Editor: Trà Xanh

Liễu Thục bị nuôi dưỡng trong môi trường đáp ứng nhu cầu của nam nhân —— một thê tử tốt, dịu dàng ngoan ngoãn, không làm điều gì để người khác bắt lỗi. Nàng trầm lặng đến mức không thể nhận ra khi ném vào đám đông.

Luôn luôn thiếu một chút gì đó.

Nàng khóc lần này, Triệu Thừa Hoằng lại cảm thấy có chút bình thường.

Nàng còn rơi lệ trong giấc ngủ, Triệu Thừa Hoằng ngồi ở mép giường, suy nghĩ vì sao nàng lại khóc. Suy nghĩ hồi lâu mới rút ra kết luận: Nữ nhân thích khóc.

Nhất định là như thế, hắn Triệu tướng quân oai hùng săn thú thắng được một đống đồ, nàng vui không hết, cớ gì bị khiêu khích?

Triệu Thừa Hoằng thay quần áo nằm xuống với nàng, lấy khăn lau nước mắt cho nàng —— không ngờ nàng quay lưng lại. Triệu Thừa Hoằng lật người nàng lại, Liễu Thục bị đánh thức, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người hắn.

“Tại sao khóc?” Triệu Thừa Hoằng buồn bực, “Ta không tốt với nàng hay sao?”

Đôi mắt nàng ngấn lệ trong bóng đêm, thấm thía nỗi niềm nói không nên lời.

“Hay là…… Nàng chỉ vui khi gặp Tào Chính Tu?” Lúc tiệc tối, nghe nói nàng ở trong lều của Thập Nhị vương gia trong khu săn thú.

Liễu Thục vừa nghe câu này, quay lưng lại với hắn lần nữa, không nói một lời.

Triệu Thừa Hoằng tức giận, “Nàng nói nàng không có tình yêu nam nữ với Thập Nhị, ta tin nàng, nhưng nàng gây vài lần với ta vì hắn?”

Hắn xoay người đè lên nàng, “Nàng nói đi, mấy ngày nay tránh ta có liên quan đến hắn phải không?”

Nàng liều mạng chống cự, hai tay chống lên ngực hắn, lực đạo mạnh mẽ đè xuống từng chút, cánh tay Liễu Thục mất sức, ngực hắn bị va chạm mạnh.

Triệu Thừa Hoằng có ánh mắt sắc bén, kèm theo khí thế hừng hực được rèn luyện trên chiến trường, “Chúng ta là phu thê, không làm gì quá đáng, nàng trốn cái gì?”

Không thể phá vỡ sự trói buộc khiến nàng sợ hãi trong lòng, nước mắt từ từ đọng lại, giọng nói run rẩy không thể kiểm soát, “Tướng công muốn làm gì cũng được……”

Ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy của hắn hiện lên một nữ nhân bất lực và bối rối, nữ nhân này thật sự cười nhẹ nhàng, chậm rãi nói, “Cho dù giết cũng không sao.”

Nàng giải tỏa sức lực, nhắm mắt chờ hắn trút giận.

Triệu Thừa Hoằng nghẹn đến nỗi không nói nên lời, nhịn một hồi lâu mới tức giận nói, “Ở trong mắt nàng, ta là người thế nào?”

Lông mi của nàng khẽ run không nói, Triệu Thừa Hoằng không tin nổi, nói thay nàng, “Ăn tươi nuốt sống và giết người không chớp mắt?”

Nàng không tin hắn. Ở bên nhau lâu như vậy, nàng vậy mà không tin hắn.

Cơn giận có thể khiến một người phát điên, nhưng tình thương có thể khiến người ta giảm bớt giận dữ. Triệu Thừa Hoằng nổi giận, “Ta làm sao có thể thương tổn nàng? Làm sao có thể?!”

Nước mắt của Liễu Thục tràn ra như vỡ đê, đúng vậy, hắn là một anh hùng chính trực, là nam nhân giỏi nhất trong lòng nàng. Nhưng vì sao lại đau lòng như vậy khi gả cho hắn?

Triệu Thừa Hoằng không nhịn được đấm một quyền xuống giường, “Nàng rốt cuộc muốn gì? Muốn loại nam nhân nào? Muốn sống kiểu gì?”

Lại nữa, cuối cùng vẫn là lỗi của nàng, luôn luôn là nàng không đúng. Giọng nói của nàng kèm theo sự nức nở, “Thứ ta muốn luôn đơn giản, là chàng, khiến cuộc sống quá phức tạp……”

Triệu tướng quân cảm giác bị xúc phạm, hắn là một sinh vật đơn bào, không hiểu phức tạp là gì, “Là do nàng quá phức tạp!”

