Mắt thấy Tinh Ngộ cúi đầu cởi hai cúc cổ áo, Lâm Lạc vội vàng nắm lấy tay anh.

Người đàn ông nâng mắt nhìn cậu.

Lâm Lạc nói: "Anh, anh ngủ trần, em làm sao ngủ hả?"

"Anh ngủ trần, em làm sao lại không thể ngủ?" Tinh Ngộ cười hỏi.

"......" Lâm Lạc nổi giận đùng đùng muốn cởi quần áo ngủ "Vậy em cũng ngủ trần, em xem anh làm sao ngủ."

Lâm Lạc nói xong liền bắt đầu cởi cúc áo ngủ của mình.

Mở liền tới cúc thứ tư, mắt thấy sắp cởi hết, khoé mắt Lâm Lạc bỗng nhiên phát hiện người đàn ông không tiếp tục cởi quần áo mà vẫn luôn nhìn cậu.

Lâm Lạc ngẩng đầu: "Nhìn em làm gì, không phải muốn ngủ trần à, anh cởi."

"Em xem hai chúng ta ai không nhịn được trước."

Tinh Ngộ mỉm cười tiến đến gần, giữ lấy gáy Lâm Lạc hôn môi cậu.

"Trêu em thôi."

"Không cởi."

Tinh Ngộ không cho rằng mình là chính nhân quân tử, ít nhất anh không có cách nào đối xử thẳng thắn cái gì cũng không làm với người yêu.

Loại hành vi Liễu Hạ Huệ kia, anh không làm được.

Anh nắm lấy vạt áo Lâm Lạc dỗ cậu: "Cài quần áo lại, đừng trêu anh."

Lâm Lạc nghe anh nói như thế, trái lại bắt đầu phản nghịch.

"Em không cài." Lâm Lạc không chỉ không cài, còn tiếp tục cởi nốt mấy cúc áo cuối cùng.

Tinh Ngộ nắm lấy tay cậu.

Lâm Lạc giãy ra, không giãy được.

"Vừa nãy là ai nói muốn ngủ trần?" Lâm Lạc trêu chọc.

Tinh Ngộ không nói chuyện.

"Hửm?" Lâm Lạc cười nói "Bây giờ rén rồi?"

Hai người cách nhau rất gần, đêm tối rất yên tĩnh, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, vừa tắm rửa xong, trên người mang mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt.

Mũi hương đồng dạng quấn quýt lấy nhau.

Hoàn cảnh như này càng dễ dàng khiến con người ấm đầu.

Tầm mắt Tinh Ngộ dính lên mặt Lâm Lạc.

Trong không khí lưu truyền mùi hương ngọt ngào sền sệt như kẹo.

Dưới sự thúc đẩy của hormone, tầm mắt Tinh Ngộ lướt qua môi Lâm Lạc, thuận theo cổ áo rộng mở đi xuống.

Xương quai xanh, lồng ngực, xương sườn, bụng......mỗi một tấc da thịt của thiếu niên đều có thể nhìn rõ dưới ánh đèn toả sáng.

Trên thực tế, bọn họ là người yêu.

Làm cái gì đều có thể đi?

Nhưng đây không phải thời cơ thích hợp, huống hồ anh nghĩ Lâm Lạc có lẽ còn chưa chuẩn bị tốt.

Có điều, cũng phải thu trước một ít lợi tức.

Dưới sự đánh giá như vậy, Lâm Lạc bắt đầu khẩn trương.

Cậu không tự chủ nín thở.

Lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống theo hô hấp.

"Tinh Ngộ."

Lâm Lạc nuốt nước miếng, dựa lại gần, tay trái vòng lấy cổ người đang ông, tay phải kéo tay người đàn ông đặt lên người mình.

Lòng bàn tay người đàn ông rất nóng, dán lên da cậu dường như có chút bỏng.

Trái tim trong lồng ngực Lâm Lạc thình thịch nhảy lên.

Giọng nói cậu phát run: "Cái đó, cũng không phải cái gì cũng không thể làm......"

Lời mời thẳng thừng này khiến Tinh Ngộ nghe được hô hấp hơi nặng.

Ánh mắt anh hơi tối, lật ngược tay nắm lấy tay Lâm Lạc ấn xuống dưới.

