Nghi thức ký hợp đồng trên tỉnh rất nhanh liền kết thúc, diễn ra thật náo nhiệt.

Dự án giá trị một tỷ tám trăm triệu tới, Tôn Lôi ở trên tỉnh được một trận nở mày nở mặt.

Trưởng ban tổ chức cán bộ của Thành ủy đặc biệt dẫn Tôn Lôi tới huyện Lục Thương tuyên bố bổ nhiệm Tôn Lôi.

Vẫn còn chưa tới mà tên Tôn Lôi này đã tạo thế vô cùng tốt rồi, ai cũng biết anh ta là người của Tôn gia ở thành phố, ông bố bây giờ còn là Chủ tịch tỉnh, lại có Phó chủ tịch tỉnh Chiến ủng hộ, còn có dự án hơn một tỷ tám trăm triệu nữa.

Bối cảnh đó của Tôn Lôi ngay lập tức truyền khắp hai cấp huyện, thành phố, mọi người điều biết lần này một nhân vật mạnh mẽ, cứng rắn tới huyện Lục Thương rồi.

Tôn Lôi cũng tràn đầy tự tin tới huyện Lục Thương.

- Bí thư Diệp, có một số người còn chưa tới đã muốn gây dựng thanh thế lớn như vậy, có suy nghĩ gì không?

Cam Lệ Bình trước tiên liền đi tới phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, nói ra lo lắng của mình.

- Bí thư Cam, chuyện tốt mà, có một đồng chí có năng lực như vậy tới, đối với huyện chúng ta là một trợ lực lớn, có thể xúc tiến phát triển huyện chúng ta.

Diệp Trạch Đào nói.

- Bí thư Diệp, tôi lại là lo lắng phá hủy cục diện đẹp của huyện chúng ta bây giờ.

Cảm nhận được Cam Lệ Bình là quyết tâm đầu quân cho mình, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng vô cùng vừa ý với Cam Lệ Bình, nói:

- Bí thư Cam, cô lo lắng là đúng, tình hình hiện tại của huyện chúng ta đã không giống với các huyện khác, chúng ta là huyện làm thí điểm, điểm mấu chốt không giống nhau.

Cam Lệ Bình nhận được sự khen ngợi của Diệp Trạch Đào, có vẻ rất vui nói:

-chính là như thế, tôi có một bạn học thời đại học làm kinh doanh ở thành phố, anh ta hiểu rất rõ tập đoàn Tam Dương này, tôi bảo anh ta điều tra một chút. Tập đoàn Tam Dương mà Chủ tịch huyện Tôn đưa tới, đăng ký là ở trong nước. Nhưng, tập đoàn này lại do công ty cổ phần Phú Sơn Nhật Bản hoàn toàn khống chế cổ phần, nằm ở trong tay người Nhật Bản, công ty như vậy tới huyện chúng ta, bây giờ đưa ra là đăng ký ở trong nước, yêu cầu được hưởng chính sách sản nghiệp dân tộc của Nhà nước, đây không phải là trò cười sao?

Nhìn đến Cam Lệ Bình cũng hiểu rõ điểm mấu chốt của phương diện này, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ rằng, người phụ nữ này không phải chỉ lấy khuôn mặt để lên chức. Bản thân cô cũng có một chút bản lĩnh, cũng là một lực lượng có thể sử dụng được.

Quốc gia rất nhanh sẽ đưa ra một cơ chế, đối với sản phẩm tự chủ đổi mới phải một lần nữa tiến hành chứng nhận, loại công ty bị công ty nước ngoài hoàn toàn khống chế cổ phần khẳng định là không thể đủ chứng nhận rồi.

- Như vậy thì tốt rồi, hiện tại trong nước ta các công ty tung lung lộn xộn rất nhiều, phải chứng nhận thật tốt. Công nhân nước chúng ta bán sống bán chết làm việc trong những xí nghiệp của bọn họ. Bao nhiêu lợi ích bị bọn họ lấy đi rồi, tiếp tục như vậy, quốc gia chúng ta còn cái gì là sản phẩm tự chủ, theo tôi thấy, nếu có một công ty cũng sẽ bị người ta nắm giữ thôi.

Diệp Trạch Đào liền nhân cơ hội trao đổi một chút ý nghĩ của mình với Cam Lệ Bình, cuối cùng nhận được sự tán thành của Cam Lệ Bình.

