Xe của Diệp Trạch Đào vừa mới chạy một đoạn thì bắt gặp hai người Lưu Định Khải.

Mạc Lâm Tường chau mày,

- Chủ tịch Diệp, trên đoạn đường này có mấy ngã rẽ, không biết đã quẹo qua ngã rẽ nào rồi?

Anh ta nghĩ thật không hiểu Khủng Bưu đã đi đâu mất.

Xảy ra chuyện như vậy cũng thật kỳ lạ, Củng Bưu thật ra đã nhận được một cuộc gọi gì mà xuống xe đi mất vậy?

Diệp Trạch Đào nói:

- Từ lúc chúng tôi từ khu kinh tế mới chạy qua tới đây, Lý Duy cũng ngắm nhìn rất cản thận, xe đi lại trên con đường này rất ít, nhưng những chiếc xe chạy ngang quan không hề thấy Củng Bưu.

Mạc Lâm Tường lắc đầu thở dài

- Quả thật là chuyện kì lạ!

Thời gian cũng không còn nhiều rồi, Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng rồi nói:

- Còn về phía Tư Mã Huy tôi đã có gọi điện rồi, anh ta sẽ biết mà tránh, vậy có thể xem như Củng Bưu sẽ không thể kiếm được Tư Mã Huy, tạm thời cũng chưa cần lo về việc này, Mạc Lâm Tường, anh gọi một cuộc điện thoại cho Cục Thành phố, để thông báo với họ, nhờ họ chuyển lời với sở công an được rồi.

- Được thôi, để tôi liên lạc.

Mạc Lâm Tường trả lời một tiếng. Việc Diệp Trạch Đào giao cho là rất cần thiết, gã Củng Bưu kia cầm con dao bếp chạy ra ngoài, mọi người tìm không thấy, chí ít ra phải nói với Cục Thành phố về tình hình này mới được, nay xảy ra vấn đề thì mới có chuyện để nói.

- Thôi được rồi, các anh về đi, chuyện này chỉ đến đây thôi!

Đợi bọn Lưu Định Khải rời khỏi, Diệp Trạch Đào còn suy nghĩ một hồi, phát hiện vụ việc này càng ngày càng bí hiểm.

Nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Trịnh Thành Trung.

Lúc gọi cuộc điện thoại này, Diệp Trạch Đào đã rời khỏi xe, vì những lời nói này không thể cho nhiều người nghe được.

Rõ ràng Trịnh Thành Trung cũng rất để ý đến chuyện của tỉnh Cam Ninh. Nói rằng:

- Có phải hiện nay áp lực bên đó rất lớn phải không?

Việc này Trịnh Thành Trung không phải hỏi cũng đã biết, hỏi thăm cũng là một cách thể hiện sự quan tâm, nhất thời Dương Thăng Hải rời khỏi tỉnh Cam Ninh, chỉ để lại mỗi mình Diệp Trạch Đào ở đấy lãnh đạo đại cuộc, nếu Diệp Trạch Đào chống chịu không nổi, thì khu kinh tế Giáp Hà sẽ tan thành mây khói, vấn đề của tỉnh Cam Ninh cũng không có cách nào giải quyết.

Nay áp lực của Diệp Trạch Đào to lớn hơn bất kì người nào!

- Áp lực thì sao cả, tình trạng hiện giờ đã trở nên phức tạp lên rồi đấy!

Nghe Diệp Trạch Đào nói vậy. Trong lòng Trịnh Thành Trung cũng có thể nhẹ nhỏm một chút, xem ra khả năng chống chọi với áp lực của Diệp Trạch Đào cũng khá mạnh!

Diệp Trạch Đào kể lại những chuyện xảy ra với Tư Mã Huy.

Sau khi kể xong, Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Trịnh, tôi có chút lo lắng cho Tư Mã Huy, giờ đây sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện, bí thư Dương cũng bỏ anh ta mà đi, nếu như có phản pháo. Thì ắt anh ta sẽ nảy sinh một số vấn đề, qua bao nhiêu chuyện đây tôi có một cảm giác. những người nhằm vào Tư Mã Huy đang thiết lập âm mưu!

