Cao Tiệm Phi vai đeo ba lô chứa đầy tiền đi xuống tầng 1 của Viện Vệ Sinh, quỷ hồn Trâu Phú Quý không rời khỏi Cao Tiệm Phi nửa bước.
Cũng không biết vì sao, ngày hôm nay Cao Tiệm Phi đặc biệt không sợ quỷ!
Mặc dù quỷ hồn Trâu Phú Quý vừa biểu hiện tất cả sự ghê sợ, móc tim moi gian lấy thận, cảnh tượng sinh động đến kinh dị, thế nhưng Cao Tiệm Phi lại không sợ!
So sánh với quỷ hồn mà nói thì đám người Khâu Uyên kia mới thật làm cho Cao Tiệm Phi sợ hãi.
"Nếu như không có trò chơi Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi, nếu như không có quỷ hồn Trâu Phú Quý thì ngày hôm nay ta đã bị bọn Khâu Uyên nuốt sống rồi” Cao Tiệm Phi nghiêng đầu nhìn quỷ hồn Trâu Phú Quý, hắn liền cười cười đáp lại cái nhìn của Cao Tiệm Phi.
Cao Tiệm Phi cũng lễ độ đáp trả bằng hắn bằng một nụ cười tươi.
Một người một quỷ, rất hòa hợp.
Trong Viện Vệ Sinh, ngoại trừ mấy người kia bị dọa đến điên khùng ra thì dường như không có người nào khác.
Cao Tiệm Phi đi tới truớc cánh cửa lớn của tầng 1 nhìn một chút, trên cửa có một cái khóa to tướng đang khóa chặt cửa.
Kỳ thực, Cao Tiệm Phi cũng không có ý định chuồn bằng cửa chính, phải biết rằng bên ngoài còn có bọn đàn em của Khâu Uyên.
Quỷ hồn Trâu Phú Quý lúc còn sống cùng Khâu Uyên, đám người bác sĩ Tả có thù oán nên mới có thể hiện hình nhát bọn họ, thế nhưng hắn cùng bọn lâu la bên ngoài thì sao? Không thù oán, có thể bọn họ sẽ không nhìn thấy được Trâu Phú Quý, mặc dù Cao Tiệm Phi có thể đập khóa đi ra nhưng sợ rằng cái chiêu hù ma nhát quỷ không dùng được nữa.
Đi bằng cửa sau.
Cao Tiệm Phi xoay người rời đi, đi được hơn mười thước thì quả nhiên nhìn thấy được một cánh cửa gỗ, hắn vung chân tung cửa rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài cũng không có bọn lâu la của Khâu Uyên.
Một trận gió lành lạnh thổi vào mặt làm cho Cao Tiệm Phi cảm thấy thoải mái.
Cao Tiệm Phi hiện hiểu rõ được cảm giác sống sót sau tai nạn là thế nào.
Cao Tiệm Phi đi dọc theo một con đường nhỏ, hắn bước nhanh.
Hiện tại thời gian là khoảng 9 giờ tối, kế họach của Cao Tiệm Phi là đi ra đến đường cái để đón xe taxi.
Đi khoảng chừng nửa giờ thì nhìn thấy đường đã rộng hơn với nhiều đèn đường chiếu sáng.
Cao Tiệm Phi đem quỷ hồn Trâu Phú Quý đưa vào Quỷ Oa để hắn có thể nghỉ ngơi.
Lại đi tiếp khỏang mười phút nữa, Cao Tiệm Phi ra tới đường cái.
Hai bên đường có mấy người đang ăn món nướng, cách đó không xa có một trạm xăng ánh đèn sáng trưng, lâu lâu có một chiếc ô tô ghé vào.
Đến giờ phút này, Cao Tiệm Phi mới triệt để trầm tĩnh lại.
Cao Tiệm Phi rất thuận lợi đón được một chiếc taxi.
Thương lượng với tài xế một chút số tiền về thành phố chứ không sử dụng đồng hồ, cuối cùng tài xế taxi cũng đồng ý cái giá 30 đồng.
Xe taxi chạy rất nhanh, từ kính hậu tài xế nhìn Cao Tiệm Phi ăn mặc đơn giản, trong tay cầm một chiếc ba lô, liền đoán rằng Cao Tiệm Phi là một tên quê mùa, vì vậy hắn cũng chẳng thèm trò chuyện cùng với Cao Tiệm Phi, chỉ mở CD, vừa nghe nhạc vừa lái xe.
Cao Tiệm Phi nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ bay qua vùn vụt, trong lòng cũng gợn sóng.
Mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, tất cả lần thứ hai nói cho Cao Tiệm Phi một đạo lý thiên cổ bất di bất dịch, thế giới này chính là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu!
Từ khị mẹ bị Tằng Kiến lái xe đụng phải, hắn chẳng có chút áy náy cùng với chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
Khâu Uyên thì lừa đem mình đến một vùng hoang vu cưỡng ép lấy thận của mình.
Hai chuyện tuy rằng khác nhau nhưng tính chất vẫn là một.
Người nhỏ yếu sẽ bị người mạnh mẽ cắn nuốt, ngay cả xương cốt cũng không còn!
"Ta nhất định phải mạnh hơn! Ta thề!" Trong lòng Cao Tiệm Phi tự nói.
Vốn, dựa theo kế hoạch đã định ra, sau khi kiếm được một số tiền đủ cho cha mẹ và dì dưỡng lão, Cao Tiệm Phi sẽ tìm cơ hội giết chết Tằng Kiến báo thù cho mẹ, thế nhưng lúc này Cao Tiệm Phi đã thay đổi kế hoạch.
Bản thân hắn có trò chơi Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi trong tay, thế thì sao có thể đi chết chung với tên Tằng Kiến kia.
Không cần phải như thế!
Đêm nay, Cao Tiệm Phi đã thể nghiệm đựơc sự diệu dụng của trò chơi Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi, tâm tính của hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước đó, hắn luôn bài xích trò chơi Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi, thế nhưng hiện tại, hắn đối với trò chơi này tràn ngập sự chờ mong!
Có thể trò chơi Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi này thật sự có thể thay đổi vận mệnh của ta.
Cao Tiệm Phi hận không thể lập tức tiến vào Quỷ Oa để giao lưu với lập trình trí tuệ ngay bây giờ.
Nhưng hiện tại rõ ràng không đúng lúc, chỉ có thể đợi khi về nhà mà thôi.
Xe taxi rất nhanh trở về thành phố, sau đó khoảng hơn mười phút nữa, Cao Tiệm Phi đã bước lên con đường ghồ ghề dẫn vào nơi cư trú của hắn.
Cả buổi chưa ăn gì khiến cho bao tử hắn kêu ùng ục.
Cao Tiệm Phi đi tới đầu phố chọn lấy một gian hàng ngồi xuống ăn khuya, hắn ăn rất nhiều.
Cao Tiệm Phi tùy ý đặt ba lô tiền bên cạnh, cũng không phải hắn sơ ý, nhưng ai có thể nhìn ra trong ba lô đó chứa đầy tiền?
Ngay Cao Tiệm Phi đang lấp đầy bao tử của hắn thì tại nhà hắn.
Cha của Cao Tiệm Phi đang ngồi trên xe lăn trong phòng khách, ánh đèn mờ nhạt bao phủ lấy ông.
Tay ông vuốt cằm, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ là đang nhớ về dĩ vãng.
Ai cũng rất khó tưởng tượng ra nổi, một người mất đi hai chân cùng tay trái, theo lý thuyết hẳn là đối với cuộc sống hoàn toàn tuyệt vọng, làm sao có thể toát ra được loại ánh mắt này.
Đó là một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp, có đôi khi rất nhu hòa như đang chìm vào trong chuyện ngọt ngào; có đôi khi lại lóe ra quang mang rất sắc bén và đầy tôn nghiêm, thế nhưng phần nhiều là loại ánh mắt thống khổ, một loại đau thương không cách nào hình dung.
"Em rể, " Dì của Cao Tiệm Phi từ buồng trong bước ra, nói "Em rể, đã hơn 10 giờ, khuya rồi, sao không nghỉ ngơi sớm đi?"
Cha của Cao Tiệm Phi tựa hồ hoàn toàn sa vào trong thế giới của riêng ông nên cũng không có nghe đuợc lời chị vợ nói.
Dì Cao Tiệm Phi lắc đầu và thở dài một chút, trong mắt lộ ra vẻ chua xót cùng bất đắc dĩ, bà đi tới bên cạnh xe lăn, sau đó nhẹ nhàng đưa tay để lên vai gọi "Em rể..."
"A, " Cha Cao Tiệm Phi phục hồi tinh thần lại, quay đầu lại nhìn: "Chị, em đang đợi Tiểu Phi"
Nhắc tới Cao Tiệm Phi, người chị liền nói: "Em rể, em đừng lo lắng quá, hiện tại thời gian vẫn còn sớm mà, Tiểu Phi không phải đã nói ngày hôm nay nó sẽ mời bạn đi ăn và hỏi han công việc sao? Có thể sẽ khuya lắm nó mới về, em cũng đừng đợi nữa, hãy đi nghỉ ngơi sớm chút đi"
Cha Cao Tiệm Phi lắc đầu, nói: "Em muốn đợi thêm chút nữa, đêm nay, em muốn cùng nó tâm sự một chút, chị à, chị cũng đi nghỉ sớm đi, đừng lo cho em"
Giờ khắc này, người cha bình thường luôn suy nhược yếu ớt, sống tạm bợ qua ngày nhưng trong gịong nói tựa hồ có ý ra lệnh không thể làm trái.
Theo giọng nói, chị ông vô ý thức gật đầu, đáp ứng nói: "Được rồi, ta đi ngủ đây, em hãy đợi đi." Nói xong liền trở vào trong phòng đóng cửa lại.
Cha Cao Tiệm Phi dùng tay lăn bánh xe đi vào phòng ngủ của con ông.
Ông không bật đèn.
Trong bóng tối, ông lấy ra chiếc điện thọai di động kiểu cũ, bấm một dãy số rồi do dự vài giây, rốt cuộc ông cũng ấn nút gọi.
Ông đưa điện thoại di động vào bên lỗ tai, tay cầm điện thoại của ông hơi run run.
"Reng….reng….”
Bỗng nhiên, có người bắt máy!
"A...!A Báo..." Cha của Cao Tiệm Phi nói, giọng ông run run, trong bóng tối cũng có thể cảm giác được ông đang kích động.
"Tiến ca? Anh là Tiến ca? Trời ơi, Tiến ca…." Bên kia điện thoại, một giọng nói nghe rất tục tằng đang run run cùng kích động, gần như hét lên hỏi.