Bây giờ ở huyện Lục Thương, Cố Lâm Cao, Cam Lệ Bình, Kiều Ứng Xương, Lưu Định Khải là những người ủng hộ kiên định của Diệp Trạch Đào, Chu Lâm Ngọc được Thi Minh Cương bày mưu đặt kế, biết hiện tại Diệp Trạch Đào coi như là một thành viên gắn bó với Thi hệ, cô cũng lập tức đầu quân tới phe của Diệp Trạch Đào. Điều này khiến cho Diệp Trạch Đào đối với việc nắm trong tay toàn bộ huyện đã đạt tới một mức độ cao. Du Hiểu Lệ và Lạc Vũ kia tuy rằng cũng không tỏ nhiều thái độ, nhưng càng nhiều người đi theo Diệp Trạch Đào, điều này với Diệp Trạch Đào mà nói là một chuyện tốt.

- Đi thôi, họp trước đã.

Diệp Trạch Đào đứng dậy.

Cam Lệ Bình cũng gật gật đầu, Tôn Lôi đến rồi. Đây là họp hội nghị thường vụ lần đầu tiên sau khi Tôn Lôi tới đây, nên cũng phải họp hẳn hoi một chút.

Lúc Diệp Trạch Đào bước vào, các ủy viên thường vụ đã đến từ lâu.

Nhìn thoáng thấy Tôn Lôi đứng dậy, Diệp Trạch Đào mỉm cười bước tới bắt tay với Tôn Lôi.

Lúc hai người bắt tay, Diệp Trạch Đào hỏi:

- Đồng chí Tôn Lôi đã quen với khí hậu ở đây chưa?

Tôn Lôi liền cười nói:

- Con người tôi ở địa phương nào đều có thể thích ứng!

Diệp Trạch Đào gật gật đầu, nói với Kiều Ứng Xương:

- Nhất định phải sắp xếp thật tốt cuộc sống của Chủ tịch huyện Tôn!

Kiều Ứng Xương liền gật đầu nói:

- Xin Bí thư Diệp yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp thật tốt.

Tôn Lôi nhìn thoáng qua Kiều Ứng Xương, biết Kiều Ứng Xương là thân tín của Diệp Trạch Đào.

Trước khi đến Tôn Lôi đã bỏ rất nhiều công sức, tìm hiểu rất kỹ tình hình của huyện Lục Thương, cũng hiểu được Diệp Trạch Đào đã nắm giữ toàn bộ huyện, lúc này mới nhất mực thể hiện cứng rắn, chính là muốn dùng lực lượng của mình để làm kinh sợ những lãnh đạo này của huyện Lục Thương, ý đồ làm thay đổi cục diện.

Hôm nay là hội nghị thường vụ, Tôn Lôi cũng có những ý nghĩ của chính mình, đưa đến một dự án lớn như vậy, phải nhân cơ hội nhúng tay vào khu kinh tế mới mới được. Hàn huyên mấy câu liền ngồi xuống.

Nhìn thấy tất cả mọi người đã ngồi xuống, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện Tôn mới tới Lục Thương, để tôi giới thiệu cho anh một chút về các đồng chí.

Diệp Trạch Đào thể hiện ra một dáng vẻ hoan nghênh, cũng rất là nhiệt tình với Tôn Lôi, giới thiệu từng người, từng người một.

Diệp Trạch Đào thật lòng giới thiệu, Tôn Lôi cũng quan sát thật cẩn thận, tuy rằng đã xem ảnh về tình hình của mỗi người, cũng đều nhớ kỹ, Tôn Lôi vẫn quan sát thật cẩn thận, thậm chí với biểu hiện bên ngoài của mỗi người đều rất để bụng.

Lúc Diệp Trạch Đào giới thiệu tới Niếp Tiểu Vĩ, Tôn Lôi liền nhìn thấy sắc mặt rất khó coi của Niếp Tiểu Vĩ, chỉ gật gật đầu cho có lệ, cũng không nói gì thêm.

Nếu chính mình không tới, Niếp Tiểu Vĩ chính là người có hi vọng nhất, hiện tại mình đột nhiên tới, khiến cho Niếp Tiểu Vĩ mất đi cơ hội lên chức, nên Niếp Tiểu Vĩ rất hận mình!

Sau lưng Niếp Tiểu Vĩ có hai ủy viên thường vụ Thành ủy, bước tiếp theo chuyện đối đãi với Niếp Tiểu Vĩ rốt cuộc nên làm thế nào đây?

Vốn dĩ Niếp Tiểu Vĩ là một ủy viên thường vụ chính mình dễ dàng lôi kéo nhất, nhưng hiện tại trở nên không dễ dàng như vậy, rất có khả năng còn có thể bị hai ủy viên thường vụ sau lưng Niếp Tiểu Vĩ ở thành phố làm khó dễ, việc này thật sự có chút phiền não!