Trịnh Thành Trung cũng là một người có dầy dặn kinh nghiệm. Mới nghe đã hiểu ra một điều gì đó trong vụ này, nghiêm túc nói:

- Suy nghĩ của anh là.

- Giờ Tư Mã Huy là người cô độc trong tỉnh này, chuyện của anh ta và Ninh Tĩnh Hương đã bị lộ, anh ta bị mất đi cơ hội làm quan, hiện giờ lại không có sự chiếu cố của Bí thư Dương, phải chăng trong lòng anh ta giờ đây đang oán hận bí thư Dương không nhỉ?

Trịnh Thành Trung nói:

- Tình hình như vậy thì cũng có thể có!

Tính người là như thế đấy. Nếu lúc ấy Dương Thăng Hải quan tâm một tí, thì có thể trong lòng Tư Mã Huy sẽ só thể dựa dẫm. Trong việc này rõ ràng Dương Thăng Hải hơi ẩu một tí!

Đối với cách xử sự của Dương Thăng Hải, thì Trịnh Thành Trung quả thật cũng có suy nghĩ riêng của ông ta.

Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:

- Hôm nay khu kinh tế mới Giáp Hà lại xảy ra một chuyện lạ!

Diệp Trạch Đào đem chuyện Củng Bưu mất tích kể lại một lần.

Sau khi kể xong. Diệp Trạch Đào nói:

- Lúc đầu chuện này cũng khá kì lạ, ở Cam Ninh này Củng Bưu kia không quen biết một ai, thì sao hắn biết được việc xảy ra giữa Tư Mã Huy và Ninh Tĩnh Hương, thế sao ngồi trên chuyến xe buýt kia nhận được cuộc gọi rồi lại xuống xe, còn mất tích nữa chứ, từ những nghi vấn đó, tôi có cảm giác, có thể âm mưu này có ý nhấm vào Tư Mã Huy!

- Anh cho rằng có thể Củng Bưu kia đã xảy ra chuyện gì à?

Suy nghĩ của Trịnh Thành Trung xoay chuyển quá nhanh, từ một câu nói như thế của Diệp Trạch Đào thoáng cái đã có thể suy ngẫm ra một vấn đề như vậy.

Diệp Trạch Đào than thở và nói:

- Tôi đây đang lo lắng một vấn đề đó, chẳng may gã Củng Bưu kia có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, những người bên sở Công an tỉnh có thể sẽ nhắm vào Tư Mã Huy, nếu Tư Mã Huy rơi vào tay họ, rất có thể sẽ xảy ra một số chuyện!

Trịnh Thành Trung bị Diệp Trạch Đào làm sợ hãi, ông ta không nghĩ rằng tỉnh Cam Ninh có thể loạn đến như vậy.

Nhưng Trịnh Thành Trung rất tin tưởng Diệp Trạch Đào, cũng khá coi trọng cách phân tích này của Diệp Trạch Đào.

- Rất có thể là như vậy!

Diệp Trạch Đào nói:

- Điều tôi quan tâm là nếu giờ đây gã Củng Bưu đã xảy chuyện gì!

Nếu lúc này đây đã xảy ra chuyện gì với gã Củng Bưu, thì từ đó Dương Thăng Hải cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Trịnh Thành Trung suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Nếu quả thật tình hình như anh đã nói, thì lúc này có làm chuyện gì đi nữa cũng đã muộn rồi!

Diệp Trạch Đào cũng đang gật đầu, nếu quả thật như vậy, thì đúng là muộn rồi!

Trịnh Thành Trung nói:

- Sự việc đã như vậy rồi, thì anh cũng đừng lo lắng chi nữa, cần phải làm gì, làm như thế nào, thì bên Dương Thăng Hải cứ để tôi nói với ông ta, rốt cuộc là có chuyện gì đây.

