Lâm Lạc và Tinh Ngộ trộm liếc nhau, thấy biểu cảm đứng đắn của Tinh Ngộ, cậu có chút muốn cười.
Không nghĩ rằng Tinh Ngộ cũng biết loại nói dối vụng về này.
"Ngây người cái gì?" Phùng Quyên lại nói.
"Ò, con biết rồi." Lâm Lạc ngoan ngoãn gật đầu nghe dạy "Về sau không ăn, sau này chỉ ăn đồ ăn mẹ làm, không có gì ngon bằng đồ mẹ làm."
Phùng Quyên không nhịn được bật cười: "Chỉ biết dẻo miệng."
"Có điều mẹ hôm nay sao lại về sớm thế?" Lâm Lạc hỏi "Mẹ trước kia không phải khá muộn mới về à?"
"Còn không phải vì con."
"Con mỗi ngày vẽ tranh vẽ tới cơm cũng không ăn, ngủ không ngủ." Phùng Quyên tức giận nói "Mẹ không về nấu cơm cho con, con lại đói tới đêm."
Nghe thấy lời này của Phùng Quyên, Tinh Ngộ liếc nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc lập tức cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt chết chóc của anh.
Trong lòng cậu lầm bầm: Bây giờ người trẻ tuổi có mấy người ăn cơm đúng giờ, không thức đêm, người ta chơi game, cậu vẫn là làm việc chính đáng.
Nói Lâm Lạc xong, Phùng Quyên cười hì hì bắt đầu nói chuyện với Tinh Ngộ.
"Lâu rồi không gặp tiểu Tinh, gần đây thế nào?"
"Khá tốt" Tinh Ngộ hơi cười nói "Dì gần đây thân thể khoẻ không, chân thế nào? Có không thoải mái không?"
"Thân thể tốt, chân cũng tốt." Phùng Quyên cười ha hả "Tạm thời không nói chuyện với cháu, cháu và Nặc Nặc chơi đi, cô đi nấu cơm tối, đừng đi vội, ở lại ăn cơm tối."
"Cảm ơn dì." Tinh Ngộ đồng ý.
Phùng Quyên bảo anh đi, anh còn không nỡ đi nữa cơ.
Mấy ngày rồi khó lắm mới có một lần gặp được bạn trai nhỏ, còn chưa ôm đã, làm sao nỡ đi.
Mắt thấy Phùng Quyên đi ra phòng ngủ Lâm Lạc, đi tới phòng bếp nấu cơm.
Lâm Lạc vội vàng đứng dậy, thình thịch chạy ra khoá cửa lại, không cho Phùng Quyên lại có cơ hội quấy rầy mới xoay người, nhịn cười nhìn Tinh Ngộ.
Tinh Ngộ ngồi ở mép giường, mở rộng tay với Lâm Lạc.
"Tới đây." Anh nói.
Lâm Lạc chạy bước nhỏ tới, nhào vào lòng Tinh Ngộ, trực tiếp đẩy ngã người lên giường.
Cậu vén tóc ngắn trước trán Tinh Ngộ, cong lưng hôn lên cái trán no đủ của người đàn ông.
Sau đó lại hôn chóp mũi, môi Tinh Ngộ.
"Vừa nãy nói dối mẹ em, mặt không đỏ tim không đập, anh rất thuần thục nhỉ."
"Bình thường nói dối kiểu này không?"
Tinh Ngộ dung túng nhìn thiếu niên trên người, lắc đầu nói: "Đối tượng yêu đương trước kia cũng không cần che che giấu giấu."
"Em còn là người đầu tiên."
Tinh Ngộ không khó tưởng tượng, nếu như Phùng Quyên biết mình yêu đương với con trai bà, bà sẽ nghĩ thế nào.
Người ngoài suy đoán mối quan hệ hai bọn họ, đơn giản chính là như vậy.
Tinh Ngộ kì thực không sợ cái gì, hắn chỉ lo lắng Lâm Lạc chưa làm tốt chuẩn bị thẳng thắn với mẹ.
"Tủi thân rồi?" Lâm Lạc hỏi.
Tinh Ngộ hơi nhướn mày.
Lâm Lạc nói: "Mẹ em hơi lớn tuổi, có thể sẽ hơi bảo thủ, vì vậy......."
