"Kinh hồng thoáng qua, nhớ mãi không quên."

Editor: Thập Bát Sơn Yêu
———————

Quan Nguyệt đã biết quan hệ của Tô Đường với Hứa Hi Chi, liền bắt đầu hỏi về Yến Sâm: "Vậy giáo bá thì sao? Hai người làm sao lại có liên quan đến nhau? Mình nghe người khác nói cậu theo đuổi cậu ta?"

Nói xong, lại giống như nghĩ tới nội dung càng kinh sợ hơn, mắt hạnh tròn vo đều trừng lớn: "Còn có lời đồn càng đáng sợ hơn, nói là hai người đang hẹn hò."

Giống như là nghe được việc liên quan đến mình, Yến Sâm xốc xốc mí mắt, sau đó liền thấy nhóc đáng thương nhấp cánh môi hồng, một lát sau vẻ mặt khó xử mở miệng: "Cậu cảm thấy tớ mù hay là hắn mù?"

Quan Nguyệt sửng sốt, giáo bá đẹp, cũng không phải là loại đẹp truyền thống, vẻ đẹp của hắn mang theo dã tính nguy hiểm, cả người đều lộ ra một cổ hơi thở đáng sợ người sống chớ đến gần, hơn nữa còn có lịch sử chói mắt từng đem người đánh cho tàn phế kia, tất cả mọi người cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.

Lúc trước Quan Nguyệt cảm thấy giáo bá không có khả năng coi trọng Thẩm Vị Ương, nhưng bây giờ lại cảm thấy Thẩm Vị Ương chưa chắc đã nhìn trúng hắn. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là khí chất của hai người không hợp, một người là tiểu tiên nữ ngoan ngoãn đáng yêu, một người là nhị thế tổ ảo tưởng quái đản.

"Cũng đúng, hai người cũng không phải là người chung đường."

Tô Đường rất có vài phần trẻ nhỏ dễ dạy nhìn cô ấy, cả người giống như bà cố nội hiền từ, làm cho Quan Nguyệt nổi lên một thân da gà.

"CMN, tiểu Ương Ương cậu đừng nhìn mình như vậy, người ta sợ hãi."

Tô Đường mỉm cười: "Cậu ngoan ngoãn mình liền cho cậu ăn ngon."

Bộ dáng này, càng giống bà nội hiền từ nhà mình!

Hai người trò chuyện một chút đã tan học, Quan Nguyệt liền mời Tô Đường cùng nhau đi ăn cơm trưa, chỉ là không nghĩ tới nhà ăn lại nhiều người như vậy, coi như nhà ăn giá hạng sang cũng không còn vị trí.

Quan Nguyệt suy sụp xụ mặt, Tô Đường cười trấn an: "Không sao, chúng ta chờ một lát rồi ăn cũng được, bằng không chúng ta ra bên ngoài ăn?"

Quan Nguyệt: "Nhưng bên ngoài đang mưa."

Tô Đường: "Chúng ta ở đây chờ một lát?"

Hà Giai Kỳ đang gặm đùi gà, gặm được một nửa, đột nhiên bị người thọc một cái, đùi gà lập tức rớt trên mặt đất, cậu ta tức đến mức thiếu chút nữa đem người hành hung một trận: "CMN, Hàn Đông, tôi sẽ không để yên cho cậu!"

Hàn Đông lại dùng ánh mắt ý bảo cậu ta nhìn bên kia.

Sau đó, âm thanh to lớn vang dội vang vọng toàn bộ hai nhà ăn.

"Aii, đây không phải chị dâu nhỏ sao!"

Toàn bộ hai nhà ăn giống như bị ấn nút tạm dừng, lặng ngắt như tờ, biểu tình mọi người đều cực kỳ giống nhau, đó chính là khiếp sợ.

Khóe miệng Tô Đường vừa kéo, hoàn toàn không nghĩ tới bên cạnh Yến Sâm lại có kẻ ngu ngốc như vậy. Tô Đường theo giọng nói nhìn lại, lại thấy Yến Sâm cười như không cười nhìn cô.