Trong lòng Diệp Trạch Đào nghĩ dù gì việc này cũng đã giao cho Trịnh Thành Trung, họ muốn làm sao thì cứ làm, bản thân mình cũng khó mà nhúng tay vào.

Diệp Trạch Đào vội vàng thẳng tiến về phòng hội nghị của chính phủ.

Khi Diệp Trạch Đào vội vàng, thời gian cách cuộc họp vẫn còn nửa tiếng, Diệp Trạch Đào đến văn phòng của mình.

Trong chính phủ Thành Phố Diệp Trạch Đào cũng có văn phòng, chỉ là hắn ta ít khi lui tới mà thôi.

Quan Bạch Viêm cũng có ý nghĩ, cuộc họp lần này không có mặt của Thành ủy, mà để cho những cán bộ bên chính phủ mở cuộc họp ngay tại văn phòng của họ.

Ngồi trong văn phòng, Diệp Trạch Đào nhắm mắt rồi suy nghĩ một hồi, trong lòng thấy càng suy nghĩ càng thấy việc mà mình suy đoán càng có sự khẳng định, nếu quả thật là như vậy, thì mình có nên có sự chuẩn bị gì không?

Khi gã Tư Mã Huy kia liên lạc với mình nữa, thì có thể rõ ràng rồi, trong tâm trí của anh ta đang có sự thay đổi, nếu Củng Bưu xảy ra chuyện, Tư Mã Huy bị những người kia khống chế thì không từ một thủ đoạn nào, nếu chẳng may Tư Mã Huy bị sụp đổ, thế thì, trong tình hình một người hoàn toàn hiểu rõ về Dương Thăng Hải, đặc biệt là người này biết rõ nhiều điều cơ mật của Dương Thăng Hải, những gì anh ta có thể nói ra quả thật là rất nhiều, nếu chẳng may sau lưng Dương Thăng Hải không trong sạch thì việc này có thể lật đổ Dương Thăng Hải.

Nếu Dương Thăng Hải sụp đổ rồi, thì tỉnh Cam Ninh này sẽ có những thay đổi gì?

Diệp Trạch Đào không hy vọng xảy ra chuyện gì với Dương Thăng Hải, chí ít ra hiện giờ ông ta không nên có chuyện gì.

Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào cảm thấy bây giờ cách tốt nhất là phải an ủi gã Tư Mã Huy này đã, ít ra phải cho anh ta cảm nhận được rằng mình vẫn còn chỗ dựa, vẫn đang bảo vệ anh ta.

Bắt điện thoại lên, Diệp Trạch Đào gọi cho Tư Mã Huy.

Dù cho Diệp Trạch Đào gọi như thế nào đi nữa, thì điện thoại của Tư Mã Huy cũng đã tắt nguồn.

Tại sao vậy nhỉ!

Diệp Trạch Đào không biết nói thế nào, trong lúc quan trọng như vậy mà Tư Mã Huy lại tắt máy?

Trong khi gọi không được, sự lo lắng của Diệp Trạch Đào lại càng lớn dần.

Lúc này Trần Vũ Tường đi vào nói với Diệp Trạch Đào:

- Chủ tịch thành phố Diệp, đã đến giờ bắt đầu cuộc họp.

Khi Diệp Trạch Đào ngắm nhìn đồng hồ, quả nhiên sắp đến thời gian bắt đầu cuộc họp, rồi tạm dừng suy nghĩ liên lạc với Tư Mã Huy, đứng dậy nói:

- Đi thôi.

Lần này khi bước vào phòng họp đã thấy có chút thay đổi, những ủy viên lần trước đã nhiệt tình tiếp đãi Diệp Trạch Đào lần này đã trở nên yên lặng, lần này khi anh ta bước vào, chỉ mỉm cười và gật gật đầu mà thôi, không còn biểu hiện nhiệt tình như lần trước.

Đương nhiên rồi, động tác gật đầu này cũng đã thể hiện sự hoan nghênh của mọi người đối với hắn.

