Chương trình đã bắt đầu quảng bá, giám đốc Trương đương nhiên biết rằng tuyên truyền dù sao cũng cần kinh phí nên đã gửi báo cáo sang để phê duyệt.
Khi nhìn thấy chiến lược tuyên truyền trong bản báo cáo, giám đốc Trương có ý khen ngợi ý tưởng sáng tạo, tuy sử dụng những biện pháp hoàn toàn mới, nhưng tính khả thi rất cao.
Các cuộc tổ chức tuyên truyền diễn ra liên tục trong những ngày gần đây và đạt hiệu quả tốt một cách bất ngờ.
Đạo diễn Trương đương nhiên muốn khen thưởng đạo diễn Lưu, sau khi đôi bên nói chuyện ông mới biết chiến lược lần này là do Trần Nhiên đề xuất.
“Đây là kết quả có được sau khi mọi người thảo luận và thống nhất, cháu không dám nhận công ạ.” Trần Nhiên cười nói.
Giám đốc Trương nhìn Trần Nhiên, nếu ai đó không biết chắc sẽ nghĩ rằng hắn đang làm bộ khiêm tốn.
Trước đây ông đã có một khoảng thời gian sống chung với Trần Nhiên, biết rằng đây chính là tính cách của hắn.
Đây cũng là một lý do khiến giám đốc Trương khá thích Trần Nhiên, làm việc bình tĩnh và chững chạc hơn so với những người cùng tuổi.
Ông ấy vỗ vai Trần Nhiên nói: “Không cần phải khách sáo với chú, chúng ta không phải người ngoài.”
Trần Nhiên cười gượng gạo, hắn có thể không khiêm tốn sao?
Ý tưởng sáng tạo lần này là do hắn đề xuất, sự khác biệt giữa hai thế giới đã mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích, lần này lại đóng vai người có sức ảnh hưởng lớn, như vậy mà kiêu ngạo thì mới là không bình thường.
Giám đốc Trương nói: “Chương trình đã sắp chuẩn bị xong rồi, không biết sau khi phát sóng sẽ như thế nào.”
Có thể nghe ra được ông ấy có một chút lo lắng.
Cấp trên khá chú trọng chương trình thời sự, nếu không thì đã không bắt tay vào làm nó đầu tiên, lại còn rầm rộ làm lại.
Những cái khác không nói, nhưng kinh phí đã đưa đủ rồi.
Chỉ cần chương trình cần thì hoàn toàn có thể xin cấp trên nới lỏng ngân sách.
Trong đài truyền hình, giám đốc Trương được xem như là một người lão làng, cũng đã trải qua không ít thăng trầm, nên đối mặt với các tình huống hầu như đều rất điềm đạm.
Tuy nhiên đối với chương trình lần này cũng không tránh khỏi lo lắng không yên.
“Nhóm chuyên mục vừa thực hiện khảo sát trong hai ngày qua, kết quả tương đối khả quan, về cơ bản có hơn 90% người xem tin tức bày tỏ sự mong đợi. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì chương trình lần này tương đối tốt, dù sao cũng không kém cạnh “News Express”.”
Trần Nhiên an ủi.
Giám đốc Trương lắc đầu: “Chúng ta làm chương trình lần này rầm rộ như vậy, nhà đài đưa ra đủ loại điều kiện .Chương trình lần này là ý tưởng của cháu, chú rất tâm đắc, khẳng định tốt hơn 《New Express》 nhiều. Chú chỉ đang nghĩ, không biết rating có đạt đến 5% không...”
5%... ...
Trần Nhiên gãi đầu.
Chú Trương nói rất tâm đắc mà chỉ đặt có 5% kỳ vọng?
Những chương trình thời sự được làm lại trước đây đều chỉ đạt 3%.
Kỳ vọng của chú cũng quá thấp rồi.
Trần Nhiên nói: “Chú, không phải là cháu kiêu ngạo, nhưng chương trình này chắc chắn không quá khó để đạt được 5%, thậm chí còn có thể cao hơn!”
Giám đốc Trương hiểu ý của hắn, nhìn hắn hỏi: “Nói đi, cháu dự đoán sẽ đạt tới bao nhiêu? 6%?”
“10%? Như vậy mà cháu cũng dám mơ tưởng tới.” Giám đốc Trương liền trở nên vui vẻ, “Chú vừa mới khen cháu khiêm tốn, 10%, đây không phải kiêu ngạo thì là gì?”
“Cháu không kiêu ngạo, cháu chỉ cảm thấy chương trình này có khả năng thu được lượt xem cao.” Trần Nhiên có phần tự tin.
Giám đốc Trương lắc đầu. Lúc đầu ông cho rằng Trần Nhiên đang cố tình làm ông ấy thích thú, nhưng bộ dạng anh ta bây giờ trông rất nghiêm túc.
Tự tin đến như vậy sao?
Đến hiện tại cũng có một vài chương trình đạt 10% rating ở địa phương, tuy nhiên chúng cũng chỉ tồn tại trong một khoản thời gian ngắn, sau này đều giảm đi.
Đài truyền hình của bọn họ trước giờ không có chương trình nào như vậy, chương trình đạt rating cao nhất chỉ khoảng 7%.
