Bóng người cao khoảng 1m7, sắc mặt trắng bệch, trên khóe miệng còn chảy máu, thân trên mặc một áo thun màu vàng, thân dưới mặc một chiếc quần short, tại phần eo của bóng người có một lỗ thủng thật dài, máu không ngừng chảy ra! Toàn thân thể tản mát ra một loại ánh sáng màu xanh!
Trâu Phú Quý!
Chính là quỷ hồn mà Cao Tiệm Phi vừa tìm được.
"Ta thực sự bị chết rất thảm..." Trâu Phú Quý trực tiếp bay tới bên cạnh ba người bác sĩ Tả, người phụ nữ y tá và người đàn ông đeo kính: "Các ngươi vì sao lại làm vậy? Các ngươi rốt cuộc có biết phẫu thuật không? Ta thực sự đau đớn quá, không tin sao, các ngươi sờ vết thương của ta thử xem?"
Trâu Phú Quý nhìn bác sĩ Tả, từ trong miệng cái lưỡi dài trườn ra!
"Á!" Người phụ nữ y tá kinh hoảng hét lên một tiếng, gương mặt đang hồng hào trong nháy mắt biến thành một màu tái nhợt, hai tròng mắt lòi ra như hai quả trứng gà!
Còn bác sĩ Tả thì cũng không hơn gì người phụ nữ y tá.

Giữa hai chân hắn bỗng nhiên có một dòng nước màu vàng chảy ra, một mùi khai thối lan tràn khắp phòng.
"Dao của ngươi cắt ta đau đớn quá!" Trâu Phú Quý miệng vừa nói vừa bay lượn xung quanh bác sĩ Tả.
"A..." Bác sĩ Tả thân thể cứng đờ, sau đó co giật vài cái rồi trực tiếp ngã xuống đất!
Thời gian người phụ nữ y tá té xỉu so với bác sĩ Tả không hơn không kém!
Đôi nam nữ nằm trên trên mặt đất, thân thể theo bản năng co quắp, hai con mắt lòi ra thật to, trong ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi thật lớn.
Cuối cùng là người đàn ông đeo kính.
Hắn cũng hoàn toàn choáng váng, hai chân run cầm cập, thế nhưng không thể di động được chút nào, giống như cọc gỗ bị đóng chặt xuống đất vậy!
Trâu Phú Quý chuyển mắt nhìn hắn.

Đầu lưỡi lại lè ra, nhẹ nhàng liếm lên mặt hắn một phát!

Người đàn ông đeo kính đưa tay phải lên miệng cắn chặt.
"Rắc...!rắc..."
Tiếng xương vỡ rất nhỏ truyền ra, khóe miệng của hắn cũng chảy máu.
"Ngày đó ngươi rốt cuộc có dùng thuốc gây tê cho ta hay không?” Trâu Phú Quý nói.
"A!" Thân thể người đàn ông đeo kính cứng đờ, "Bịch!" một tiếng, trực tiếp ngã xuống!
Cao Tiệm Phi nhảy từ trên sàng mổ xuống: "Xong ba tên! Không làm gì thẹn với lòng thì sợ chi quỷ gõ cửa!"
Cao Tiệm Phi biết, công năng hiện hình của Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi có thể làm cho quỷ hồn rời khỏi không gian Quỷ Oa, và người có thể thấy quỷ hồn, ngoại trừ Cao Tiệm Phi ra còn có kẻ thù của quỷ hồn lúc còn sống cùng với người thân bạn bè.
Trâu Phú Quý vốn dĩ bị ba người này liên thủ giết chết, tự nhiên bọn là kẻ thù của Trâu Phú Quý, do đó bọn họ đương nhiên có thể nhìn thấy Trâu Phú Quý.
Cao Tiệm Phi đánh cược chính là tại thời điểm mấu chốt, dò tìm và tụ họp linh hồn của quỷ hồn Trâu Phú Quý, người đã bị hại chết oan uổng, sau đó để nó hiện hình hù dọa bọn họ!
Rõ ràng Cao Tiệm Phi đã thành công!
Lúc này, ba người đều té xỉu trên đất, thân thể co giật, trông giống như mấy con ếch vừa bị lột da.
Cao Tiệm Phi bước đến, ngồi xổm xuống, đưa tay lên mũi ba người để xem hơi thở.