Nhưng Diệp Trạch Đào không hề để ý đến cách nghĩ của mọi người, bước qua đó và ngồi xuống.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu ra được rằng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người cũng sẽ có chút khoảng cách với mình.

Khi Quan Bạch Viêm bước vào, mọi người tỏ ra nhiệt tình hơn, đều đứng dậy bắt tay với ông ta.

Khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Quan Bạch Viêm ngước nhìn về phía Diệp Trạch Đào gật gật đầu và nói:

- Trạch Đào cũng đến rồi à?

- Vâng, cũng mới đến thôi.

Quan Bạch Viêm bước đến ngồi xuống và nói:

- Hôm nay triệu tập mọi người đến tham dự cuộc họp này, thật ra cũng không phải việc gì to lớn, tỉnh ủy cho tôi tạm thời chủ trì công tác ở thành phố Lan Phong, tôi chỉ còn biết bắt trâu đi cày mà thôi, cũng chẳng còn cách nào khác, haha.

Có vài ủy viên thường vụ thân cận gần gũi với Quan Bạch Viêm cũng đều cười lên, không khí trong phòng họp đã trở nên khá hơn.

Quan Bạch Viêm đưa một điếu thuốc qua, sau đó cười nói:

- Tôi đây cũng chỉ là tạm thế chỗ thôi, nếu như là tạm thời, chỉ còn biết cậy nhờ cuộc họp này thôi!

Quan Bạch Viêm mà so với gã Vu Chi Hán kia thì khôn khéo hơn nhiều, chỉ với câu nói đã khuấy động bầu không khí ở đây.

Diệp Trạch Đào thấy Quan Bạch Viêm phát huy những thủ đoạn như thế, cũng gật đầu tới tấp, gã Quan Bạch Viêm đúng là nhân vật lợi hại!

Ngồi được chỗ này, Diệp Trạch Đào cũng hiểu ra, mấy bữa nay Quan Bạch Viêm cũng không phải nhàn rỗi gì, thoáng chốc những tay sai của Vu Chi Hán đều đã bị lôi kéo về phía ông ta.

Khi nghĩ đến Dương Thăng Hải, Diệp Trạch Đào chỉ còn biết thở dài, thủ đoạn của Dương Thăng Hải cũng bớt đi nhiều, nắm trong tay một cục diện tốt như thế mà lại bị đánh cho thảm bại như thế, thật không thể dựa vào ông ta nữa!

Diệp Trạch Đào phát hiện ra từ trước đến nay cũng lấy Dương Thăng Hải làm trung tâm, điểm xuất phát cũng bắt đầu từ Dương Thăng Hải mà ra, thế nhưng mà trái lại những việc làm cho mình thì Diệp Trạch Đào lại làm rất ít.

Nhất định phải thay đổi cái tư tưởng này!

Trong lúc này, Diệp Trạch Đào đã không còn suy nghĩ muốn giúp đỡ Dương Thăng Hải nữa, để gây dựng uy tín cho Dương Thăng Hải, từ đó mà dùng Dương Thăng Hải bảo vệ ý nghĩ của chính mình.

Lần trước vẩy cờ lên làm chuyện đó khá tốt mà, sao không tiếp tục vậy?

Nghe những lời nói vô bổ của Quan Bạch Viêm, tư tưởng của Diệp Trạch Đào thất thần, đã có nhận thức rõ ràng về tình hình phát triển của Thành phố Lan Phong của mình, nếu như không có cách gì tác động đến tỉnh, thì mình phải làm tốt ở Giáp Hà, chỉ cần có sự ủng hộ của Bí thư Hạo Vũ, cũng không thể để đối phương nắm được điểm yếu, nhất định phải giữ được địa vị của mình, từ đó mà mở rộng ra bên ngoài!

Sau khi có cách nghĩ mới, khung trời bao vây bởi mây đen u ám của tỉnh Cam Ninh chỉ trong phút chốc đã trời quanh mây tạnh, ánh mắt của Diệp Trạch Đào cũng sáng lên hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play