"A Báo, là ta đây, Cao Tiến đây", cha Cao Tiệm Phi hít sâu một hơi: "Ta đã phát qua lời thề độc sẽ không bao giờ liên hệ với các ngươi nữa và cũng không bao giờ liên hệ với bất cứ kẻ nào trong giới, mai danh ẩn tích, kéo dài hơi tàn, sống hết quãng đời còn lại, thế nhưng ngày hôm nay, ta đã vi phạm lời thề”
Thanh âm kích động bên kia điện thoại cũng dần dần bình tĩnh lại: "Tiến ca, anh muốn quay về?"
"Ha ha...!ha ha..." Cao Tiến đột nhiên cười to, bất quá trong tiếng cười không hề có ý vui vẻ gì, chỉ tràn đầy đau khổ cùng bi thương: "A Báo, lẽ nào ngươi đã quên ta đã là một phế nhân, một phế nhân không thể phế được nữa.

Ta làm sao có thể quay trở lại được? Ta có thể nhặt lại được cái mạng này cũng là ông trời chiếu cố lắm rồi.

Vốn dĩ ta đã đem tất cả ân oán toàn bộ buông bỏ và chuẩn bị tâm lý làm một người tàn tật bình thường, có con của ta bên cạnh, ta đã rất thỏa mãn.

Ta đã đem mọi chuyện trước đây quên hết.

Ta bây giờ chính là một người cha tàn phế, một người tàn tật đang đợi cái chết đến, thế nhưng..." Trong bóng tối, đôi mắt của Cao Tiến hiện lên một tia tinh quang, thật giống như là sao xẹt trong bầu trời đêm, bất quá nó rất nhanh liền biến mất.
"Tiến ca, lẽ nào con anh đã xảy ra chuyện?" Đầu bên kia điện thoại tên “A Báo", tâm tư của hắn cũng rất tinh tế, thoáng cái hỏi trúng vấn đề then chốt.
Cao Tiến cũng không nói chuyện ngoài lề nữa, trực tiếp: "Chỉ lần này thôi, A Báo, ta muốn đem con ta giao cho ngươi! Ta để con ta nương tựa ngươi, ngươi hãy thay ta chiếu cố nó cho tốt.

Ta, ta muốn con ta rời khỏi cái thành phố này"
"Sao, Tiến ca, anh muốn cho con anh theo em chém người à? Không thành vấn đề, trong vòng ba năm, chỉ cần ba năm, em sẽ giúp con anh nổi danh!" A Báo nói rất khẳng định.

Lúc này Cao Tiến hét ầm lên: "Không! Tuyệt đôi không được!", nói xong ông phát hiện tâm tình của mình không khống chế được, lập tức im lặng, bất quá trên mặt ông đổ rất nhiều mồ hôi, ngực đập phập phồng, hai vai co quắp lên, có vẻ thập phần thống khổ.
"Tiến ca, anh làm sao vậy? Tiến ca?" A Báo lo lắng hỏi.
Cao Tiến thở hổn hển: "A Báo, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi không thể để con ta dính vào cái vòng luẩn uẩn kia, tuyệt đối không được.

Nếu như con ta bước vào đó thì ta sẽ tự sát!" Dừng một chút, Cao Tiến thở dài nói: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, một ngày bước vào cái vòng luẩn uẩn đó thì cả đời cũng đừng mong bước ra! A Báo, ta chỉ muốn ngươi giúp ta một lần, thông qua mạng lưới quan hệ của ngươi giúp cho con ta có một công việc đàng hòang."
"Tiến ca, thì ra anh lo lắng chuyện này.

À, anh biết Phi Long không? Phi Long hiện đã không lăn lộn giang hồ nữa, hắn đã học người ta mặc đồ tây đeo cà vạt, đã trở thành người làm ăn, mở rất nhiều công ty lớn.

Anh xem như vầy có được không? Để cho con của anh đi theo Phi Long lăn lộn...!à em sai, không phải lăn lộn mà là phát triển, cho con anh đi theo Phi Long phát triển có được không? Tuyệt đối đi con đường ngay thẳng, không quẹo chỗ nào!" A Báo cười nói: "Chúng ta xuất thân từ Chính Bang, ai cũng đều đi lên từ việc chém người, ngoại trừ Phi Long đi làm ăn thôi, để con của anh đi theo Phi Long nhé.

Phi Long là anh em của em, em nói một hắn cũng không nói hai, Tiến ca anh yên tâm, chuyện này cứ giao hết cho em!"
"Phi Long sao?" Sự kích động của Cao Tiến hòa hoãn lại: "Tóm lại, A Báo, bất luận thế nào cũng không thể để con ta bước vào giang hồ.

Ta chỉ hy vọng con ta làm một người bình thường, cưới vợ sinh con, sống bình thường đến hết cuộc đời này."
Lúc này, có tiếng cửa mở, Cao Tiệm Phi ăn khuya xong vừa về đến nhà, hắn vào phòng khách bật đèn lên.
"Được rồi, con ta đã về, A Báo, chuyện này nhờ ngươi giúp ta an bài, ta đợi tin tức của ngươi", nói xong, Cao Tiến vội vã cúp điện thoại rồi bỏ nó vào túi áo.

"Cha ơi!" Cao Tiệm Phi đứng trong phòng khách gọi.
"Cha đang ở trong phòng con đây.

Tiểu Phi, con vào đây, cha có việc muốn nói với con." Cao Tiến bật đèn trong phòng Cao Tiệm Phi, nói vọng ra.

Lúc này, biểu tình trên mặt Cao Tiến đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Trong chốc lát, Cao Tiệm Phi vai trái đeo ba lô, tay phải cầm một ngăn đựng thức ăn đi đến.

Trong ngăn đựng thức ăn có hơn mười thanh tre chìa ra, một mùi thịt nướng từ trong ngăn bay ra dập dìu trong phòng.
"Cha, cha vào phòng con làm gì vậy?" Cao Tiệm Phi cười cười, ánh mắt nhìn phía dưới giường một chút, nghĩ thầm không biết con dao găm có bị phát hiện hay không.
Cao Tiến nhìn Cao Tiệm Phi không chớp mắt, nói: "Con ngồi xuống đi, cha có chuyện rất quan trọng muốn nói với con!"
Cao Tiệm Phi đem cái ba lô đựng tiền đặt sang một bên, sau đó cười với cha hắn rồi bước ra khỏi phòng.

Khi Cao Tiệm Phi quay lại thì trong tay hắn đang cầm hai chai bia.
"Cha, con có mua thịt nướng đem về, cha đã lâu không uống bia, nào, đêm nay uống chút nhé!" Nói xong, Cao Tiệm Phi đi qua, ngồi xổm bên xe lăn của Cao Tiến, đem ngăn đựng thức ăn mở ra, rút thanh thịt nứơng bên trong ra đưa lên miệng Cao Tiến.

"Con à, hiện nhà ta kinh tế đang eo hẹp, con đừng lãng phí quá, đừng xài bậy bạ!" Cao Tiến miệng nói, tuy nhiên cũng cắn lấy thịt nướng mà nhai.

Ăn xong lại uống một ngụm bia do Cao Tiệm Phi đưa.

Trong ánh mắt Cao Tiến bỗng nhiên hiện ra nước mắt.
Đây là một loại nước mắt "Hạnh phúc".
Cứ như vậy, cùng cha ăn thịt nướng và uống bia, hai người cũng không nói gì, thời gian phảng phất như đọng lại, chỉ còn lại sự ấm áp bao quanh căn phòng.
Sau khi hầu hạ Cao Tiến xong, Cao Tiệm Phi đem chai bia cùng ngăn đựng thức ăn để lên bàn, trịnh trọng nói: "Cha, cha hãy yên tâm, con nhất định sẽ làm cho cha mẹ và dì có được cuộc sống sung sướng"
Cao Tiến dùng tay vỗ bụng, gương mặt đầy nếp nhăn đã hơi đỏ lên do men bia: "Con à, con ngồi xuống, cha có chuyện rất quan trọng muốn nói với con!"
"Cha, đã 12 giờ khuya rồi, có chuyện gì để ngày mai nói nhé!" Cao Tiệm Phi hiện tại muốn tiến vào Quỷ Oa để nói chuyện với lập trình trí tuệ nên nói: "Con đưa cha đi nghỉ ngơi nhé”
"Chờ chút, con ngồi xuống đi, chỉ chút xíu thôi, cha sẽ nói ngắn gọn" Cao Tiến giục: "Mau ngồi đi!"
Cao Tiệm Phi sờ sờ đầu: "Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho cha nghiêm túc như thế?" Tuy nhiên Cao Tiệm Phi cũng không dám làm trái lời cha hắn.
Cao Tiệm Phi ngồi xuống giường.
Cao Tiến nhìn Cao Tiệm Phi: "Con à, con có từng nghĩ muốn ra bên ngoài, đi thành phố lớn phát triển hay không?”
"A," Cao Tiệm Phi ngạc nhiên.
Hắn thật không ngờ, chuyện cha hắn muốn nói là chuyện này.
Đi đến thành phố lớn phát triển?
Nói thật, hiện tại thành phố mà Cao Tiệm Phi đang sống chỉ là một thành phố hạng 3 thôi, tương đối nhỏ.

Xin việc làm rất khó khăn, tiền lương thì không cao, như Cao Tiệm Phi không có bằng cấp, không có nghề trong tay, làm chết làm sống thì mỗi tháng cũng chỉ kiếm đủ chi phí sinh họat thôi.

Cao Tiệm Phi cũng có nghĩ tới đi ra thành phố lớn tìm công việc, cố gắng kiếm tiền cung cấp cho cha mẹ, thế nhưng nó chỉ là ý nghĩ thôi, hắn cũng không có làm.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì gia đình của Cao Tiệm Phi hạn chế hắn.
Người cha tàn tật cần người chiếu cố, mẹ thì đi làm công vất vả, loại tình huống này thực sự không cho phép Cao Tiệm Phi đi xa xứ.
Trước đây điều kiện không cho phép, hiện tại mẹ hắn trở thành người sống thực vật lại càng không cho phép hắn.
"Cha, cha cũng biết hoàn cảnh gia đình ta mà, con sao có thể đi xa được?” Cao Tiệm Phi nghi hoặc nói: " Mặc dù ở thành phố lớn phát triển tốt hơn ở đây, thế nhưng sự cạnh tranh cũng rất lớn đó.

Con không có bằng cấp cao, sao có thể tìm được công việc tốt gì? Cha xem, hàng năm sinh viên tốt nghiệp không tìm được việc làm nhiều vô số kìa."
"Con nhất định phải đi!" Cao Tiến ngắt lời Cao Tiệm Phi: "Sự tình trong nhà con cũng đừng quan tâm, đã có dì của con ở đây rồi.

Cha và mẹ cũng không cần con chiếu cố, con đi ra ngoài làm việc kiếm chút tiền cho cha mẹ dưỡng lão, đây mới là chuyện đúng đắn.

Còn nữa, chuyện tìm việc làm con cứ yên tâm, cha đã nhờ người kiếm cho con được một công việc tốt rồi.

Công việc của trí thức đấy! Hãy đến công ty lớn gia nhập thành phần trí thức đi!"
Thành phần tri thức?
Cao Tiệm Phi thực sự ngây ngẩn cả người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play