nằm trong vòng tay như không có trọng lượng. Hắn cẩn thận ẵm đến bên cạnh Tiêu Mạch Mạch, “Nàng nói xem, giống nàng hay là giống ta?”

Tiêu Mạch Mạch nhìn con rồi nói, “Cô nương gia nên giống mẫu thân thì tốt hơn, ít ra cũng xinh đẹp giống ta. Nếu giống chàng, ừm…… Hay là vầy, ngày mai chàng giả thành nữ để ta xem thử có xinh không.”

Thẩm Bình Nam: “……”

Tiêu Mạch Mạch trút được gánh nặng, tâm trạng vô cùng tốt, sợ hắn không làm nên giải thích, “Ta giả nam được rất nhiều người hâm mộ trong dân gian, thái tử ca ca cũng không được hoan nghênh bằng ta. Chàng muốn thử không?”

Thẩm Bình Nam nhận thua, “Từ bỏ, từ bỏ.”

Tiêu Mạch Mạch sinh nở suôn sẻ, hoàng đế đích thân tới thăm, khen tiểu nha đầu chưa mở mắt một tràng. Thái tử cũng chôn một bầu rượu xuống đất, sẽ đào lên vào ngày tiểu nha đầu xuất giá.

Vào lúc trăng tròn, Thẩm Bình Nam muốn đãi tiệc ở Thẩm gia. Tiêu Mạch Mạch dỗ tiểu bảo bảo và không nói chuyện, Thẩm Bình Nam nói, “Mẫu thân đã biết sai, bà cô đơn một mình rất đáng thương. Chúng ta trở về nhé, nếu vẫn giống như trước thì ta sẽ về lại quận chúa phủ.”

“A a a……” Tiêu Mạch Mạch nhẹ nhàng vuốt lưng của tiểu bảo bảo bối, lặng lẽ nhìn xuống đất.

“Quận chúa ngoan, nói câu gì đi.” Thẩm Bình Nam ôm cả nàng lẫn hài tử vào lòng, “Nếu nàng không muốn thì không đi.”

Tiêu Mạch Mạch bật cười, “Ta không phải là người dễ đối phó, đến lúc đó đừng nói đến chuyện lão phu nhân bị uất ức. Lúc mang thai thích khóc, tức giận các tiểu cô nương nên chạy đến Nam Lương, hiện tại, có thể đuổi bọn họ chỉ bằng một roi.”

Thẩm Bình Nam cúi người hôn lên mặt nàng, “Cảm ơn nàng.”

Tiệc đầy tháng thật hoành tráng, Thẩm phủ chật kín khách. Thẩm lão phu nhân ôm tiểu bảo bảo, cười đến mức không thấy mắt, “Ui da, nhìn đáng yêu quá.”

Thuộc hạ hùa theo, nói lão thái thái có phước. Lão thái thái cười càng thoải mái, khi hỏi tên của tiểu bảo bảo, nụ cười của lão nhân gia ngưng một chút rồi cười lại, “Chuyện của bọn trẻ thì do chúng quyết định, ta đã già chỉ muốn chơi với cháu, không muốn xen vào ~”

Thẩm Bình Nam ôm Tiêu Mạch Mạch, nói nhỏ, “Nàng yên tâm chưa?”

Tiêu Mạch Mạch nhướng mày, tình yêu của Thẩm lão phu nhân đối với cháu gái là không hề giả vờ. Người ta sẵn sàng sửa đổi, bản thân nàng là quận chúa cũng không phải là người keo kiệt.

Tiêu Mạch Mạch rất tò mò làm thế nào một lão nhân gia cố chấp như vậy đã thay đổi, “Chàng đã nói gì với lão thái thái?”

Thẩm Bình Nam vuốt cằm, “Chẳng qua là vài câu gia đình hòa thuận thì mọi việc suôn sẻ.”

Tiêu Mạch Mạch không tin. Bên ngoài nói rằng Trấn Bắc tướng quân phủ của Nam Lương gửi quà tới, là một đôi giày thêu xinh xắn. Nàng rất vui khi nhìn thấy nó, “Cái này chắc chắn là do Liễu tỷ tỷ tự tay làm, đẹp quá đi.”

Nhớ tới lúc mình ở Nam Lương, nàng thở dài, “Ta thật có lỗi với nàng.”

Thẩm Bình Nam khuyên, “Triệu phu nhân sẽ không giận nàng đâu, nghe nói nàng đã mang thai bốn tháng, chúng ta cũng gửi chút quà đi.”

Tiêu Mạch Mạch chọn một đống đồ bổ, mua thật nhiều giày và quần áo gửi đến Nam Lương. Triệu Thừa Hoằng rất xấu hổ khi nhìn thấy những món quà đó.

Liễu Thục vừa thu dọn vừa tức giận, “Đã nói cứ đưa đôi giày nhỏ do ta tự tay làm, chàng lại chạy đi mua một đôi cho người ta. Hiện tại có vẻ keo kiệt phải không?”

Triệu Thừa Hoằng hừ, “Tại sao lại đưa cho bọn họ món đồ do nàng tự tay làm? Hơn nữa, hai người bọn họ không biết nhìn đồ, chắc chắn không biết được.”

Đây là sự thật.

Triệu Thừa Hoằng đắc ý, “Nghe nói bọn họ sinh nữ nhi, nếu chúng ta sinh nhi tử, tặng đôi giày này cũng không muộn.”

Liễu Thục bực mình, “Hài tử còn chưa sinh ra, chàng đã lo chuyện cả đời. Hai nước là kẻ thù truyền kiếp, chàng suy nghĩ lung tung làm gì?”

Triệu Thừa Hoằng rơi vào sự tưởng tượng không thể tự kềm chế, “Có gì đâu, lỡ như chúng ta liên hôn, hai nước thống nhất thì sao?”

Liễu Thục tức giận cầm đôi giày ném vào mặt hắn, “Ăn bổng lộc mà cả ngày không muốn làm việc, còn có động lực không? Chàng có xứng với bữa ăn mỗi ngày không?”

Triệu Thừa Hoằng nhanh nhẹn chụp được đôi giày, trong lòng còn sợ hãi, “Phu nhân, nàng có phát hiện tính tình của nàng khác không?”

Liễu Thục rống lên, “Chàng không biết trước đây ta thế nào hay sao? Ta trở thành như bây giờ là vì đã gả cho ai?!”

Triệu Thừa Hoằng: “……”

HOÀN TOÀN VĂN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play