Nụ cười này quá quỷ dị, làm cô sởn tóc gáy, nhưng còn không đợi Tô Đường tránh đi, Hà Giai Kỳ liền đứng lên, cậu ta hồn nhiên không cảm thấy mình đang nói lời kinh thiên động địa gì, còn ở kia vẫy vẫy tay với các cô: "Chị dâu nhỏ, ngồi ở đây này."

Tô Đường lại lần nữa liếc mắt nhìn Yến Sâm, thấy hắn còn chưa thu hồi tầm mắt, lập tức mím chặt môi mỏng, lôi kéo Quan Nguyệt đi ra ngoài.

Ở cửa nhà ăn, vẻ mặt Quan Nguyệt như đi vào cõi thần tiên, chờ đến khi giọt mưa ngoài cửa nhà ăn rơi xuống trên mặt, rốt cuộc mới hoàn hồn.

Cô ấy lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, bàn tay đang lôi kéo Tô Đường gần như đã bị cô ấy véo đỏ: "Vừa rồi không phải tớ gặp ảo giác chứ?"

Tô Đường trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài gật đầu.

Trong lúc nhất thời Quan Nguyệt cũng không biết phải dùng biểu tình gì: "Cho nên lời đồn bên ngoài không phải là giả! Mình vậy mà lại ngồi cùng bàn với bạn gái của giáo bá!"

Tô Đường thương hại nhìn người bạn ngồi cùng bàn kích động: "Chỉ sợ bây giờ là bạn gái cũ."

Quan Nguyệt: ?

Tô Đường: "Bốn tháng trước, mình và hắn đã không còn quan hệ gì nữa, cậu cũng biết trước đó mình bị thương nằm viện......" Nói một nửa, ánh mắt lại ảm đạm xuống.

Làm sao Quan Nguyệt lại không hiểu, tuy nói giáo bá đáng sợ, nhưng trước mặt mình lại là tiên nữ ngồi cùng bàn, lập tức cùng chung kẻ địch nói: "Đừng đau lòng, con trai hai đùi dễ tìm, Ương Ương chúng ta lớn lên đẹp như vậy, người tiếp theo khẳng định sẽ càng tốt."

Tô Đường thuận thế tỉnh lại: "Ân, ai khi tuổi còn trẻ mà chưa từng thích qua mấy cái cặn bã, cũ không đi mới sẽ không tới!"

Quan Nguyệt cũng dùng sức gật đầu, kết quả trên đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng nói sâu kín: "Cặn bã?"

Âm thanh bất ngờ vang lên, Tô Đường lập tức hoảng sợ nhảy vào trong mưa, liền thấy giáo bá không biết đã xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào, thần sắc tối tăm kia có chút đáng sợ.

Cái này liền phi thường xấu hổ.

Trời mưa không lớn, Tô Đường mới bị xối một chút, quần áo cũng chưa ướt đẫm, đã bị người duỗi tay kéo lại.

Sức lực Yến Sâm rất lớn, này vừa kéo, trực tiếp đem cô gái nhỏ xinh đụng vào trong ngực mình.

Yến Sâm kỳ thật rất chán ghét người ngoài đụng vào hắn, nhưng ngoài ý muốn, đối với tiểu nha đầu hai mặt trước mắt này, giống như một chút cũng không phản cảm, chẳng qua không đợi hắn hảo hảo cảm thụ một phen, cô gái nhỏ giống như khiếp sợ thoát khỏi hắn.

Đúng vậy, thoát khỏi hắn.

Yến Sâm nheo mắt lại, ánh mắt lạnh băng: "Không phải mới xuất viện sao, còn muốn dính mưa?"

Giọng nói không lớn, lại có thể nghe ra tâm tình không tốt.

