"Xem em vẽ rất thú vị, nếu không phải không rảnh, anh còn muốn tiếp tục xem em vẽ xong bức tranh đó."
"Thật sự?" Lâm Lạc có chút không dám tin, khoé miệng vểnh lên lại ép xuống, nghi ngờ Tinh Ngộ chỉ đang dỗ cậu vui.
"Đương nhiên là thật." Tinh Ngộ cười nói "Anh có lúc nào lừa em?"
Ngược lại thì không có.
Lâm Lạc hài lòng, lại nói: "Anh nếu như thật sự muốn xem em vẽ, về sau sẽ có cơ hội xem."
"Ừm, ngủ đi." Tinh Ngộ sờ tóc thiếu niên.
Hai người ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Tinh Ngộ đưa Lâm Lạc tới trường.
Bị bạn học khoa tranh sơn dầu nhìn thấy, có chút ngạc nhiên.
Hôm qua tan học xong, Tinh Ngộ đón Lâm Lạc, sáng nay Tinh Ngộ lại đưa Lâm Lạc tới, chẳng lẽ tối hôm qua hai người vẫn luôn ở cạnh nhau?
Khoa tranh sơn dầu có số ít người nghe nói Lâm Lạc là một trong những hoạ sĩ Tinh Ngộ tài trợ.
Nhưng không ai nói quan hệ hai người họ tốt tới trình độ này, Tinh Ngộ tự mình đón đưa, đây không phải là quan hệ bình thường, ít nhất cũng phải là bạn bè vô cùng tốt.
Dù sao Tinh Ngộ làm CEO công ty thị trường, công việc rất bận, đâu rảnh ở cạnh người không quá quan trọng?
Bạn học suy đoán dồn dập quan hệ hai bọn họ, Lâm Lạc trái lại không quan trọng, cậu từ trước tới nay không để ý những cái đó.
Có điều, trước kì thì cuối kì, Lâm Lạc cuối cùng hoàn thành tranh tặng Phùng Quyên.
Một bức tranh vĩnh viễn vẽ không xong, cái gọi là xong chỉ là ở người hoạ sĩ cảm thấy tác phẩm này có thể.
Lâm Lạc bèn mang bức "Mẹ", theo hẹn đi trình bày cho Cảnh Vân.
Cảnh Vân hẹn cậu tới nhà.
Đối với sinh viên mình coi trọng, từ ngày tới đêm vẽ một bức tranh hơn một tháng, Cảnh Vân còn rất xem trọng.
Nhưng Cảnh Vân không nghĩ tới rằng tác phẩm của Lâm Lạc sẽ còn xuất sắc hơn so với ông tưởng tượng!
Lúc Lâm Lạc thấp thỏm bày "Mẹ" cho Cảnh Vân xem, Cảnh Vân liền ngây người.
Ông thật sự rất khó tưởng tượng một tác phẩm như thế này là một sinh viên mới tiếp xúc tranh sơn dầu một, hai năm vẽ ra — Cảnh Vân biết Lâm Lạc không phải học sinh mỹ thuật.
Làm một bậc thầy tranh sơn dầu hàng đầu trong nước, trong quốc tế cũng có tiếng tăm nhất định, Cảnh Vân tất nhiên nhìn được ra tác phẩm này của Lâm Lạc xuất sắc biết bao.
Cho dù là từ kỹ xảo hay là từ tình cảm đều là trình độ cấp thế giới.
Tay Cảnh Vân run lên.
Đây có lẽ là thiên tài có một không hai đi.
Cũng đúng, một vài bậc thầy chân chính trong lịch sử có không ít người nổi tiếng rất sớm, khoảng 20 tuổi liền vẽ ra tác phẩm nổi tiếng truyền tới đời sau.
Lâm Nặc tại sao không thể chứ?
Cảnh Vân kích động nghĩ, lúc đầu ông giữ vững lập trường chọn Lâm Lạc trở thành tân sinh viên hạng nhất khoá này, chiêu mộ cậu vào có lẽ là chuyện đúng đắn nhất ông làm đời này.
Cảnh Vân kìm lòng không đậu lại nhớ tới Lâm Lạc.
Lâm Lạc năm đó không có cơ hội thế này.
Cậu là một học sinh bình thường của trường hạng hai, không vào được Quốc Mỹ, chỉ theo ông học vài ngày.
Mà Lâm Nặc có cơ hội thế này.
Cảnh Vân thậm chí cảm thấy dạy học của Quốc Mỹ bây giờ là trói buộc cậu.
Ông quyết định thương lượng một chút với các giáo viên khác trong học viện, sắp xếp lại lần nữa việc dạy học của Lâm Lạc khác với những người khác.
Thấy Cảnh Vân hồi lâu không nói chuyện, Lâm Lạc có chút kì quái.
Cậu vô cùng tự tin với bức tranh này, nhưng đưa Cảnh Vân xem giống như nộp bài tập cho giáo viên phê chữa, ít nhiều sẽ cảm thấy khẩn trương.
Đặc biệt là Cảnh Vân hồi lâu không nói chuyện.
Lâm Lạc cẩn thận nói: "Thầy? Ngài sao thế, nếu có cách nhìn gì có thể nói thẳng."
Cảnh Vân nắm lấy tay Lâm Lạc, trong mắt hàm chứa lệ nóng:
"Nặc Nặc, đáp ứng thầy, em nhất định phải kiên trì vẽ tranh được không, nhất định phải nỗ lực vẽ, không cần biết người khác nói gì."
"Tiếp tục vẽ tranh."
"Em nhất định sẽ trở thành bậc thầy cấp thế giới."
Đây là ánh mắt của Cảnh Vân bậc thầy tranh sơn dầu.
Đám người Vẽ cả thế giới, Tinh Ngộ có thể nhìn ra thiên phú của Lâm Lạc không tồi, vẽ rất tốt, nhưng ánh mắt rốt cuộc không bằng Cảnh Vân lão luyện.
Lâm Lạc bị doạ sợ, liên tiếp gật đầu: "Em sẽ thưa thầy."
Đều đã vẽ cả đời rồi, đời này cậu cũng vẫn sẽ tiếp tục vẽ.
Vẽ tranh là sự nghiệp cậu muốn theo đuổi mãi mãi, cũng là sở thích của cậu, là tất cả của cậu, là ý nghĩa tồn tại của cậu.
"Em rất thích vẽ tranh" Cậu nói "Nhất định sẽ luôn vẽ."
Đời trước cậu trả lời Cảnh Vân như thế, đời này cũng như vậy.
Cậu vẫn là Lâm Lạc đó.
Vượt qua kích động ban đầu, Cảnh Vân chậm rãi bình tĩnh lại, đối với bức tranh này của Lâm Lạc, ông không có gì cần chỉ điểm, cũng không chỉ điểm được.
"Mấy ngày này thầy có triển lãm tranh sinh viên, em muốn mang bức tranh này tới tham gia triển lãm không?"
Cảnh Vân cũng mang nghiên cứu sinh, ông sẽ tự mình bỏ vốn tổ chức triển lãm tranh vì sinh viên mình, nhưng từ trước tới nay chưa từng triển lãm tác phẩm của sinh viên hệ chính quy trong triển lãm.
Mặc dù có cái tên Cảnh Vân này, nhưng phàm là sinh viên trưng bày qua ở triển lãm tranh, tác phẩm đều có thể bán ra số tiền khá.
Đây cũng là một cách nâng cao tên tuổi sinh viên.
Cảnh Vân là muốn giúp mở rộng tên tuổi Lâm Lạc.
Dựa vào trình độ của Lâm Lạc, không nên vô danh như bây giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT