Hai người đều rất tập trung, Diệp Trạch Đào cảm thấy thân thể của Lỗ Nghệ Tiên cực kỳ mềm mại, cảm xúc rất tốt, tay phải rất nhanh đã tham tiến vào quần của Lỗ Nghệ Tiên.

Lúc bắt đầu Diệp Trạch Đào cũng chỉ là thử, khi thấy Lỗ Nghệ Tiên biểu hiện rất kịch liệt, hắn cũng nâng dục vọng lên, đôi tay kia đã ôm Lỗ Nghệ Tiên vào lòng ngực để hành động.

Lỗ Nghệ Tiên càng không chịu nổi, nhận được sự âu yếm nồng nhiệt của Diệp Trạch Đào, sớm đã rên rỉ không ngừng, cái tay kia cũng đã tiến vào trong quần của Diệp Trạch Đào.

Sau khi kết hôn với Cố Minh Trung, Cố Minh Trung rõ ràng là người có dục vọng không mạnh, cho dù làm chuyện này cũng sẽ hoàn thành sớm, căn bản không có nhiều cảm giác, từ sau khi ly hôn với Cố Minh Trung, dưới sự chỉ dẫn của Cố Minh Trung, Lỗ Nghệ Tiên đúng là có ý với Diệp Trạch Đào, thậm chí có cảm giác giống như người yêu, nếu không cũng không được khuyến khích đưa đến Giáp Hà nơi này.

Vài lần tâm lý trẻ con đã tự mình phá giải, hiện tại Lỗ Nghệ Tiên chính là một người hoàn toàn thả lỏng, căn bản cũng không còn lo chuyện này, toàn tâm vùi đầu vào sự ảnh hưởng của Diệp Trạch Đào, tác động qua lại.

Trong lúc Diệp Trạch Đào đang tính làm một cái rống cho tinh thần hăng hái thêm thì di động trên ghế sô pha vang lên.

Nghe thấy tiếng điện thoại di động, Diệp Trạch Đào tỉnh giấc, cái tay sớm bám trên ngực của Lỗ Nghệ Tiên cũng dừng lại.

Vốn không muốn tiếp cuộc gọi này nhưng tiếng vang di động không ngừng.

Lúc này Lỗ Nghệ Tiên cũng tỉnh táo lại, trên mặt đỏ ửng, ánh mắt lộ vẻ mê ly.

Lúc này Diệp Trạch Đào mới cầm điện thoại lên. Thoạt nhìn là điện thoại của Ôn Phương.

Hướng Lỗ Nghệ Tiên ra dấu hiệu im lặng, lúc này Diệp Trạch Đào mới bắt máy.

Điều khiến Diệp Trạch Đào không ngờ tới chính là Diệp Trạch Đào mới vừa nghe điện thoại thì Ôn Phương đã vội nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, không xong rồi! Chồng của Ninh Tĩnh Hương đã cầm một con dao bếp xông ra ngoài đường, nói là đi tìm Tư Mã Huy!

- Cái gì?

Diệp Trạch Đào cả kinh, những thứ dục vọng trong đầu đều tan biến, chuyện này đúng là khiến người ta giật mình!

- Sao không ngăn cản y lại?

- Không để ý, y đi rồi em mới biết, em cũng chỉ là nghe người ta nói.

Ôn Phương đang nói chuyện với Ninh Tĩnh Hương, cũng chỉ nói những câu khuyên giải, căn bản không nghĩ rằng chồng của Ninh Tĩnh Hương sẽ ra ngoài.

Bây giờ Diệp Trạch Đào đang lo lắng đến an nguy của Tư Mã Huy, nếu như Tư Mã Huy có xảy ra chuyện gì với chồng của Ninh Tĩnh Hương thì vấn đề sẽ lớn đây.

- Tôi sẽ tới liền!

Diệp Trạch Đào từ trên ghế sô pha đứng lên.

Khi gác điện thoại Diệp Trạch Đào mới phát hiện quần áo của Lỗ Nghệ Tiên vẫn chưa chỉnh, toàn bộ xuân sắc đang hiện lên trước mắt mình.

Thấy Lỗ Nghệ Tiên như thế, đặc biệt khi thấy một mảnh tuyết trắng khi cởi bỏ quần áo. Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, hôm nay mình cũng không thể nào nhịn được. Sau khi phát sinh chuyện này, bước tiếp theo sẽ không rõ ràng với người phụ nữ này rồi!

- Anh có việc phải ra ngoài!

Lúc nãy Lỗ Nghệ Tiên có nghe qua nội dung trong điện thoại, biết Diệp Trạch Đào đang có chuyện gấp cần xử lý, nghĩ đến cuối cùng hôm nay mình đã tiến thêm một bước với Diệp Trạch Đào thì sau này sẽ có nhiều cơ hội nữa nên dịu dàng nói:

- Anh có chuyện quan trọng cần giải quyết, anh bận thì anh đi đi, khỏi lo cho em. Em vẫn là câu nói kia, đừng xem các phim tình dục, hay hình ảnh gì đó. Nếu cần thì gọi em.