"Anh hiểu." Tinh Ngộ chặn đứng lời nói của cậu.
Thấy Tinh Ngộ quả thực không có bộ dạng không vui, Lâm Lạc cúi đầu ôm người đàn ông, mặt chôn ở gáy anh trầm thấp cười.
"Đợi em vẽ xong bức tranh này sẽ ở cạnh anh nhiều hơn."
"Ừ."
Hai người ở trong phòng ngủ thân thân thiết thiết náo loạn một hồi, thẳng tới khi Phùng Quyên gọi ăn cơm, bọn họ mới một trước một sau bước ra.
Phùng Quyên bảo Tinh Ngộ ngồi xuống, đưa đũa tới tay anh, cười nói: "Hiếm lắm tới một lần, ăn nhiều chút."
Đũa của Lâm Lạc lại phải tự mình lấy, Phùng Quyên không đưa cho cậu.
Lâm Lạc bĩu môi: "Hình như Tinh Ngộ mới là con trai ruột của mẹ."
"Con ở nhà mình, không biết tự mình lấy?" Phùng Quyên quở trách "Lười biếng!"
Lâm Lạc than thở một tiếng, tự mình cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm.
Lại nghe thấy Phùng Quyên bắt đầu hỏi thăm Tinh Ngộ:
"Tiểu Tinh, dì nghe Nặc Nặc nói, nó có người thích, con biết không?"
Tinh Ngộ lập tức ho khan, thiếu chút nữa sặc.
"Ai, chậm chút, chậm chút." Phùng Quyên rót cho anh cốc nước "Xuôi đi."
Tinh Ngộ uống miếng nước cho xuôi, trộm liếc Lâm Lạc, Lậc Lạc mặt không đổi sắc, phảng phất cái gì cũng không biết.
Tinh Ngộ thu hồi tầm mắt, giả vờ hoài nghi: "Cái gì? Nặc Nặc đã có người thích rồi?"
"Cháu còn không biết?" Phùng Quyên rõ ràng không phát hiện lời nói dối của Tinh Ngộ người này "Dì còn cho rằng Nặc Nặc sẽ nói với cháu."
"Mẹ" Lâm Lạc nhíu mày "Ăn cơm thì ăn cơm, đừng nói những lời vô nghĩa này."
Để Tinh Ngộ nghe thấy thật xấu hổ......
"Sao lại vô nghĩa? Xấu hổ cái gì, tiểu Tinh hiểu biết sâu rộng, chắc chắn có thể đưa ra chủ ý cho con."
Lâm Lạc không dám nhìn Tinh Ngộ, cúi đầu bới cơm, lòng nói chủ ý cái gì, người đều theo đuổi được rồi, đang ngồi trước mặt mẹ đấy!
"Đúng rồi" Tinh Ngộ nhiệt tình nói, cười như không cười nhìn Lâm Lạc "Nặc Nặc có người thích rồi sao không nói cho anh?"
"Anh giúp em tư vấn một chút."
"Người em thích là ai, lớp trưởng các em à?"
"Không phải." Phùng Quyên nói "Nói là giáo viên bọn nó, 20 mấy tuổi, lớn hơn vài tuổi so với Nặc Nặc."
Tinh Ngộ cưỡng ép đè khoé môi cong lên: "Ồ? Nặc Nặc thích người lớn hơn mình?"
Quả thực là hiện trường xấu hổ, Lâm Lạc hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Cậu hàm hồ "ừ" một tiếng, trong lòng nói có phải hay không anh không phải rõ nhất à?
"Dì cũng không biết, có điều nó nói với dì như thế. Dì còn phân tích với nó một chút, tiểu Tinh, cháu thấy sao?"
Kì thực Phùng Quyên không quan trọng bên nữ hơn Lâm Lạc vài tuổi, chỉ là lo lắng đối phương không thích Lâm Lạc, hoặc là hai người ở chung không tốt.
"Ừm......" Tinh Ngộ giống như trầm ngâm, sờ cằm hỏi "Vậy tích cách anh ta thế nào, Nặc Nặc, lúc hai người các em ở chung, em cảm thấy anh ta thích em không? Nói một chút chi tiết các em ở chung, anh mới tiện ra chủ ý."
Lâm Lạc: "......."
Phùng Quyên mang tính cổ vũ nhìn về Lâm Lạc.