Hắn có thể chết vì một câu của nàng.

Liễu Thục giận dữ thề sẽ treo cổ tự vẫn nếu nói với hắn thêm một câu, hai người đều im lặng, càng im lặng thì nỗi bất bình trong lòng càng mạnh. Nữ huấn rõ ràng khuyên nhủ phải tĩnh tâm, nhưng nàng chỉ muốn khóc.

Nghĩ đến áp lực mấy năm nay của mình, chỉ cần giải tỏa một lần này.

Xiềng xích được cởi bỏ, Liễu Thục khóc thảm thiết, Triệu Thừa Hoằng hoảng sợ. Trong phòng chỉ có hai người, những giọt nước mắt của nàng có lẽ là lỗi của hắn. Vấn đề là hắn không tìm ra được mình sai ở đâu, ngược lại cảm thấy nàng làm ra vẻ!

Khoảnh khắc đêm xuân có gì không tốt mà lo khóc? Không nghĩ ra được.

Nước mắt nàng vẫn không ngừng rơi, Triệu Thừa Hoằng nghĩ ra cách để dỗ nàng muốn trọc đầu. Ôm nàng, sau đó vùi vào ngực nàng như một chú chó con, “Thục Nhi đừng khóc mà, đừng khóc mà ~”

“……” Nước mắt Liễu Thục sợ hãi chảy ngược lại! Cẩu đã thành tinh?

Nàng nằm yên.

Triệu Thừa Hoằng ho khan hai tiếng một cách không được tự nhiên, mặt nóng rát, cực kỳ khó xử, “Đừng khóc nữa được không…… Ta cảm thấy rất khó chịu khi nàng khóc.”

Liễu Thục không khóc nữa, nhướng mày, “Triệu tướng quân đang làm nũng phải không?”

Triệu Thừa Hoằng khịt mũi, “Nể mặt ta chút……”

Liễu Thục nín khóc và mỉm cười, Triệu Thừa Hoằng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự không biết dỗ người.

“Nếu nàng không giận, vậy chúng ta có nên……” Triệu Thừa Hoằng leo lên người nàng, “làm chuyện phu thê?”

Triệu Thừa Hoằng đã đi săn cả ngày, buổi tối uống rượu, trở về nghe nàng khóc một canh giờ. Cuối cùng dỗ được nàng vui vẻ, sảng khoái muốn làm chuyện kích thích, ai ngờ mới vừa leo lên người nàng thì mơ màng ngủ.

Hắn ngủ, nụ cười trên mặt Liễu Thục cũng biến mất.

Liễu Thục vuốt ve mặt hắn, cẩn thận rờ vài lần. Hắn vẫn là tướng quân không có chút thay đổi, thích hợp với chiến trường, làm sao biết quan tâm đến tâm lý của tiểu nữ nhi? Làm sao biết đối xử dịu dàng với mọi người?

Nàng đặt một nụ hôn trên trán hắn và nói, “Triệu Thừa Hoằng, hai ta không thể hòa hợp, ta không có sự tự tin.”

Nàng đứng dậy viết một bức thư, sai người đưa đến Lĩnh Nam suốt đêm.

Dáng vẻ ngủ say của Triệu Thừa Hoằng đặc biệt đáng mến. Chân mày buông lỏng, gương mặt phồng lên vì bị cấn cái gối, đôi môi đỏ mím chặt. Ngủ thì đáng yêu, nhưng sao khi thức dậy thì đáng ghét như vậy?

Không thể nhìn mãi, càng nhìn càng mềm lòng. Nàng đắp chăn cho hắn đàng hoàng, nhẹ nhàng nói, “Triệu Thừa Hoằng hai ta hòa li, sau này ta muốn tìm một người đọc sách giống ca ca, biết nóng biết lạnh, hiểu ta, yêu ta…… Về sau ở cùng Tiêu cô nương, nhớ ôn hòa, đừng hở chút là tức giận. Tiêu cô nương sẽ không nhịn tính xấu của chàng đâu……”

Thiếu niên tươi đẹp trên đường Chu Tước năm ấy cuối cùng sẽ không tìm thấy nữa, từ đây thiếu niên bảo vệ thiên hạ chỉ tồn tại trong trái tim.

Nói về anh hùng, chỉ có thể quan sát từ xa chứ không thể tiếp xúc gần. Bọn họ không phải thần thánh, mà là người thật, sẽ có đủ loại tật xấu. Triệu tướng quân có nhiều tật xấu hơn bất cứ anh hùng nào khác.

Liễu Thục cầm bút viết thư hòa li. Tướng quân, từ nay về sau, ta sẽ đứng ở xa ngắm chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play