"Tình bạn của con gái chính là đơn giản như vậy."
Editor: Thập Bát Sơn Yêu
—————
Lúc này rốt cuộc cũng không có ai tới quấy rầy, Tô Đường ăn xong chạy lấy người, lại thấy Ôn Dĩ Lam đang ngồi ở trong góc.
Vành mắt cô ta hồng hồng, giống như muốn khóc, nhưng khi ánh mắt Tô Đường quét tới, lại bỗng dưng lui về phía sau một bước, bởi vì chột dạ, ánh mắt cũng né tránh.
Những người khác không biết quan hệ của cô và Yến Sâm, nhưng cô ta sống một đời lại nhớ rất rõ. Ở trên hôn lễ của Thẩm Vị Ương và Hứa Hi Chi, Yến Sâm như ác quỷ u ám, hắn đoạt Thẩm Vị Ương, hơn nữa nói với Hứa Hi Chi đó là bạn gái hắn. Ai cũng không biết bọn họ có quan hệ như vậy, lời vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Sau đó liền nghe thấy Yến Sâm nói với Thẩm Vị Ương, cao trung lúc yêu nhau hắn còn chưa nói chia tay, cô vậy mà lại dám ngoại tình, cho rằng hắn đã chết?
Thẩm Vị Ương lúc đó nhìn vẻ mặt hắn liền kinh dị, bởi vì sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Nói thật, cô ta từng ngắn ngủi đồng tình cô, bị người như Yến Sâm nhìn trúng sợ là rất thống khổ, nhưng chờ đến sau khi Ôn gia phá sản, liền không tới phiên cô ta đồng tình nữa.
Cô ta nghĩ tới một câu danh ngôn, thà ở trong xe BMW khóc còn hơn, nhưng kia chính là Yến gia, đâu chỉ có mỗi BMW.
Lúc Yến Sâm học cao trung trải qua một lần tai nạn xe cộ, cô ta nhớ rõ vụ tai nạn kia hại hắn nằm trên giường nửa năm, cuối cùng ngay cả thi đại học cũng bỏ lỡ. Cô ta không nhớ rõ thời gian chính xác, nhưng vẫn luôn chú ý hướng đi của hắn, có điều cô ta vẫn đến chậm. Nhưng không sao, Thẩm Vị Ương tên quỷ nhát gan kia khẳng định không dám nói.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, Thẩm Vị Ương không vạch trần, Yến Sâm lại chỉ ném chi phiếu cho cô ta. Không đúng, vẫn có chút khác nhau, ít nhất lúc cô ta đến, Yến Sâm cũng không có ác ngôn ác ngữ đuổi cô ta đi.
Ôn Dĩ Lam cổ quái vẫn bị Yến Sâm phát hiện, hắn nheo mắt lại, sau đó giống như phát hiện có liên quan tới nhóc đáng thương.
Yến Sâm đối với việc của trường học không để ý, nhưng không đại biểu cái gì cũng không biết, hai người này hẳn là không có tiếp xúc nhiều, vậy Ôn Dĩ Lam sợ cái gì?
Lúc này hắn đối với nhóc đáng thương có vài phần hứng thú, liền để ý một chút.
Ôn Dĩ Lam không phát hiện ra điểm không thích hợp, liền ở kia xum xoe: "Sâm ca, đồ ăn ở nhà ăn không hợp khẩu vị, đây là cơm dì mình nấu, ăn rất ngon, cậu ăn chút đi, bằng không đói bụng sẽ không tốt."
Yến Sâm ngại phiền, hắn đối với cô ta luôn nhường nhịn là bởi vì cô ta cứu hắn, nhưng phần nhẫn nại này bây giờ đã tới cực hạn.
"Cút."
Ôn Dĩ Lam sửng sốt, lúc trước mặc dù Yến Sâm không để ý đến cô ta, nhưng cũng sẽ không nói quá mức như vậy, khẳng định là do Thẩm Vị Ương, cô vừa mới đi qua, Yến Sâm còn nhìn một cái!
Vành mắt càng ngày càng hồng, nước mắt trong mắt cũng muốn rơi không xong, Ôn Dĩ Lam lớn lên không xấu, bộ dáng hoa lê đái vũ còn rất khiến người khác đau lòng, chẳng qua Yến Sâm chưa bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, hắn ghét nhất chính là con gái khóc sướt mướt.
"Là tiền cho không đủ sao, còn chưa cút?" Lúc Yến Sâm nói ra lời này, giọng điệu lạnh băng, như trời đông giá rét tháng chạp, hơn nữa con ngươi kia tràn ngập lệ khí, dọa cho Ôn Dĩ Lam không dám khóc.
Không đúng, rõ ràng kiếp trước Thẩm Vị Ương thích khóc như vậy, hắn còn thích cô, vì cái gì đến lượt cô ta lại không thích.
Ôn Dĩ Lam nghĩ không ra, lại không dám ở lại, nhưng trong lòng lại không cam tâm, liền tâm cơ để lại hộp cơm, vốn nghĩ rằng lần sau gặp mặt còn có đề tài để nói, nhưng ai biết cô ta vừa mới xoay người, hộp cơm kia đã bị ném vào thùng rác giống như ném bóng rổ vậy.
Đúng lúc Tô Đường vừa đi đến thùng rác bên này, một ném này thiếu chút nữa đã nện trên người cô.
Tô Đường dừng bước chân, lại thấy Yến Sâm lười biếng xin lỗi: "Xin lỗi bạn học nha."
Xin lỗi không hề có thành ý, Tô Đường nhíu mày, không nói gì, nhấc chân liền đi.
Quần chúng trong nhà ăn vây xem đều bị một đợt lại một đợt thao tác này dọa cho ngây người.