Chạm tới nhiệt độ nóng bỏng, Lâm Lạc hơi kinh ngạc: "Anh......"

Còn chưa nói xong thì bị Tinh Ngộ ngăn chặn môi.

Người đàn ông vươn mình ép lấy cậu hôn, động tác rõ ràng có chút nôn nóng.

Lâm Lạc nhiệt tình đáp trả anh.

Kỹ thuật hôn của cậu đã không ngây ngô giống hồi đầu.

Vải vóc ma sát phát ra tiếng sột soạt, trong đêm tối yên tĩnh hiện ra cực kì ái muội, ở giữa còn kèm theo tiếng nước nhỏ bé.

Lâu sau, Tinh Ngộ thở dốc buông cậu ra.

Nhìn chăm chú ánh mắt có chút mờ mịt của thiếu niên, người đàn ông nắm lấy tay Lâm Lạc, thấp giọng:

"Giúp anh một chút, hửm?"

"Cái này có lẽ biết chứ?"

Trên mặt nóng lên, lỗ tai Lâm Lạc phiếm đỏ, lắp bắp gật đầu:

"Biết, biết chứ."

Độc thân nhiều năm như thế, cái khác không biết, cái này vẫn là biết, chính là kỹ thuật có thể sẽ không phải vô cùng tốt.

Có điều cũng đủ dùng.

Đối với Tinh Ngộ mà nói, chuyện Lâm Lạc giúp anh so với bất kì kích thích nào mang lại thoả mãn cho anh càng mãnh liệt hơn.

Tinh Ngộ vươn tay tắt đèn.

Căn phòng tối lại, trong phòng một vùng đen như mực.

Bọn họ không nhìn thấy nhau, chỉ có thể thông qua môi và ngón tay nhận biết nhiệt độ đối phương, dùng tai lắng nghe hô hấp đối phương.

Cái cảm giác này mới lạ lại kích thích.

Lâm Lạc ngẩng đầu hôn yết hầu người đàn ông, sau đó mở miệng cắn, mài răng.

"Anh cũng giúp em đi." Cậu nhỏ giọng nói.

Lâm Lạc kì thực sớm đã có phản ứng.

Cậu là người đàn ông trưởng thành bình thường, không có phản ứng mới là lạ.

Bên tai truyền tới tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.

Bọn họ vừa hôn môi, vừa an ủi lẫn nhau.

Bởi vì Phùng Quyên còn ở cách vách, đôi bên đều nơm nớp lo sợ, tận lực khống chế không phát ra tiếng, không làm ra động tĩnh quá to.

Đợi tới khi kết thúc, trên người hai người đều ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tuy rằng là mùa đông, nhưng trong phòng mở điều hoà, hai người lại quá mức hưng phấn, khó tránh khỏi sẽ nóng.

Lấy giấy lau sạch sẽ, Lâm Lạc mãn nguyện ôm lấy eo người đàn ông, vùi vào lòng anh.

Tuy rằng như thế khiến cậu trông giống con gái, nhưng Lâm Lạc chỉ muốn dán vào càng gần Tinh Ngộ một chút.

Gò má cậu vẫn còn đỏ, cọ cằm Tinh Ngộ, ngẩng đầu cười:

"Nếu không phải mẹ em ở cách vách, tối nay em đã làm anh rồi."

"Ai làm ai?" Tinh Ngộ véo mặt Lâm Lạc.

Mặt thiếu niên hồng hào căng bóng, gò má mềm mềm, da dẻ trơn loáng lại đàn hồi, véo rất sướng tay.

Lâm Lạc vỗ tay anh, nhẹ hừ nói:

"Trọng điểm không phải ai làm ai được không, mà là quá trình làm này!"

Tinh Ngộ cười đáp lời.

Anh thích sự thẳng thắn hào phóng của Lâm Lạc, hoặc là nói anh thích tất cả trên người Lâm Lạc.

Trong mắt anh, trên người Nặc Nặc không có chỗ nào không tốt.

Thân thiết xong, Lâm Lạc cũng không buồn ngủ, cọ chóp mũi anh, nhỏ giọng lẳng lặng nói chuyện với người đàn ông:

"Xem em vẽ tranh nhàm chán không?"