Chung thân đại sự của con trai, Phùng Quyên cũng là vô cùng cố gắng.
Trong mắt Tinh Ngộ hàm chứa ý đùa bỡn, cũng nhìn Lâm Lạc.
Đối diện với tầm mắt của hai người, Lâm Lạc hiếm thấy đỏ mặt, đặt bát xuống, xấu hổ nói:
"Hai người lại hỏi, con không ăn nữa."
"Ai, làm sao lại nóng nảy rồi?"
"Được rồi được rồi, không hỏi, em không muốn nói thì không hỏi." Tinh Ngộ giơ tay xoa đầu Lâm Lạc "Đừng giận, ăn cơm."
Lâm Lạc đỏ mặt cúi đầu bới cơm, tay trái dưới bàn nhéo Tinh Ngộ một cái lại bị người đàn ông nắm ngược lại.
Nhìn cảnh như vậy, trong lòng Phùng Quyên bỗng nhiên loé một ít cảm giác khác thường.
Luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Nhưng bà không nghĩ ra kết quả liền bỏ qua sự khác thường này: "Được rồi, không hỏi nữa."
"Nhóc con to xác, da mặt mỏng thế, làm sao theo đuổi con gái được?"
Kết thúc chủ đề này, Tinh Ngộ khen tay nghề Phùng Quyên tốt, dỗ Phùng Quyên vui vẻ, nhạc đệm nhỏ này rất nhanh liền qua.
Ăn cơm xong, Lâm Lạc muốn đi vẽ.
Nhưng mà Phùng Quyên lại bảo cậu ở cạnh Tinh Ngộ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lâm Lạc cũng không nỡ để Tinh Ngộ đi, cuối cùng bèn kéo người vào phòng ngủ mình, nói hai người giao lưu vẽ tranh.
Trên thực tế là Lâm Lạc vẽ, Tinh Ngộ ở cạnh nhìn.
Lâm Lạc vẽ tranh vô cùng chuyên tâm, hoàn toàn không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, người khác nói gì với cậu cũng không nghe thấy.
Tuy rằng lúc đầu bị Tinh Ngộ phân tâm lực chú ý, nhưng rất nhanh liền khôi phục về trạng thái bình thường.
Những năm này công việc của Tinh Ngộ vẫn luôn rất bận, hiếm khi có thời gian yên tĩnh không làm gì cả.
Yên tĩnh như thế này nhìn Lâm Lạc vẽ, đối với anh mà nói là một trải nghiệm khó có được.
Đặc biệt là quá trình Lâm Lạc vẽ tranh, xem thật sự thưởng thức, hoàn toàn là bữa tiệc thị giác.
Nhìn cậu dùng bút vẽ, giống như ảo thuật bổ khuyết mỗi một chi tiết trong bức tranh, tới sợi tóc của Phùng Quyên, nếp nhăn trên mặt cũng đều vẽ tỉ mỉ.
Nhìn bức tranh này càng ngày càng đẹp, Tinh Ngộ không khỏi lại lần nữa thở dài trong lòng, Nặc Nặc thật sự là thiên tài.
Anh nhớ tới bức "Biển" trong phòng sưu tầm của mình, cũng là Lâm Lạc phác hoạ ra từng chút một sao?
Lúc đầu biết bức tranh đó là hàng nhái, Tinh Ngộ có chút tức giận.
Anh không nghĩ tới Lâm Lạc sẽ lừa anh, cầm một bức hàng nhái làm thành hàng thật.
Nhưng anh lại nghĩ tới Lâm Lạc lúc ban đầu như thế nào cũng không nguyện ý lén lút giao dịch bán tranh cho anh, hoá ra là không muốn bán cho anh hàng nhái, coi như nhóc con này còn có lương tâm.
Sau đó, Tinh Ngộ lại cảm thấy, cứ coi như bức tranh này không phải Lâm Lạc người thật vẽ, nhưng nội dung trên tranh lại hoàn toàn giống như Lâm Lạc chân chính, sống trong thân thể thiếu niên gọi là Lâm Nặc, nhấc bút lên vẽ ra.
Lâm Lạc sống trong bức tranh này.
"Biển" là một bức tranh hàng thật của không phải hàng thật.
Tinh Ngộ bắt đầu nghĩ, "Biển" rốt cuộc là ai vẽ cũng không còn quan trọng như thế nữa.