《Tiêu điểm Triệu Nam》là một trong những chương trình thời sự, nhưng tính khả năng thành công quá nhỏ.
Tuy rằng ông ấy công nhận năng lực của Trần Nhiên, nhưng Trần Nhiên vẫn còn quá non, đối với những chương trình như thế này, kinh nghiệm vẫn còn quá ít.
Lúc đầu chương trình được công bố có tên là《Triệu Nam đẹp đẽ》, sau đó chính thức đổi thành 《Tiêu điểm Triệu Nam》.
Thanh niên hầu hết đều thích hoang tưởng, không bị thực tế đánh gục thì có những suy nghĩ không thiết thực như vậy cũng rất bình thường.
Giám đốc Trương thậm chí còn nghĩ rằng sau khi 《Tiêu điểm Triệu Nam》 bắt đầu phát sóng ổn định thì mới bắt tay vào chuẩn bị chương trình mới, cùng lúc đó kéo Trần Nhiên vào tham gia cùng.
Người trẻ ấy mà, không màng mệt mỏi, chủ yếu là muốn tích lũy được thêm nhiều kinh nghiệm.
Trần Nhiên không hiểu chú Trương đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng không nói tiếp. Kiếp trước có nhiều chương trình tin tức dân sinh nhận được lượt rating rất tốt, chương trình cao nhất đạt được con số rating cao hơn 20%.
Thậm chí xếp hạng các chương trình ở địa phương còn vượt qua đài phát thanh tin tức.
Sự khác biệt của hai thế giới khiến cho chất lượng của tin tức cũng không giống nhau, Trần Nhiên không dám nghĩ tới, nhưng dựa trên khảo sát và phản hồi từ quảng cáo trong khoảng thời gian gần đây thì 10% không phải là quá nhiều.
Bây giờ nói nhiều cũng vô ích. Kết quả cụ thể như thế nào phải đợi sau khi chương trình phát sóng mới biết được.
... ...
Tan làm rồi.
Trần Nhiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Mặc dù khâu chuẩn bị đã sắp hoàn thành nhưng tổ chuyên mục vẫn có người tăng ca, tuy nhiên Trần Nhiên không hứng thú gì với làm việc nên đã sớm tan làm rồi.
Không chỉ là hôm nay, cuối tuần này, hắn cũng có thể nghỉ ngơi.
Vừa mới rời khỏi đài truyền hình thì điện thoại đã reo lên.
Trần Nhiên nhìn điện thoại, nhếch miệng.
Trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Chi Chi.
Vốn dĩ thứ hắn lưu là Trương Phồn Chi, nhưng sau khi bị cô nhìn thấy thì đã đổi rồi.
Cô nói một cách nghiêm túc, không ai lưu số bạn gái bằng tên họ đầy đủ cả.
Mấy hôm nay, Trần Nhiên và Trương Phồn Chi không nói chuyện nhiều, nhưng những hôm hắn tăng ca dì Vân đều nấu canh và nhờ Trương Phồn Chi đem qua.
Mỗi ngày đều phải gặp mặt.
Vẫn còn cho rằng hôm nay tan làm sớm thì không cần phải gặp cô.
Không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa đài truyền hình đã nhận được điện thoại.
“Nhìn phía sau.”
Giọng nói Trương Phồn Chi vẫn giống như một liều thuốc, lạnh lùng đến mức khiến người khác nảy sinh ham muốn không thể nói thành lời.
Trần Nhiên quay đầu liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu ở đó.
Hắn cúp máy, đi về phía chiếc xe mở cửa: “Hôm nay tôi không tăng ca.”
Trương Phồn Chi vẫn đeo khẩu trang, nói: “Tôi biết rồi, bố tôi có nói.”
“Biết rồi sao cô vẫn qua đây?”
Trương Phồn Chi bĩu môi: “Tôi không ngờ bố tôi lại đặt 2 vé xem phim...”
Trần Nhiên đỡ trán, đột nhiên không biết nói gì.
Chú Trương cũng quá tâm lý rồi.
Chỉ riêng làm chương trình thì không chịu để tâm thôi.
Hai ngày trước đều khăng khăng muốn Trần Nhiên thường xuyên sang nhà chơi, hắn ngày nào cũng tăng ca, thời gian dành cho Trương Phồn Chi quá ít, sợ hai người xảy ra mâu thuẫn.
Trần Nhiên trả lời qua loa, nói ngày nào cũng gặp mặt, không có chuyện cãi nhau.
Ai ngờ tới hôm nay không tăng ca, trực tiếp sắp xếp cho hắn buổi hẹn hò xem phim như vậy chứ.
“Phải đi xem thật à?” Trần Nhiên thăm dò.
Nói thật, hiện tại hắn chỉ muốn trở về nhà năm nghỉ, không muốn hoạt động chút nào.
Trương Phồn Chi mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Anh nói xem?”
Trần Nhiên biết cô đang giả vờ để được xin xỏ nên cũng chỉ biết thở dài một tiếng: “Phim gì?”
“30 ngày theo đuổi tình yêu.”
“?” Trần Nhiên mở to đôi mắt kỳ quái: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì bộ phim này bị đánh giá rất thấp?”