Tiêu Chiến ngồi trên ghế sofa, vẫn chưa hoàn hồn sau lời tỏ tình như sét đánh ngang tai của Vương Nhất Bác. Trong đầu cứ không ngừng tự bảo mình rằng người kia vẫn còn đang ở trên núi Cam Túc quay phim, vừa rồi nhất định do bản thân tự tưởng tượng ra. Ở bên cạnh, điện thoại reo liên hồi mà anh chẳng hề nghe thấy. Mãi tới khi nhận ra, phần thông báo đã hiển thị gần 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ người đại diện.

"Cuối cùng anh cũng nghe máy rồi. Vương Nhất Bác có đi tìm anh không?"

Vương Nhất Bác...

Đối với cái tên đó, Tiêu Chiến như có phản xạ có điều kiện giật nảy mình, ngây ra một lát mới đáp, "À, có tới, vừa đi rồi..."

"Làm tôi sợ muốn chết..." Người đại diện hình như vừa thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó lại lập tức sốt sắng, "Chiến Chiến, cậu ta nói gì với anh thế?"

Tiêu Chiến do dự. Anh không biết có nên kể chuyện này cho cô ấy nghe hay không. Nhưng mà có thể lừa nổi không? Ở đầu dây bên kia, người đại diện từ tốn nói như trấn an, "Anh có thể tin tôi mà Tiêu Chiến. Chuyện của Nhất Bác tôi đều biết. Từ năm 19 tuổi cậu ta đã ở bên cạnh tôi rồi, anh hiểu mà đúng không? Cậu ấy không chỉ là nghệ sĩ do tôi quản lý, mà giống như em trai, người nhà của tôi. Giờ tôi cần biết có chuyện gì xảy ra thì mới giúp được cậu ấy, hoặc là giúp anh được."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, thấy đồng hồ treo trên màn hình TV đã chỉ 11 giờ. Anh rụt rè hỏi, "Cậu ta... thích con trai à?"

Người đại diện như thể vừa trút được gánh nặng gì đó, giọng nghe cũng thoải mái hơn nhiều, "Cậu ta tỏ tình với anh rồi hả?"

"Hả?... Ừ..." Trái tim Tiêu Chiến đập thình thịch. Sao mà cô ấy không ngạc nhiên chút nào hết vậy?

Ở phía bên kia tín hiệu có vẻ không tốt lắm. Qua một lúc anh mới nghe được giọng phập phù của người đại diện, "Tiêu Chiến, tuy Nhất Bác chỉ mới 22 tuổi nhưng cậu ta là một thằng nhóc rất có chính kiến. Cậu ta biết bản thân đang làm gì, muốn làm gì. Có thể nhất thời anh chưa kịp tiêu hóa chuyện này, nhưng tôi hy vọng nếu được anh hãy suy nghĩ cân nhắc một chút. Trước đây cậu ta chưa từng chủ động theo đuổi ai cả, cho nên chuyện anh hỏi cậu ta thích con trai hay không thì nói thật là tôi cũng không rõ. Nhưng chuyện cậu ta thích anh là thật, tôi cũng biết từ lâu rồi. Chỉ là vừa lo dọa anh sợ, cũng vừa nghĩ rằng cậu ta có tính toán riêng nên tôi chưa từng can thiệp vào. Hôm nay cậu ta đột nhiên bắt chuyến bay về tìm anh, nhất định là rất nhớ anh, có một lời không thể chờ lâu hơn nữa phải nói cho anh ngay. Cho dù hiện tại anh nghĩ thế nào, cứ cho bản thân chút thời gian để nghĩ, cũng là cho cậu ta một đường sống. Suy nghĩ kĩ càng đừng để cả hai phải tiếc nuối gì, được không?"

Người đại diện vừa bình tĩnh lại vừa dịu dàng, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện, người đại diện giống như đã vô tình hoặc cố ý tạo cơ hội để anh và Vương Nhất Bác gặp gỡ. Anh chẳng biết nói sao, nếu quả thật có thể làm đến mức đó thì cô ấy hẳn đã coi Vương Nhất Bác như em trai ruột, mỗi quyết định đều cân nhắc tới cảm giác của hắn. Cho nên mỗi lời cô nói ra, tuy nhẹ nhàng nhưng lại nặng trong lòng.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ."

Người đại diện lại hỏi, "Cậu ta rời nhà anh lúc nào thế? Tôi phải đến sân bay đón, không thể để người khác phát hiện ra được."

"Chắc tầm hai tiếng trước. Giờ chắc cũng tới sân bay rồi đó."

"Được. Cảm ơn anh nhé Tiêu Chiến."

Cuộc gọi kết thúc. Tiêu Chiến xoa xoa mặt. Độc thân 28 năm nay rồi. Tiêu thanh niên độc thân lớn tuổi Chiến không muốn vì để làm hài lòng người nhà mà tìm đại một người để yêu đương, đột nhiên bị thần tượng của mình chặn trước cửa nhà, ụp một câu tỏ tình lên đầu.

- --

Sáng sớm ấy, người đại diện đến sân bay chặn Vương Nhất Bác. May là không có ai phát hiện hắn lén bay đi thế này. Chị lấy mũ trong túi của mình ra, chụp lên đầu hắn. Vương Nhất Bác né đi, cô nàng kéo hắn lại, bóp má một cái, "Đừng có mà láo nháo với chị! Chị biết cậu làm gì rồi, không giận, đi về trước đã."

"Chị..."

Người đại diện kiễng chân lên xoa đầu hắn, "Được rồi, không có chuyện gì hết. Có chị ở đây rồi. Tháng tư chúng ta quay về, tới lúc đó rồi nói, được không?"

Cuối cùng Vương Nhất Bác gật đầu một cái, cúi xuống để người đại diện chụp mũ lên đầu mình. Sau khi giúp hắn đội mũ đeo khẩu trang che kín xong, cô nàng lôi hắn rời khỏi sân bay, đi suốt đêm để quay về đoàn phim.

- --

Ngày hôm sau ở cầu thang thoát hiểm công ty...

Thanh niên bàn bên: "Đậu máaa! Cậu ta quay lại luôn hả? Tỏ tình? Đậu má! Thật không hổ là nam idol đầu đời của tôi, khí phách! Đậu má đây là tình huống gì, phim thần tượng à? Phim thần tượng dạo này còn không dám làm kịch bản kích động như thế này! Cậu nhận lời chưa? Cậu nhận lời đi!!! Vợ ông chủ à tôi có thể hưởng chút hào quang của cậu không?!!"

Tiêu Chiến cuống quýt bịt miệng tên kia lại, "Tôi xin cậu đó nhỏ nhỏ cái miệng thôi! Hét cái gì mà hét!"

Thanh niên bàn bên: "Rồi rồi rồi. Thế cậu nhận lời chưa?"

Tiêu Chiến lắc đầu. Bạn đồng nghiệp thiếu điều nhảy lên vặn đầu anh xuống. Anh nói thêm, "Cậu ấy bảo cho tôi thời gian suy nghĩ. Nói xong thì đi luôn."

Thanh niên bàn bên: "Theo phân tích của tôi thì cậu ta sợ bị từ chối nên mới nói vậy."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười: "Phân tích của cậu cái khỉ mốc gì. Cậu còn đang độc thân đó!"

Thanh niên bàn bên dụi tắt điếu thuốc trong tay. "Cậu nên cởi mở hơn chút đi Tiêu Chiến. Nào lại đây, để tôi giúp." Nói xong lại muốn vặt đầu Tiêu Chiến nữa.

Anh liều chết tránh thoát, "Có gì muốn nói thì nói đàng hoàng!"

Người bạn bàn bên bị giục giã chỉ thở dài, không giận dữ gì, "Tiêu Chiến, tôi hỏi cậu, cậu thân quen với tôi hơn hay với Vương Nhất Bác hơn."

Tiêu Chiến đáp theo bản năng, "Cậu chứ. Quen ba năm rồi còn gì."

Thanh niên bàn bên: "Cậu là anh em tốt nhất của tôi. Nhưng nếu tự hỏi thì tôi sẽ không đời nào cố tình bắt chuyến bay về chỉ để chúc cậu năm mới vui vẻ. Cũng sẽ không vì nghe thấy lời đùa giỡn như tôi nói hôm qua mà tất tả vội vã về gặp cậu ngay đêm qua, vội nói thích cậu rồi lại vội vã đi vì không dám nghe đáp án đâu. Cậu ta thích cậu rõ ràng như thế, cậu suy nghĩ một chút đi. Nếu không phải cậu thích cậu ta thì ở đâu ra mà cậu cho cậu ta lắm đặc quyền như thế! Tôi ở bên cạnh cậu ba năm rồi còn không có nè! Đừng có mà bảo là ông chủ rồi idol cái khỉ gì đó! Không có ông chủ với nhân viên hay idol với fan nào kiểu như vậy hết! Cậu tự nghĩ cho kĩ đi!"

Tiêu Chiến cảm giác như một lớp màn che vừa được vén lên. Có quá nhiều chi tiết trước đây anh không dám suy nghĩ kĩ càng, hiện tại đồng loạt điên cuồng xông thẳng lên não bộ.

Người đó dạy anh trượt ván. Nói rằng đến mùa xuân muốn cùng anh đi vẽ tranh phong cảnh. Anh dung túng cho tính tình trẻ con như bị điên của hắn. Lúc ngủ lại nhà, vì chuyện ngủ hay không, ngủ ở đâu mà lên cơn dở hơi rồi nửa đêm lén ra nằm với anh. Anh lại chẳng thấy như thế có gì không ổn, không hề đẩy hắn ra. Đêm giao thừa, chưa tẩy trang cũng chẳng thay đồ đã vội vã đón chuyến bay tới chỉ để chúc anh năm mới vui vẻ, khi ấy rõ ràng anh đã rung động rồi. Nửa đêm uống say chạy tới nằm chen nhau trên ghế sofa với anh, ôm anh trong lòng, anh chẳng hề né tránh. Cuối cùng trước khi rời đi, hắn nói đi nói lại rất nhiều lần câu 'tôi đi đây', khi ấy anh đã thật sự cảm thấy không nỡ. Hôm qua, rốt cuộc hắn cũng quyết định cược một ván được ăn cả ngã về không, chạy về gặp anh. Khi nghe hắn nói thích mình, thực lòng anh thấy vui vẻ nhiều hơn là kinh sợ.

Nhiều chuyện như vậy, nhiều điều nhỏ nhặt, tới bây giờ anh cũng chưa từng dám nghiêm túc suy nghĩ. Anh chỉ cho rằng hai người họ thân nhau quá nhanh, quá mức tự tại, bởi vì cảm thấy hai người rất hợp nhau, thích hợp làm bạn bè. Còn những rung động lăn tăn trong lòng kia, anh chẳng dám nghĩ rằng đó là thích, theo kiểu cả hai đều bị đối phương thu hút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play