Đúng là người phụ nữ từng có kinh nghiệm trong chuyện này khác với thiếu nữ. Lỗ Nghệ Tiên không có quá ngượng ngùng, ngược lại lại an ủi Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào phát hiện người phụ nữ này đúng là cứ nghĩ mình xem những tấm hình bậy bạ, lúc này không nhất thiết phải giải thích, cô ta muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao không muốn xảy ra cũng đã xảy ra!

Kiếm chuyện trên người Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Tiên còn cẩn thận giúp Diệp Trạch Đào sửa sang lại quần áo, sau đó lấy khăn mặt giúp Diệp Trạch Đào lau mặt, khi thấy bộ dạng nhẹ nhàng khoan thai của Diệp Trạch Đào, mới lên tiếng:

- Bây giờ có thể ra ngoài rồi, em quét dọn chút nữa rồi đi.

Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua tập ảnh, lấy lên bỏ vào trong tủ bảo hiểm sau đó mới đi ra ngoài.

Sự tình hôm nay Diệp Trạch Đào cũng rất mâu thuẫn, trên đường đi có rất nhiều tâm sự, tuy nhiên rất nhanh hắn đã có thể gác chuyện này qua một bên.

Tiễn Diệp Trạch Đào ra ngoài, khi đóng cửa lại Lỗ Nghệ Tiên phát hiện mình bị Diệp Trạch Đào châm ngọn lửa tình dục tăng vọt đến chưa từng có, nhìn thoáng qua chiếc giường của Diệp Trạch Đào, lên giường, rất nhanh mặc vào chiếc quần mình đã cởi ra trên giường.

Diệp Trạch Đào không biết tình huống của Lỗ Nghệ Tiên, chồng của Ninh Tĩnh Hương đã doạ hắn nhảy dựng lên, nếu quả thực đã đến Tỉnh uỷ và chém Tư Mã Huy, vấn đề này sẽ rất lớn đây.

Vốn đã rất loạn rồi, nếu còn xuất hiện thêm chuyện chém người, Ninh Tĩnh Hương kia coi như là hoàn toàn nổi tiếng, mình muốn che giấu chuyện của Ninh Tĩnh Hương cũng không được.

Xem ra chồng của Ninh Tĩnh Hương rất để ý đến vợ y, nếu không cũng không làm ra một tiếng vang lớn đến thế!

Khi tới văn phòng, Ôn Phương và Cố Minh Trung sớm chờ ở đó.

Cố Minh Trung nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, vẻ mặt không có biểu lộ gì nhiều.

Ôn Phương lớn tiếng nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, Chồng của Ninh Tĩnh Hương gọi là Củng Bưu, nghe nói đã ngồi xe buýt rời khỏi.

Cố Minh Trung nói:

- Lúc đầu đã bình tĩnh trở lại, trong lúc mọi người đang nghĩ sẽ không còn xảy ra chuyện gì, đột nhiên y vọt vào trong một gian phòng, cầm một con dao bếp liền xông ra ngoài, ngăn cũng chưa ngăn thì y đã liều mạng chạy ra ngoài, không biết may rủi sao leo lên một chiếc xe buýt đi rồi.

Sau khi khu kinh tế mới ở Giáp Hà phát triển, ở đây cũng có một chiếc xe buýt, nửa tiếng lại có một chiếc xe buýt khác, có thể Củng Bưu vừa đúng lúc chạy ra gặp phải xe buýt.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu được Củng Bưu không phải tội phạm, mọi người cũng chỉ có thể khuyên giải, căn bản không thể hạn chế quyền tự do của y, cũng không thể trách tội cho ai.

Diệp Trạch Đào lại nhìn sau lưng Ôn Phương thì thấy Ninh Tĩnh Hương có vẻ sốt ruột đang đứng đó.

- Tôi sẽ gọi điện cho Tư Mã Huy kêu anh ta tránh đi một chút, do Lưu Định Khải và Mạc Tường Lâm lái xe đuổi theo, có lẽ xe buýt không chạy quá nhanh, hẳn là các anh ấy có thể đuổi kịp!

- Chủ tịch thành phố Diệp, anh nhất định phải ngăn cản anh ta lại!

Lúc này Ninh Tĩnh Hương mới lớn tiếng nói với Diệp Trạch Đào một câu, cũng không ai biết rốt cuộc cô đang lo lắng cho ai.

Diệp Trạch Đào đành phải nói:

- Cô yên tâm, đừng nghĩ nhiều nữa, tôi nhất định sẽ ngăn cản chuyện này!

Bất kể ra sao thì việc trấn an Ninh Tĩnh Hương trước nói sau.

Lưu Định Khải gật đầu nói:

- Tôi cùng anh Mạc nhất định sẽ khuyên y trở về.

Thấy hai người lái xe rời đi, Diệp Trạch Đào hướng về phía Ôn Phương dùng ánh mắt nói rằng chú ý Ninh Tĩnh Hương một chút, hắn lo lắng nếu Ninh Tĩnh Hương nghĩ quẩn trong lòng sẽ gây ra chuyện.