Nói tốt Hứa Hi Chi chán ghét đứa em gái tiện nghi này đâu? Nói tốt câu dẫn giáo bá không buông tay đâu? Nhìn như thế nào cũng là ngược lại!
Về phần phong ba học bổng còn lại, nhóm thổ hào A trung chưa bao giờ để ý chút tiền ấy, còn không bằng bát quái có ý tứ này.
Tô Đường là nửa đường mới chuyển đến đây, vừa lúc tất cả phòng của ký túc xá nữ đều đầy, cho nên cô một mình một ký túc xá. Có lẽ sẽ có người cảm thấy cô đơn, nhưng Tô Đường lại rất hưởng thụ loại an tĩnh này.
Tô Đường ôn tập từ vựng, phát hiện ký ức lúc trước vẫn còn, ôn tập lại cũng không mệt, nhưng số lượng không nhỏ, chờ cô nhìn lại tất cả các từ khóa, trời cũng đã tờ mờ sáng.
Vì thế ngày hôm sau lúc đi học, Tô Đường trực tiếp ngủ cả một buổi sáng.
Các bạn học đều chấn kinh rồi.
Bên ngoài lời đồn về cô đều truyền đến ồn ào huyên náo, vậy mà cô lại còn ngủ ngon lành, cuối cùng mắt thấy sắp tan học để nghỉ trưa, bạn ngồi cùng bàn rốt cuộc mới dùng ngón tay chọc chọc Tô Đường.
Tô Đường bị chọc tỉnh, mờ mịt ngẩng đầu, bởi vì không có mang mắt kính, thị lực có chút mơ hồ, lúc nhìn người đều có chút không rõ, cả người lộ ra vẻ ngốc manh.
"Làm sao vậy?"
Cô gái ngồi cùng bàn sửng sốt, thiếu chút nữa che ngực lại. Lúc trước Tô Đường không khiến người khác chú ý, kính đen to bản che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, hơn nữa còn có tóc mái dày, tất cả mọi người cũng không chú ý đến dung nhan của cô, nhưng bây giờ quan sát gần liền phát hiện làn da cô rất tốt, tóc cũng mềm mại, mấu chốt là cặp mắt kia, sáng như sao trời, vô cùng đẹp mắt!
"Thẩm Vị Ương, cậu nhìn xem."
Tô Đường chớp chớp mắt, sau đó cười, nụ cười này khiến cô gái ngồi cùng bàn cảm thấy thế giới đều sáng lên.
Tại sao lúc trước cô ấy không phát hiện ra bạn ngồi cùng lại đẹp như vậy!
"Mình phát hiện dưới đôi mắt cậu có nốt ruồi lệ màu đỏ. Má ơi, cậu đừng cười với mình, mình cảm giác bản thân muốn cong rồi!"
Tô Đường từ trong trí nhớ nhảy ra tên bạn ngồi cùng bàn, sau đó nói: "Bạn học Quan Nguyệt, cậu hôm nay làm sao vậy?"
Quan Nguyệt: "Không, mình cảm thấy lúc trước mình có khả năng bị mù, vậy mà lại không chú ý tới mỹ mạo của cậu."
Phía dưới mắt Tô Đường có nốt ruồi lệ, lúc trước mang mắt kính nên mới bị che khuất đi, bây giờ để lộ ra, cả người đều trở nên xinh đẹp. Cô cắt tóc cực kỳ nghịch ngợm, lúc an tĩnh thì ngoan ngoãn, giống tiểu tiên nữ vào nhầm nhân gian, mang theo vài phần mờ mịt đáng yêu.
Quan Nguyệt chính là cái nhan khống, cô ấy đối với Thẩm Vị Ương không có thích hay là chán ghét, lúc trước cô ấy cảm thấy cô nói không nhiều lắm, cho rằng cô không thích nói chuyện, nên mới không phản ứng với người khác. Hôm nay cũng là vì thật sự tò mò, nam thần cùng giáo bá nha, mặc dù hai người này đều ở ban nhất, nhưng có cho cô ấy mười lá gan cô ấy cũng không dám đi hỏi bọn họ.
"Cậu đừng cười nữa, cậu vừa cười mình liền hận không thể đem toàn bộ thế giới cho cậu."
Lời này vừa nói ra, Tô Đường cười càng ngọt hơn.
Quan Nguyệt hoảng hốt một hồi, mới nhớ tới việc mình muốn hỏi: "Tiểu Ương Ương, cậu với anh cậu, chính là Hứa Hi Chi, quan hệ được không?"
Tô Đường: "Không có gì được không, làm một người anh trai, thời khắc mấu chốt sẽ che chở mình. Mà mình làm em gái, sẽ tận lực không gây phiền toái cho cậu ấy."
Quan Nguyệt hiểu, lời này nói trắng ra là chính là thân thiện ngoài mặt.
"Mình cảm thấy cậu không phải là loại người sẽ bò lên giường người khác."
Tô Đường cười: "Tại sao cậu lại khẳng định như vậy? Lỡ đâu biết người không biết mặt thì sao?"
Quan Nguyệt ngạo kiều hừ hừ: "Nếu cậu thật sự muốn bò lên giường, ném ai cũng sẽ không ném cậu."
Tô Đường không nghĩ tới bạn ngồi cùng bàn lại đáng yêu như vậy, cười đến đôi mắt đều cong cong: "Bạn học Quan, tại sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ."
Quan Nguyệt lại lần nữa che ngực: "Không, cậu mới đáng yêu."
Tình bạn của con gái chính là đơn giản như vậy, một câu một đồ vật nhỏ, là có thể bằng mắt thường thấy bay lên.
—————
Thập Bát Sơn Yêu.