"Triển lãm tranh?" Lâm Lạc sửng sốt, cười nói "Có thể, cảm ơn thầy."

Tâm ý của Cảnh Vân Lâm Lạc biết.

Cậu cũng không nhăn nhăn nhó nhó từ chối.

Cậu có lòng tin với tác phẩm của mình, Cảnh Vân nguyện ý giúp cậu, điều cậu phải làm là không khiến Cảnh Vân thất vọng.

Cảnh Vân hài lòng gật đầu: "Được, rất tốt, vậy ngày khác thầy sẽ lại thông báo cụ thể ngày giờ địa điểm cho em."

Từ nhà Cảnh Vân về, Lâm Lạc đặt bức tranh này vào phòng ngủ của mình, tính để tới hôm sinh nhật Phùng Quyên lại tặng bà.

Trước lúc đó, Lâm Lạc phải về kí túc xá một chuyến.

Vì vẽ bức tranh này, Lâm Lạc có vài ngày không tiếp xúc với bạn cùng phòng rồi.

Mao Tuấn ngày ngày oán giận Lâm Lạc trọng sắc khinh bạn, có đàn ông liền quên anh em.

Tuy rằng Lâm Lạc giải thích cậu về nhà vẽ tranh, nhưng Mao Tuấn cũng không tin tưởng.

Khi Lâm Lạc về kí túc xá đã là 8 giờ tối.

Lúc gõ cửa, Mao Tuấn còn đang hùng hùng hổ hổ bên trong: "Ai đấy?"

Vừa mở cửa thấy là Lâm Lạc, cậu ta sững sờ, gãi đầu: "Cậu sao lại về rồi?"

"......Tôi còn trọ ở phòng ngủ." Lâm Lạc nói.

Mao Tuấn nắm lấy mặt Lâm Lạc vò hai cái, vui vẻ: "Sống."

Lâm Lạc: "......Nếu không còn có thể là ngỏm hả?"

Mao Tuấn hi hi cười, quay đầu nói: "Mọi người xem đây là ai quay về, khách quý, một tháng không thấy được bóng người bao nhiêu."

Biệt Nhất Cách từ trên giường cúi đầu xuống nhìn Lâm Lạc ở cửa, nhướn mày:

"Dô, không dễ dàng, còn có thể nhớ tới người nhà mẹ đẻ cậu."

Lâm Lạc lườm anh: "Đã nói em là về nhà vẽ tranh, mọi người mỗi ngày trong đầu nghĩ thứ không hợp cho thiếu nhi gì thế."

Lâm Lạc nhìn về phía Hạ Văn Thu, Hạ Văn Thu vẫn luôn không nói chuyện.

Cậu nằm trên giường, chỉ lúc Lâm Lạc nhìn qua thì chào hỏi với cậu một cái rồi xoay đầy tiếp tục ngủ.

Lâm Lạc phát hiện cậu không đúng lắm, hỏi: "Sao thế Văn Thu, nhìn thấy tôi trở về, không vui à?"

"Vui." Hạ Văn Thu miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

Biểu cảm của Hạ Văn Thu trông không giống vui mừng.

Cậu nhìn Biệt Nhất Cách, Biệt Nhất Cách nhỏ giọng nói: "Gần đây có mâu thuẫn với bạn trai, tâm tình không tốt."

Gây mâu thuẫn?

Lâm Lạc còn nhớ lúc trước khi Hạ Văn nhắc tới bạn trai với mình trong mắt lấp lánh ý cười.

Rõ ràng là người thích như thế, làm sao sẽ gây mâu thuẫn?

"Tại sao?" Lâm Lạc cũng nhỏ giọng hỏi.

Biệt Nhất Cách nói nhỏ: "Cậu ta không nói, có điều yêu xa mà, cậu biết đó, dễ xảy ra vấn đề."

Lâm Lạc chưa yêu xa bao giờ, nhưng cậu nghĩ tới nếu để mình và Tinh Ngộ tách nhau xa như thế, thời gian dài không nhìn thấy đã bắt đầu không nỡ rồi.

Lâm Lạc nghĩ nghĩ, tắm rửa xong, trèo lên giường Hạ Văn Thu.

"Nhường chút." Cậu đẩy Hạ Văn Thu.

Hạ Văn Thu quay đầu liếc nhìn cậu, đôi mắt có chút sưng, có lẽ đã khóc.

"Làm gì?"

Lâm Lạc: "Chăn tôi bị ướt, ngủ nhờ giường cậu chút."

Hạ Văn Thu liếc nhìn giường Lâm Lạc, chăn còn chưa mở, cậu đoán chừng chưa hề lên, làm sao sẽ bị ướt?

Nhưng Hạ Văn Thu không từ chối.

Có lẽ bởi vì đều cùng là đồng tính, so với Mao Tuấn và Biệt Nhất Cách, Hạ Văn Thu và Lâm Lạc càng thân thêm chút.

Cậu dịch vào vị trí gần tường, lưu lại cho Lâm Lạc nửa cái giường.

Giường kí túc xá sinh viên đều rất hẹp.

May sao hai người bọn họ khung xương nhỏ, thể hình nhỏ, nếu không giường này sẽ chật không cựa được.

Lâm Lạc lạnh cóng run cầm cập, vén chăn lên chui vào.

Hạ Văn Thu đưa lưng về cậu.

Lâm Lạc vỗ lưng Hạ Văn Thu: "Quay lại đây, quay lưng vào tôi làm gì?"

Hạ Văn Thu không tình nguyện xoay người, nhỏ giọng nói: "Cậu sao lại về rồi, không ở cùng Tinh Ngộ à?"

"Tôi mấy ngày nay không ở cùng anh ấy" Lâm Lạc dở khóc dở cười "Thật sự không có, tôi thật sự ở nhà vẽ tranh."

"Tôi vẽ tranh tới rất muộn, ở kí túc xá sợ làm phiền các cậu, vì vậy vẫn luôn ở nhà, ở cùng mẹ tôi, không gặp Tinh Ngộ được mấy lần."

Hạ Văn Thu gật đầu, chậm rãi "ồ" một tiếng.

Trong kí túc xá đều cho rằng Lâm Lạc đi tiêu dao khoái hoạt với bạn trai.

Hoá ra không phải.

Nhìn bộ dạng cậu ta không có hứng thú cao, Lâm Lạc liền cảm thấy bản thân đang trong thời kì mặn nồng với Tinh Ngộ, vẫn luôn lơ là cậu, có chút áy náy.

Cẩn thận hồi tưởng một chút, trước đây có lần lúc lên lớp, cậu phát hiện tâm tình Hạ Văn Thu không đúng.

"Cụ thể xảy ra cái gì, có thể nói với tôi không?"

Lâm Lạc nói nhỏ với Hạ Văn Thu: "Cậu nói cho tôi, tôi không nói cho người khác."

Hạ Văn Thu tính cách hướng nội, nội tâm tương đối mẫn cảm, có lời gì cũng không thích nói ra ngoài.

Lâm Lạc lại là có sao nói vậy.

Nhưng cậu cũng đang thử giao du với người có tính cách như thế này như Hạ Văn Thu.

"Kì thực......cũng không có gì." Hạ Văn Thu khụt khịt mũi.

"Chính là có chút xung đột."

Nghe được đối thoại của hai người, Biệt Nhất nhìn Mao Tuấn đang đeo tai nghe chơi game, bản thân cũng mang tai nghe nghe nhạc.

Lúc trước bọn họ hỏi qua Hạ Văn Thu nhưng Hạ Văn Thu không nói, đại khái là không muốn để bọn họ biết.

Bây giờ hai người lặng lẽ nói chuyện, hắn đương nhiên không tiện nghe trộm, nhưng kí túc xá to có tí như thế, hắn chỉ có thể mang tai nghe.

"Xung đột gì?" Lâm Lạc hỏi.

Hạ Văn Thu nói: "Anh trai anh ấy......tôi cảm thấy anh ấy dường như không thích tôi như trước nữa."

"Tại sao lại cảm thấy thế?" Lâm Lạc nói.

Hạ Văn Thu đáp: "Trực giác."

"Tốc độ trả lời tin nhắn tôi của anh ấy chậm hơn, nói chuyện cũng ít, gọi điện thoại cho tôi cũng không nhiệt tình như trước."

"Tôi nếu như hỏi anh ấy, anh ấy liền nói tôi nghi thần nghi quỷ, không tín nhiệm anh ấy."

Hạ Văn Thu cắn môi: "Tới ava đôi cũng thay rồi."

"Anh ấy chắc chắn........không thích tôi nữa."

Giọng điệu Hạ Văn Thu có chút mất mát.

Người mình tâm tâm niệm niệm thích, mới tách ra vài tháng đã có dấu hiệu di tình biệt luyến, không thể không thương tâm.

Hạ Văn Thu rất mờ mịt.

Cậu bởi vì Lộ Bân mới nhận rõ tính hướng của mình, Lộ Bân là tình đầu của cậu.

Bọn họ là bạn cùng cấp ba, Lộ Bân lớn hơn cậu một tuổi.

Lúc Hạ Văn Thu lớp 10 bọn họ đã quen biết nhau. Trải qua ám muội lâu dài, trêu nghẹo và thăm dò, đôi bên ngầm hiểu tâm ý của nhau.

Nhưng bởi vì thi đại học nên cũng không làm rõ.

Ôn luyện cấp 3, ngày tháng luyện tập rất vất vả, áp lực lại lớn, là sự bầu bạn và kiên trì của Lộ Bân mới khiến Hạ Văn Thu tiếp tục, thi đỗ trường học mình ngưỡng mộ.

Thi đại học vừa kết thúc, Lộ Bân liền bày tỏ với cậu.

Bọn họ thuận lí thành chương yêu nhau.

Trong ba tháng nghỉ hè sau khi thi đại học, bọn họ thường dính lấy nhau như hình với bóng.

Cậu đi qua trường học của Lộ Bân, bạn cùng phòng của Lộ Bân đều biết anh có bạn trai nhỏ, vừa tốt nghiệp cấp 3.

Buổi tối lần đầu tiên bọn họ hẹn hò đi khách sạn qua đêm, lên giường, có tiếp xúc càng chặt chẽ.

Ba tháng ngọt ngào kia khiến Hạ Văn Thu dường như cho rằng bọn họ cả đời sẽ như thế.

Nhưng đảo mắt liền tới ngày ly biệt.

Lộ Bân mới biết được cậu thi Quốc Mỹ, hai người về sau phải yêu xa.

Bọn họ vì thế xảy ra tranh cãi, nhưng may sao không có duy trì lâu.

Có thể tình yêu cuồng nhiệt không sánh được với khoảng cách vài nghìn km.

Tình cảm của hai người vẫn là xuất hiện vết nứt.

Nói tới chỗ thương tâm, Hạ Văn Thu lại đỏ vành mắt.

"Đừng khóc đừng khóc." Lâm Lạc thực sự không phải người biết an ủi người khác.

Thấy Hạ Văn Thu thương tâm, cậu chỉ có thể nói: "Cái này......nếu như anh ta thật sự không thích cậu nữa, vậy chúng ta đổi người khác, người tiếp theo càng ngoan, sao phải treo cổ trên một chiếc cây."

Hạ Văn Thu nghe xong càng thương tâm.

Lâm Lạc hết cách, đứng dậy lấy cho cậu tờ giấy lau nước mắt, nhỏ giọng dỗ dành: "Cậu đừng khóc, khóc cũng không giải quyết được vấn đề......không bằng chúng ta đi tìm anh ta hỏi rõ ràng?"

"Hỏi rõ ràng?" Hạ Văn Thu nói.

Lâm Lạc gật đầu: "Đúng, cậu không phải nói cảm thấy anh ta không thích cậu nữa? Chúng ta đi tìm anh ta hỏi xem, không phải sẽ biết à?"

"Thế nhưng......quá xa." Hạ Văn Thu nhỏ giọng nói "Cả đi cả về vừa tốn thời gian lại tốn tiền, tôi còn phải đi học nữa."

Lâm Lạc nói: "Tiền không thành vấn đề, tôi chi."