Ba người cũng chưa có chết, bất quá sợ rằng khi bọn họ tỉnh lại thì thần kinh sẽ trở nên không bình thường rồi.
Cao Tiệm Phi suy nghĩ một chút rồi đưa tay sờ người của ba người.
Hai phút sau, Cao Tiệm Phi tìm thấy được 3 bóp tiền, mở bóp ra lấy hết tiền mặt bên trong, sau đó nhét bóp lại vào túi ba người.
Sau đó, Cao Tiệm Phi nương theo ánh sáng trên thân Trâu Phú Quý phát ra, tìm kiếm một vòng trong phòng, sau đó tại một ngăn kéo trong bàn làm việc tìm được một bao thư, mở ra nhìn thì thấy một sấp tờ 100 tệ mới tinh.
"Hừ! Các ngươi làm nhiều việc trái lương tâm như vậy, chút tiền này coi như là bồi thường một chút sai lầm của các ngươi! Đương nhiên, đây chỉ có thể bù đắp được khoảng một phần nhỏ!" Hiện tại Cao Tiệm Phi cũng chẳng phải người nhân cơ hội hôi của nhưng mấy đồng tiền này chính là tiền hiểm độc, tiền không có lương tâm, không lấy thì thẹn với lòng!

Cao Tiệm Phi cũng tìm thấy một cái ba lô rồi đem đống tiền vừa có được ném vào, sau đó trực tiếp mở cửa phòng phẫu thuật đi ra.

Quỷ hồn Trâu Phú Quý đi theo Cao Tiệm Phi như hình với bóng.
"Khâu Uyên, Hoành ca, Phi Cơ Ca, xem ra sự hận thù của Trâu Phú Quý đối với bọn mày dường như không thua kém mấy tên bác sĩ kia đâu.

Bọn mày chờ chút đi, tao sẽ cho chúng mày một sự kinh ngạc lẫn vui mừng!" Cao Tiệm Phi đảo mắt nhìn quanh liền phát hiện ở phía cuối tầng 2 có một căn phòng có ánh sáng, bên trong còn truyền ra tiếng chơi tù tì uống rượu.
Cao Tiệm Phi liền mang theo quỷ hồn Trâu Phú Quý đi thẳng đến căn phòng đó.
Trên hành lang có nhiều bóng đèn chiếu sáng thế nhưng đối với quỷ hồn Trâu Phú Quý cũng không có ảnh hưởng gì.
Cao Tiệm Phi cùng quỷ hồn Trâu Phú Quý đi tới trước cửa phòng.
Cửa phòng khép hờ, bên trong truyền ra tiếng của Khâu Uyên, Hoành ca, Phi Cơ ca.
"Kéo, búa, bao….

Búa!"
"Kéo!"
"Uống đi! Ha ha, Tiểu Khâu, mày chơi kém quá đó!"
"Mẹ nó, không phục, tiếp tục, chúng ta tiếp tục chơi!"
...

Cao Tiệm Phi nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu cho quỷ hồn Trâu Phú Quý, sau đó vung chân đá tung cửa phòng!
Quỷ hồn Trâu Phú Quý giống như một làn gió nhẹ nhẹ nhàng bay vào!
"Con mẹ nó, ai đó?" Ba người đang nhậu nhẹt bên trong phòng nổi giận đùng đùng đứng lên quát.
Bỗng dưng dây thanh của bọn họ dường như bị một cây kéo thật bén cắt đứt!
Quỷ hồn Trâu Phú Quý, mặt mày tái nhợt, khóe miệng và vết thương ở eo chảy máu, lưỡi thè ra xuất hiện trước mắt của Khâu Uyên, Hoành ca và Phi Cơ ca!
Yên tĩnh.
Bầu không gia đầy tiếng huyên náo trong phòng vừa rồi trong nháy đã trở nên thật yên tĩnh!
Khâu Uyên, Hoành ca, Phi Cơ ca, tất cả tròng mắt của bọn họ đều trừng rất to!
"Xoảng!" Ly bia trong tay Khâu Uyên bỗng nhiên rơi xuống đất vỡ tan.
"Xoảng!" "Xoảng!"
Ly bia trong tay Hoành ca và Phi Cơ ca cũng rơi xuống.
Mặt của bọn họ vốn bị men bia làm đỏ lên nhưng trong nháy mắt liền chuyển thành trắng bệch.
"Khâu Uyên, ngươi vì sao lại lừa ta đến đây phẫu thuật? Ngươi đã bảo đảm với ta rằng cuộc phẫu thuật không có vấn đề, nhưng lại hại chết ta.