Đây là giọng điệu hắn kiên định, Tô Đường lại càng kinh dị, cảm thấy nam chủ không thích hợp. Phát triển này cũng quá nhanh đi, rõ ràng lúc trước còn mỗi người một ngã.

Vì thế, Tô Đường hỏi hệ thống: "Cẩu tử, nam chủ không có vấn đề chứ?"

Hệ thống: [ Kiểm tra đo lường không có vấn đề, làm sao vậy?]

Tô Đường câm miệng.

Yến Sâm cũng cảm thấy bản thân điên rồi, rõ ràng trước đó khi ở chung hắn chính là một chút cũng không muốn để ý cô, có thể là từ ngày hôm qua cô thay đổi, một khắc bỏ mắt kính xuống kia lại làm hắn không dời được mắt.

Kinh hồng thoáng qua, nhớ mãi không quên.

Yến Sâm tính tình không tốt, thấy cô lại chạy vào trời mưa, ra lệnh nói: "Lại đây."

Nói xong, lại bỏ thêm một câu: "Đừng để tôi lặp lại lần nữa."

Tô Đường mắt thường có thể thấy được kháng cự, thậm chí còn lui về phía sau một bước: "Không cần, tôi còn có việc, đi trước."

Nói giỡn, lúc này nếu cô dám đi lên, ngày mai khẳng định cô sẽ nổi nhất trường. Tô Đường không sợ phiền toái, nhưng phiền toái này đó đều là dư thừa!

Vốn dĩ cô nghĩ kỹ rồi, nam chủ vừa mới thành niên, thiếu niên 18 tuổi nên làm gì? Nên ở vườn trường nỗ lực học tập, bỏ học gì đó, đó sẽ làm hắc hoá tăng lên. Về phần cái khác, chờ lên đại học, mặc kệ thời gian hay là hoàn cảnh, đều thích hợp hơn bây giờ.

Chẳng qua, rõ ràng Yến Sâm không nghĩ như vậy.

Bởi vì Tô Đường không phối hợp, ánh mắt Yến Sâm liền trở nên nguy hiểm: "Hửm.., thật không nghe lời."

Dứt lời, liền thấy hắn lại lần nữa đem người kéo lại, nhưng lúc này hắn lại không buông tay.

Yến Sâm nhìn chằm chằm mắt kính to màu đen trên mặt cô, vô cùng ghét bỏ, hắn còn nhớ rõ ánh mắt xinh đẹp kia, linh động xinh đẹp, cười hay không cười đều hàm chứa tinh quang, quả thực đẹp không gì sánh được. Nhưng bây giờ, đều bị cái mắt kính quê mùa muốn chết này phá hủy.

Ma xui quỷ khiến, Yến Sâm duỗi tay, lấy mắt kính xuống.

Tô Đường có chút không quen, tầm mắt mơ hồ làm cô theo bản năng nho nhỏ nheo mắt lại, sau đó Yến Sâm liền hối hận.

Đờ mờ, bộ dáng hơi mê mang kia quá làm người ta muốn khi dễ, hợp với nốt ruồi lệ màu đỏ kiều diễm ướt át kia. Hắn thậm chí còn muốn làm ít việc điên cuồng, làm cô khóc, làm cô ở trong ngực mình khóc.

Yến Sâm biết bản thân không thích hợp, thậm chí không thể nói là hắn thích cô, so với Thẩm Vị Ương, hắn càng thích đôi mắt này hơn.

Giống như phát hiện ra bảo bối mới, Yến Sâm mang theo một loại vui sướng chỉ thuộc về mình, cũng sợ bị người rình trộm nhìn bảo bối, lại đeo mắt kính cho cô.

Tô Đường: "..."

Tên này có bệnh à!

Yến Sâm: "Về sau không cho phép tùy tiện gỡ mắt kính xuống."

Đỉnh đầu Tô Đường đầy dấu chấm hỏi, cuối cùng không nhịn được: "Anh có bệnh?"

————————
Thập Bát Sơn Yêu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play