Sau khi Ôn Phương thấy ánh mắt ám chỉ kia của Diệp Trạch Đào, hướng về phía Diệp Trạch Đào hơi hơi gật đầu, cô biết suy nghĩ của Diệp Trạch Đào.

- Tôi đến thành phố xem sao, chuyện ở đây mọi người chú ý chút!

Diệp Trạch Đào nói xong những lời này liền ngồi vào xe.

Đã xảy ra chuyện như vậy, hắn không thể ở lại khu kinh tế mới Giáp Hà rồi, hơn nữa buổi chiều còn phải họp Hội nghị thường vụ, cũng phải nhanh chóng đến dự.

Ngồi trên xe, lúc này Diệp Trạch Đào mới bấm số điện thoại của Tư Mã Huy.

Vang lên một hồi mới nghe thấy giọng nói uể oải của Tư Mã Huy.

- Chủ tịch thành phố Diệp, xin chào!

Nghe ra, lần này Tư Mã Huy cũng bị đả kích không nhẹ, bộ dạng gần như suy sụp.

Suy nghĩ kỹ cũng hiểu gặp phải chuyện như thế, ngoài việc tất cả các cán bộ ở Tỉnh đều biết chuyện của anh ta, còn Dương Thăng Hải không thèm quan tâm đến anh ta liền bỏ đi, anh ta ở đó cũng rất khó chịu.

- Thư ký Tư Mã không đi làm sao?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Chẳng khác gì muốn khóc, Tư Mã Huy nói:

- Trạch Đào, thật sự tôi không ngờ đến lại xảy ra chuyện như vậy!

Diệp Trạch Đào không có thời gian nghe anh ta giải thích liền nói:

- Thư ký Tư Mã Huy có một chuyện, chồng của Ninh Tĩnh Hương đã đến khu kinh tế mới Giáp Hà, tôi vừa mới nhận được tin, y cầm con dao làm bếp đến Tỉnh uỷ, anh nên tránh đi một chút, tôi đã cho người đến ngăn cản.

Hả!

Tư Mã Huy giật mình sợ hãi liền vội la lên:

- Anh ta cầm dao làm bếp?

- Đúng vậy, theo tôi được biết lần này anh ta nhằm vào anh đấy, tôi gọi điện cho anh để báo cho anh biết phải lập tức trốn đi.

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi biết hiện nay chỉ có anh mới có thể giúp tôi, Chủ tịch thành phố Diệp, anh nhất định phải giúp tôi.

Vốn dĩ Diệp Trạch Đào cũng rất coi trọng Tư Mã Huy, Dương Thăng Hải không có dẫn anh ta bỏ đi, Diệp Trạch Đào cũng muốn giúp anh ta, hiện tại khi thấy biểu hiện này của Tư Mã Huy, Diệp Trạch Đào chần chừ, người này không kiên cường như mình nghĩ, lúc đối mặt với nguy hiểm không ngờ anh ta lại có thái độ như thế, nếu không giúp anh ta, làm không tốt anh ta sẽ bán đứng Dương Thăng Hải cho coi.

- Thư ký Tư Mã anh hãy nghĩ cách trốn trước đi, tôi sẽ cho người sắp xếp chuyện này sẽ trở lại bình thường thôi.

Diệp Trạch Đào tỏ ra bình thản và nói một câu với Tư Mã Huy.

- Chủ tịch thành phố Diệp nhờ vào anh đấy!

Gọi điện thoại xong Diệp Trạch Đào ngồi trong xe suy nghĩ rất nhiều chuyện, hiện nay Tư Mã Huy đã thành một con chim gặp cành cong cũng sợ.

Xe chạy được một hồi, Diệp Trạch Đào liền nhận được cuộc gọi của Lưu Định Khải.

Lưu Định Khải nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, chúng tôi đã đuổi theo nhưng không thấy tên Củng Bưu kia!

Diệp Trạch Đào nghe thấy liền giật mình kinh hãi, ngồi trên xe buýt sao có thể không gặp, chuyện này đúng là kì quái.

- Có hỏi qua tình hình sao rồi?

- Nghe nói y nhận được một cuộc điện thoại, giữa đường đã xuống xe!

Người trên xe buýt chắc chắn không biết sau khi Củng Bưu xuống xe sẽ đến đâu, việc này đúng là quái dị, rốt cuộc trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến việc Củng Bưu vẫn còn chưa quen với đường xá ở tỉnh Cam Ninh, không ngờ khi biết vợ y xảy ra chuyện, lại nghĩ đến chuyện sau khi y đến đây, nửa đường nhận được cuộc gọi liền xuống xe đi mất tích, Diệp Trạch Đào cảm nhận được có một âm mưu rất lớn sẽ xuất hiện.

- Các anh hãy tra hỏi ven đường chút đi!

Diệp Trạch Đào chỉ có thể nói thế, hắn cũng biết khả năng có thể tra ra chuyện này là rất thấp.

Có thể sẽ xảy ra một số chuyện hay không?

Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng thấy khả năng xảy ra chuyện là rất lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play