"Em cũng không nghĩ tới vừa vẽ liền vẽ lâu như thế."

Lâm Lạc còn nhớ bạn gái cũ kia của mình là bởi vì bản thân ngày ngày vẽ tranh, không rảnh ở cùng cô ấy mới chia tay với mình.

Lâm Lạc không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Bạn gái cũ kia không quan trọng, nhưng Tinh Ngộ rất quan trọng.

Cậu mới không muốn chia tay với Tinh Ngộ.

"Không nhàm chán." Ngón tay Tinh Ngộ vuốt ve thái dương thiếu niên.

"Xem em vẽ rất thú vị, nếu không phải không rảnh, anh còn muốn tiếp tục xem em vẽ xong bức tranh đó."

"Thật sự?" Lâm Lạc có chút không dám tin, khoé miệng vểnh lên lại ép xuống, nghi ngờ Tinh Ngộ chỉ đang dỗ cậu vui.

"Đương nhiên là thật." Tinh Ngộ cười nói "Anh có lúc nào lừa em?"

Ngược lại thì không có.

Lâm Lạc hài lòng, lại nói: "Anh nếu như thật sự muốn xem em vẽ, về sau sẽ có cơ hội xem."

"Ừm, ngủ đi." Tinh Ngộ sờ tóc thiếu niên.

Hai người ôm nhau ngủ.

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Tinh Ngộ đưa Lâm Lạc tới trường.

Bị bạn học khoa tranh sơn dầu nhìn thấy, có chút ngạc nhiên.

Hôm qua tan học xong, Tinh Ngộ đón Lâm Lạc, sáng nay Tinh Ngộ lại đưa Lâm Lạc tới, chẳng lẽ tối hôm qua hai người vẫn luôn ở cạnh nhau?

Khoa tranh sơn dầu có số ít người nghe nói Lâm Lạc là một trong những hoạ sĩ Tinh Ngộ tài trợ.

Nhưng không ai nói quan hệ hai người họ tốt tới trình độ này, Tinh Ngộ tự mình đón đưa, đây không phải là quan hệ bình thường, ít nhất cũng phải là bạn bè vô cùng tốt.

Dù sao Tinh Ngộ làm CEO công ty thị trường, công việc rất bận, đâu rảnh ở cạnh người không quá quan trọng?

Bạn học suy đoán dồn dập quan hệ hai bọn họ, Lâm Lạc trái lại không quan trọng, cậu từ trước tới nay không để ý những cái đó.

Có điều, trước kì thì cuối kì, Lâm Lạc cuối cùng hoàn thành tranh tặng Phùng Quyên.

Một bức tranh vĩnh viễn vẽ không xong, cái gọi là xong chỉ là ở người hoạ sĩ cảm thấy tác phẩm này có thể.

Lâm Lạc bèn mang bức "Mẹ", theo hẹn đi trình bày cho Cảnh Vân.

Cảnh Vân hẹn cậu tới nhà.

Đối với sinh viên mình coi trọng, từ ngày tới đêm vẽ một bức tranh hơn một tháng, Cảnh Vân còn rất xem trọng.

Nhưng Cảnh Vân không nghĩ tới rằng tác phẩm của Lâm Lạc sẽ còn xuất sắc hơn so với ông tưởng tượng!

Lúc Lâm Lạc thấp thỏm bày "Mẹ" cho Cảnh Vân xem, Cảnh Vân liền ngây người.

Ông thật sự rất khó tưởng tượng một tác phẩm như thế này là một sinh viên mới tiếp xúc tranh sơn dầu một, hai năm vẽ ra — Cảnh Vân biết Lâm Lạc không phải học sinh mỹ thuật.

Làm một bậc thầy tranh sơn dầu hàng đầu trong nước, trong quốc tế cũng có tiếng tăm nhất định, Cảnh Vân tất nhiên nhìn được ra tác phẩm này của Lâm Lạc xuất sắc biết bao.

Cho dù là từ kỹ xảo hay là từ tình cảm đều là trình độ cấp thế giới.

Tay Cảnh Vân run lên.

Đây có lẽ là thiên tài có một không hai đi.