Ta chết, ta chết rất thê thảm!" Bỗng nhiên, quỷ hồn Trâu Phú Quý quỷ chỉ vào mũi Khâu Uyên thì thào.
"Ặc.." Cổ của Khâu Uyên vô ý thức phát ra tiếng kêu dù không mở miệng, hắn cảm giác dây thanh của hắn như bị một cây kềm sắt kẹp chặt vậy, nói không ra lời!
Quỷ hồn Trâu Phú Quý mỉm cười với Hoành ca cùng Phi Cơ ca: "Sao các ngươi lại đánh ta? Ta chỉ gọi điện thoại cho mẹ ta thôi, thế mà bọn ngươi lại đánh đập ta, đánh ta tới nỗi chảy máu đầm đìa! Các ngươi thật độc ác! Các ngươi không phải muốn thận của ta sao? Ta cho các ngươi đây!"
Đang khi nói chuyện, Trâu Phú Quý trực tiếp thò tay vào miệng vết thương ở eo hắn sờ sờ, sau đó móc ra một phần nội tạng máu huyết nhơm nhớp.
"Các ngươi không phải muốn mấy cái này sao? Ta cho các ngươi! Cho các ngươi! Cho các ngươi tất cả!" Trâu Phú Quý vụt tay, phần nội tạng bay đi…vù… tiếp đó đập vào mặt Khâu Uyên!
"Á!" Khâu Uyên kinh hoảng hét lên một tiếng chói tai, sau đó, hai tròng mắt của cứng đờ, thân thể hơi hơi lắc lư.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trâu Phú Quý xé toạc vết thương ở phần eo và móc luôn trái thận ra: "Cho các ngươi! Ta cho các ngươi toàn bộ nè!"

Vù.., trái thận bay tới đập thẳng vào mặt Hoành ca.

Tiếp đến, Trâu Phú Quý lại xé bụng của hắn!
Tim, gan, ruột… toàn bộ bay về hướng bọn người Khâu Uyên!
"Ta cho các ngươi hết đó! Nhận đi! Cầm đi! Lấy hết đi!"
Rốt cục...
"A! Thế giới đang bị hủy diệt! Ta nhìn thấy Siêu Nhân Hột Vịt Muối kìa!"
"Không! Không phải Siêu Nhân Hột Vịt Muối, là Xuân ca! Ôi, thật oai hùng, lợi hại quá à!"
"Mẹ ơi mẹ, hôm nay khí trời rất tốt, trời trong nắng ấm, con rất thích ba lô mới mẹ cho để khoe với bạn!"
"Tiểu Hoa, em càng ngày càng hốc hác đấy!"
...
Khâu Uyên, Hoành ca, Phi Cơ ca ba người, bắt đầu nói năng lộn xộn, trong đôi mắt ba người bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí, rất tán loạn, bọn họ tay nắm tay cùng nhau ca hát và nhảy múa.
"Tình có lúc khiến ta buồn chán ^^….!" Khâu Uyên khởi xướng hát lên.
Cao Tiệm Phi từ ngoài phòng tiến vào, lắc đầu nói "Bọn bây điên rồi cũng tốt, thế giới này cuối cùng cũng ít đi mấy tên ma quỷ lòng dạ hiểm độc."
Cao Tiệm Phi cũng không đứng đó nhìn ba người tiêu khiển, hắn bắt đầu quan sát khắp phòng.
Trên cái bàn ở giữa căn phòng, thức ăn và bia nằm ngổn ngang.

Dưới bàn có một cái túi nhỏ, Cao Tiệm Phi đi qua mở nó ra nhìn, bên trong là một đống các xấp tiền 100 tệ mới tinh.
"Móa, Khâu Uyên, mày đúng thật là lòng dạ hiểm độc, số tiền 50 nghìn này mày chuẩn bị đưa cho tao phải không?" Cao Tiệm Phi thấp giọng chửi bới một câu, sau đó đem số tiền bỏ vào trong ba lô.
Cao Tiệm Phi lại tìm tòi trong phòng một lượt nhưng cũng không có phát hiện gì khác, vì vậy, hắn đeo ba lô chứa đầy tiền rời khỏi phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play