Lâm Nặc gặp qua Lâm Lạc, quen anh, tiếp xúc không ít với anh, cậu hoàn toàn có thể miêu tả ra Lâm Lạc cậu gặp qua.
Nếu như là như thế, anh cũng không tính là thiệt thòi.
Huống hồ......đây cũng là tranh của Nặc Nặc anh nha.
Lại không phải người ngoài.
Tương lại tranh của Nặc Nặc nhất định cũng có thể bán được 200 triệu một bức.
Hai người cứ thế một người vẽ, một người xem, thế mà bất tri bất giác đã tới đêm khuya.
Phùng Quyên tới nhắc hai người đi ngủ, Tinh Ngộ mới phát hiện thế mà đã hơn 11 giờ.
Anh muốn về nhà, Phùng Quyên lại ngăn anh, cười nói: "Đều đã muộn thế rồi, cháu bây giờ lái xe về nhà, tới nhà đã hừng đông rồi, không bằng ngủ ở đây, cứ coi như là nhà của mình, không cần khách khí với dì."
Tinh Ngộ lúc này mới hơi cười: "Được, vậy làm phiền rồi."
"Khách sáo cái gì?" Phùng Quyên cười "Cháu giúp bọn dì, dì cũng không biết cảm ơn cháu thế nào mới tốt."
Cứ như vậy, Tinh Ngộ ngủ lại nhà Lâm Lạc, do chỉ có hai phòng ngủ, buổi tối Tinh Ngộ ngủ với Lâm Lạc.
Đây vẫn là lần đầu tiên hai người ngủ cùng giường.
Lâm Lạc tắm rửa xong trước, mặc quần áo ngủ mềm mại ngồi ở đầu giường, ánh mắt nhìn tranh của mình, lực chú ý lại vẫn luôn ở cửa.
Cậu ít nhiều vẫn có chút khẩn trương.
Tuy rằng cũng không có tính toán tối nay làm cái gì......Phùng Quyên ở cách vách, cậu không dám to gan như thế.
Nhưng......hôn hôn, sờ sờ, ôm ôm các thứ, vẫn là phải có đúng không?
Lâm Lạc ôm chăn mỹ mãn nghĩ.
Cũng không biết đợi bao lâu, cửa phòng ngủ truyền tới tiếng bước chân, tai Lâm Lạc động động, ngoảnh đầu vừa nhìn thì thấy Tinh Ngộ mặc đồ ngủ của mình đẩy cửa.
Sau đó Lâm Lạc vui vẻ.
Vóc người Tinh Ngộ cao to, mà Lâm Lạc tương đối nhỏ gầy, tuy rằng cậu đưa cho Tinh Ngộ mặc đồ ngủ size lớn nhất của mình nhưng vẫn chật.
Tay áo và ống quần đều ngắn một đoạn, trên người cũng khá chật, nhìn trông rất chật hẹp, có chút buồn cười.
Nhìn thấy ý cười nhẫn nhịn trên mặt thiếu niên, Tinh Ngộ đóng cửa phòng ngủ, khoá lại, đi tới bên giường, khom lưng sờ tóc thiếu niên.
"Buồn cười như thế? Đợi tí nữa xem em còn cười được không."
Lâm Lạc lập tức ôm chăn lùi về sau thật xa, lời lẽ chính nghĩa nói: "Mẹ em ở cách vách, anh đừng làm loạn."
"Anh không làm loạn." Tinh Ngộ cởi cúc áo ngủ mình "Chính là áo ngủ quá chật, mặc không thoải mái."
"Anh nghĩ vẫn là ngủ trần khá thoải mái."
Lâm Lạc: "......"
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi......tôi càng ngày càng trì hoãn rồi, một đống đường lớn đột kích, chủ tỉnh Tinh lẳng lơ các bạn còn hài lòng không?
Mao: Trong tiếng Trung, "ta" nữ và "ta" nam cùng cách đọc, khi đọc sẽ khó phân biệt được. Vậy nên Phùng Quyên nghĩ người Lạc Lạc thích là nữ nên dùng "ta" nữ, còn Tinh Ngộ biết nhưng giả vờ và trêu chọc Lạc Lạc nên anh sử dụng "ta" nam. Phùng Quyên cũng không biết được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT