Tiêu Chiến xin nghỉ ba ngày. Trong ba ngày đó, anh ở nhà vẽ rất nhiều bản vẽ. Bức kí họa vẽ Vương Nhất Bác vẫn còn nằm nguyên trên giá, thi thoảng quay sang lại thấy, mỗi lần thấy lại ngây người. Dường như chàng thiếu niên mơ màng đang bị nắng trời quấy rầy giấc ngủ kia xuyên qua bức họa mà dần dần thấm vào cốt tủy anh.
Trong ba ngày này, mỗi phút trôi qua anh lại phát hiện ra càng rõ ràng hơn rằng điều mà Vương Nhất Bác hy vọng, rằng có thể ở bên nhau cả đời đó, từ đầu tới giờ chẳng hề khác với cảm nhận trong lòng anh. Mặc dù phát hiện có chút muộn màng nhưng ý nghĩa không mất đi chút nào. Trái lại, hình bóng thiếu niên đầy vẻ thấp thỏm nói với anh rằng
'Anh không cần phải vội trả lời, cứ từ từ suy nghĩ' lại cứ quẩn quanh trong tâm trí. Tựa như một hạt mầm lặng lẽ rơi xuống, thoáng cái đã trổ thành một cây nhỏ xanh tươi, được nuôi dưỡng bởi tình cảm ôm ấp trong lòng, rễ cây chẳng biết từ bao giờ đã bén vào tim anh, khiến tình yêu như tràn ra.
- --
Sau khi quay lại làm việc, Tiêu Chiến gọi điện cho người đại diện và Vương Nhất Bác mấy lần nhưng đều ngoài vùng phủ sóng. Anh cũng không còn thơ thẩn như người mất hồn giống lúc trước nữa. Cả đồng nghiệp bàn kế bên và hội các chị Nhện tinh đều phát hiện ra thay đổi này của anh. Trong thời gian anh xin nghỉ phép, thanh niên bàn bên bị các chị đè ra bức khẩu cung, đành phải vui mừng hớn hở kể chuyện cho các chị nghe. Cả văn phòng công ty được sống lại trong không khí điên khùng như bệnh viện tâm thần trước đây.
"Nghĩ thông suốt rồi hả?" Thanh niên bàn bên có chiến tích dũng mãnh nên bị phái đi dò xét tình hình. Tiêu Chiến gật đầu. "Ừ. Điện thoại của cậu ấy gọi không bắt máy, chỗ quay phim không có tín hiệu."
"Cơm ngon không sợ muộn. Chờ cậu ta quay về cũng thế thôi, cậu nghĩ thông suốt là được rồi." Thanh niên bàn bên đột nhiên nhận ra mình bị các bà Nhện tinh kia tiêm nhiễm, cũng bắt đầu sinh ra cảm giác mẹ hiền nhìn con lớn đối với 'Bác Quân Nhất Tiêu' nhà bọn họ.
Tiêu Chiến ngẩng lên nhìn bạn, "Cậu vui vẻ như thế là sao? Ngộ nhỡ tôi nghĩ thông là muốn từ chối cậu ta thì sao?"
"Nếu thế bọn chị sẽ đập chết chú!" Mấy bà Nhện tinh nghe lén đồng loạt thò đầu ra, dọa Tiêu Chiến sợ run bắn.
Tiêu Chiến: "Rồi rồi rồi. Mấy người đừng có như vậy!! Tôi còn chưa bắt đầu yêu đương gì hết! Mấy người đừng có hở ra là làm băng rôn biểu ngữ! Khiêm tốn giùm đi mấy má!! Người ta là minh tinh đó!"
Các bà chị bị ép buộc nên miễn cưỡng từ bỏ ý định làm băng rôn biểu ngữ ăn mừng kỉ niệm, nhưng nói chung vẫn khó mà kiềm chế được niềm hạnh phúc khi con dâu rốt cuộc cũng hiểu tấm lòng con trai.
- --
Bên kia, sau khi Vương Nhất Bác trở lại đoàn phim, thần kì sao mà không bị ai phát hiện chuyện hắn lén chuồn về. Bởi vì hắn đi đi về về đột ngột vội vã nên cũng không có bất kì fan hâm mộ nào biết hết.
Người đại diện: "Ông trời của chị ơi may là không ai phát hiện ra đó, bằng không chỗ ảnh đó bán bao nhiêu cho đủ tiền chứ. Trời đất mẹ ơi trông cái khuôn mặt nhỏ nhắn dãi dầu nắng sương này đi~"
Vương Nhất Bác: "Chị có thể hành xử bình thường một chút không? Đừng có trêu chọc em làm gì, hiện tại em rất bình tĩnh, đã chuẩn bị tinh thần cả rồi."
Người đại diện: "Chị còn bình tĩnh hơn cậu nữa đó. Chị còn cảm thấy là cậu đã làm đến mức này rồi còn không được nữa thì đúng là ông trời không có mắt, chị nghĩ cậu nên cân nhắc chuyện đi đầu thai chuyển kiếp xem có đổi vận được không."
Vương Nhất Bác: "...Chị là người đại diện giả mạo đúng không?"
Người đại diện kéo đầu hắn tới để bôi kem dưỡng da cho: "Đừng có ngọ nguậy, chị không nói dối đâu da cậu khiếp lắm rồi đó. Mặc dù là đi theo đường diễn viên thực lực thì nửa năm sau vẫn còn một bộ web drama phải quay đó. Không thể để xấu quá được, kiểu gì cũng phải dưỡng lại trong ba tháng."
Vương Nhất Bác: "Chị nhẹ nhẹ thôi được không? Đây là mặt em! Chị vò như đồ chơi vậy?!"
Thật ra thì tuy cả hắn và người đại diện ngoài mặt đều cười hề hề, trông bình tĩnh thế thôi, nhưng chuyện tình cảm thì ai mà nắm chắc được. Ngay cả người đại diện cũng không dám tùy tiện xuống núi để liên lạc với Tiêu Chiến, thật cẩn thận bảo vệ chút bình tĩnh còn lại của Vương Nhất Bác.
Mặc dù cũng không đến nỗi chỉ một lần theo đuổi người ta không thành mà nản lòng thoái chí rồi xuất gia đi tu luôn, nhưng khi thực lòng thích ai đó, chuyện có hay không có phúc lớn theo đuổi người ta thành công ảnh hưởng rất nhiều tới tâm trạng của bản thân lúc đó. Vương Nhất Bác thậm chí đã nghĩ đến chuyện nếu không thành thì quay về Hàn Quốc một thời gian, sau đó thì... sau đó quay lại theo đuổi anh ấy tiếp!
Người đại diện: "Được rồi, em đẹp trai trắng trắng mềm mềm,"
Vương Nhất Bác: "Lừa trẻ con à? Bây giờ em có khác gì cục tượng đắp bằng đất đâu!"
Người đại diện: "Cũng không đến mức đó đâu, chỉ chút xíu, có xíu xiu thôi à."
- --
Cuối tháng ba, quá trình quay phim đã bước vào phần giữa. Có một cảnh cưỡi ngựa, Vương Nhất Bác bị ngã, phải tới bệnh viện thành phố kiểm tra. Nhưng một khi phải vào viện thì không thể giấu nổi. Chiều hôm đó, đứng đầu hotsearch Weibo là hashtag # Vương Nhất Bác ngã ngựa ## Vương Nhất Bác quay phim chấn thương # .
Truyện Dị GiớiTiêu Chiến đang bận chạy deadline cho sản phẩm ra mắt vào mùa hè, bận rộn đến mức mấy ngày đều không lên Weibo xem tin tức gì. Mãi cho tới khi thanh niên bàn bên nhét điện thoại của mình vào tay anh, anh mới thấy tiêu đề hotsearch.
"Tiêu Chiến? Cậu đừng cuống, có lẽ là không sao đâu, hay cậu gọi điện hỏi thăm trước coi?"
Mọi người đều vây quanh anh để an ủi. Tiêu Chiến bình tĩnh xem xong mấy bài cập nhật đăng trong hotsearch, sau đó cầm áo khoác lên rời đi.
"Đậu má! Tiêu Chiến ơi! Cậu phải bình tĩnh đó nha!" Thanh niên bàn bên cảm giác hành động của anh vừa rồi như thể Vương Nhất Bác vừa treo cổ còn anh thì vì tình mà tìm chết, sợ hết hồn.
Mấy bà chị Nhện tinh vẫn bình tĩnh hơn chút, "Xin nghỉ hộ cậu ấy đi nha!"
Thanh niên bàn bên: "Mấy người không phải là fan mama hả??? Không lo lắng chút nào luôn vậy? Fan baba như tôi đấy thiếu chút nữa bị dọa chết rồi!!"