Cũng đúng, một vài bậc thầy chân chính trong lịch sử có không ít người nổi tiếng rất sớm, khoảng 20 tuổi liền vẽ ra tác phẩm nổi tiếng truyền tới đời sau.

Lâm Nặc tại sao không thể chứ?

Cảnh Vân kích động nghĩ, lúc đầu ông giữ vững lập trường chọn Lâm Lạc trở thành tân sinh viên hạng nhất khoá này, chiêu mộ cậu vào có lẽ là chuyện đúng đắn nhất ông làm đời này.

Cảnh Vân kìm lòng không đậu lại nhớ tới Lâm Lạc.

Lâm Lạc năm đó không có cơ hội thế này.

Cậu là một học sinh bình thường của trường hạng hai, không vào được Quốc Mỹ, chỉ theo ông học vài ngày.

Mà Lâm Nặc có cơ hội thế này.

Cảnh Vân thậm chí cảm thấy dạy học của Quốc Mỹ bây giờ là trói buộc cậu.

Ông quyết định thương lượng một chút với các giáo viên khác trong học viện, sắp xếp lại lần nữa việc dạy học của Lâm Lạc khác với những người khác.

Thấy Cảnh Vân hồi lâu không nói chuyện, Lâm Lạc có chút kì quái.

Cậu vô cùng tự tin với bức tranh này, nhưng đưa Cảnh Vân xem giống như nộp bài tập cho giáo viên phê chữa, ít nhiều sẽ cảm thấy khẩn trương.

Đặc biệt là Cảnh Vân hồi lâu không nói chuyện.

Lâm Lạc cẩn thận nói: "Thầy? Ngài sao thế, nếu có cách nhìn gì có thể nói thẳng."

Cảnh Vân nắm lấy tay Lâm Lạc, trong mắt hàm chứa lệ nóng:

"Nặc Nặc, đáp ứng thầy, em nhất định phải kiên trì vẽ tranh được không, nhất định phải nỗ lực vẽ, không cần biết người khác nói gì."

"Tiếp tục vẽ tranh."

"Em nhất định sẽ trở thành bậc thầy cấp thế giới."

Đây là ánh mắt của Cảnh Vân bậc thầy tranh sơn dầu.

Đám người Vẽ cả thế giới, Tinh Ngộ có thể nhìn ra thiên phú của Lâm Lạc không tồi, vẽ rất tốt, nhưng ánh mắt rốt cuộc không bằng Cảnh Vân lão luyện.

Lâm Lạc bị doạ sợ, liên tiếp gật đầu: "Em sẽ thưa thầy."

Đều đã vẽ cả đời rồi, đời này cậu cũng vẫn sẽ tiếp tục vẽ.

Vẽ tranh là sự nghiệp cậu muốn theo đuổi mãi mãi, cũng là sở thích của cậu, là tất cả của cậu, là ý nghĩa tồn tại của cậu.

"Em rất thích vẽ tranh" Cậu nói "Nhất định sẽ luôn vẽ."

Đời trước cậu trả lời Cảnh Vân như thế, đời này cũng như vậy.

Cậu vẫn là Lâm Lạc đó.

Vượt qua kích động ban đầu, Cảnh Vân chậm rãi bình tĩnh lại, đối với bức tranh này của Lâm Lạc, ông không có gì cần chỉ điểm, cũng không chỉ điểm được.

"Mấy ngày này thầy có triển lãm tranh sinh viên, em muốn mang bức tranh này tới tham gia triển lãm không?"

Cảnh Vân cũng mang nghiên cứu sinh, ông sẽ tự mình bỏ vốn tổ chức triển lãm tranh vì sinh viên mình, nhưng từ trước tới nay chưa từng triển lãm tác phẩm của sinh viên hệ chính quy trong triển lãm.

Mặc dù có cái tên Cảnh Vân này, nhưng phàm là sinh viên trưng bày qua ở triển lãm tranh, tác phẩm đều có thể bán ra số tiền khá.

Đây cũng là một cách nâng cao tên tuổi sinh viên.

Cảnh Vân là muốn giúp mở rộng tên tuổi Lâm Lạc.

Dựa vào trình độ của Lâm Lạc, không nên vô danh như bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play