Nghĩ nghĩ, cậu lại bổ sung: "Cứ coi như tôi cho cậu vay, không thu lãi, muốn lúc nào trả cũng được."

Lâm Lạc cũng không để ý vài nghìn tệ này, nhưng cậu biết Hạ Văn Thu đặc biệt để ý, nếu như đưa không cho cậu, có lẽ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.

Vì vậy không bằng nói cho vay.

"Chúng ta thứ sáu tan học liền đi nhanh, buổi tối hôm đó là tới. Tối chủ nhật lại về."

Tính toán của Lâm Lạc rất tốt, cũng không thấy có vấn đề gì.

Nhưng Hạ Văn Thu nghĩ, vẫn là từ chối.

"Không cần đâu" Hạ Văn Thu cụp mắt xuống "Quá làm phiền cậu rồi, hơn nữa sắp thi cuối kì rồi, đi lại khá giày vò."

"Cái này có gì làm phiền." Lâm Lạc không để ý lắm.

Hạ Văn Thu vẫn như cũ lắc đầu: "Bỏ đi, dù sao cũng sắp nghỉ đông rồi, nghỉ đông trở về tôi có thể gặp anh ấy, lúc đó lại nói."

Nếu Hạ Văn Thu đã kiên trì, Lâm Lạc cũng không tiện nói gì.

Cậu vỗ vai Hạ Văn Thu, nói: "Nếu như đã thế, cậu thi cuối kì cố gắng cho tốt, đừng vì anh ta mà thương tâm."

"Cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, phiền lòng chính là mình, thả lỏng một chút, có thể anh ta chỉ là quá bận thì sao? Dù sao anh ta năm hai rồi, năm hai rất bận á."

"Không giấu gì cậu" Lâm Lạc cười "Tôi đợt này không phải vẽ tranh sao, vẽ quá mức nhập tâm, cũng không để ý Tinh Ngộ."

"Anh ấy cũng tức giận, nói tôi lạnh nhạt anh ấy, vừa yêu đương đã chán anh ấy rồi."

Nhớ tới bộ dạng Tinh Ngộ lúc nói những lời này, Lâm Lạc có chút buồn cười.

Ở trong lòng Hạ Văn Thu, Tinh Ngộ là nhân vật trong truyền thuyết, không nghĩ rằng người như thế khi yêu đương cũng không có gì khác với người bình thường.

Còn sẽ vì bị Lâm Lạc lạnh nhạt mà không vui.

Khá đáng yêu.

"Các cậu như thế rất tốt." Hạ Văn Thu ngưỡng mộ nói "Tôi có chút nghi ngờ bản thân lúc đầu có phải không nên thi Quốc Mỹ không."

"Nếu như tôi học đại học ở chỗ chúng tôi thì có thể thường xuyên gặp anh Lộ, anh ấy có lẽ sẽ không giống như bây giờ......"

"Cậu nhất định không được nghĩ như thế." Lâm Lạc nghiêm mặt lại "Anh ta nếu đã thay lòng, cậu ngày ngày ở cạnh anh ta cũng sẽ thay lòng thôi."

"Anh ta nếu như không thay lòng đổi dạ, cậu có cách xa anh ta đi nữa anh ta cũng sẽ không thay lòng."

"Cậu thích vẽ tranh sơn dầu, thi vào Quốc Mỹ là lựa chọn đúng đắn nhất. Làm sao có thể vì một người đàn ông mà buông bỏ ước mơ và sự nghiệp của mình được?"

Hạ Văn Thu nghe rồi, im lặng hồi lâu, gật đầu: "Ừm."

"Cậu nói đúng."

Cậu ta lại lần nữa tươi cười: "Cảm ơn cậu."

Điều này ngược lại khiến Lâm Lạc ngại ngùng.

"Có cái gì mà phải cảm ơn, đều là anh em tốt." Lâm Lạc cười.

"Nếu như cậu đã nghĩ thông rồi, vậy tôi trở về đi ngủ."

"Đừng." Hạ Văn Thu kéo tay cậu "Cậu nếu như không ghét bỏ thì ngủ cùng với tôi đi."

"Cũng được." Lâm Lạc lại lần nữa nằm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play