Diệp Trạch Đào cũng đang âm thầm quan sát Tôn Lôi, nhìn một hồi, Diệp Trạch Đào cũng không thể không chú trọng, Tôn Lôi này hoàn toàn khác với Tôn Cương, vẻ mặt người nàyvẫn luôn không có thay đổi quá nhiều, tròng mắt lại chuyển động không ngừng.

Dựa vào một chút kỉ thuật xem tướng thuật mà Diệp Trạch Đào học được ở Trần Hỉ Toàn, người mà tròng mắt không ngừng chuyển động, nói chung đều là người thuộc loại tâm thuật bất chính, hoặc là nhân vật âm hiểm, tên Tôn Lôi này hẳn là một nhân vật thích sử dụng thủ đoạn!

Giới thiệu xong hết mọi người, nội dung chủ yếu nghiên cứu chính là chuyện của tập đoàn Tam Dương kia, chuyện này đối với huyện Lục Thương là một chuyện lớn, một doanh nghiệp lớn như vậy đầu tư vào một tỷ tám trăm triệu, đây là một chuyện mà các cán bộ huyện Lục Thương từ trước tới nay chưa bao giờ tưởng tượng được.

Chuyện này là do Tôn Lôi thúc đẩy, Tôn Lôi liền có nhiều quyền phát ngôn hơn một chút, lần này anh ta liền không nhường nhịn ai, lớn tiếng nói:

- Tập đoàn Tam Dương ở trong nước cũng là một doanh nghiệp có tiếng, lần này tập đoàn của bọn họ có thể đầu nhập một tỷ tám trăm triệu cũng là cơ hội may mắn của chúng ta, tập đoàn Tam Dương là doanh nghiệp bản địa, là đăng kí ở Trung Quốc. Bởi vậy, huyện chúng ta hẳn là nên có nhiều chiếu cố ở mọi phương diện, phải cấp đầy đủ chính sách cho bọn họ, phải mạnh mẽ nâng đỡ những doanh nghiệp như vậy, quốc gia đưa huyện chúng ta vào làm huyện thí điểm, lúc này vừa mới bắt đầu, đã có một doanh nghiệp như vậy nhập trú, xem ra là huyện chúng ta rất có sức hấp dẫn đấy!

Lúc nói lời này Tôn Lôi dù sao cũng có chút đắc ý, trong việc này, anh ta tự nhận đã có chiến tích.

Cam Lệ Bình không hổ danh là tiên phong, nghe xong lời nói của Tôn Lôi, lập tức liền nã pháo, nói:

- Tôi lại không có cùng quan điểm với câu nói của Chủ tịch huyện Tôn Lôi.

Ồ!

Tôn Lôi nhíu mày nhìn Cam Lệ Bình, đối với người phụ nữ này, Tôn Lôi vẫn cho rằng chỉ là một bình hoa, cũng không có bất kỳ thực lực gì, thích gây chuyện mà thôi.

Cam Lệ Bình cũng không bị kiểu sắc mặt biểu hiện ra ngoài của Tôn Lôi dọa sợ, cô biết đứng sau lưng chính mình là Diệp Trạch Đào có bối cảnh rất hùng mạnh, căn bản là không cần phải sợ tên Chủ tịch huyện mới đến này, vào lúc này phải cho Tôn Lôi một uy thế phủ đầu, bằng không anh ta sẽ không biết huyện Lục Thương này là do ai định đoạt.

- Chủ tịch huyện Tôn, anh vừa rồi nói tập đoàn này là doanh nghiệp bản địa, lời này tôi không tán thành, theo tôi được biết, tập đoàn Tam Dương tuy rằng là ở trong nước đăng ký, nhưng phần lớn cổ phần của nó đều là do một công ty Nhật Bản gọi là công ty Phú Sơn khống chế, công ty như vậy có thể xưng là doanh nghiệp bản địa sao? Có thể hưởng ưu đãi của huyện thí điểm hay sao?

Tôn Lôi vốn nghĩ rằng người ở huyện sẽ không biết đến nhiều chuyện nội bộ như vậy, cố ý tránh nói tới chuyện đầu tư bên ngoài khống chế cổ phần, lúc này mới yêu cầu đãi ngộ cho tập đoàn Tam Dương, không nghĩ tới lập tức đã bị Cam Lệ Bình nói ra.

Các ủy viên thường vụ còn thật không biết có chuyện như vậy, sau khi nghe xong đều ngạc nhiên một trận, nếu quả thật là như vậy, cũng phải trước tiên phán đoán tình hình của doanh nghiệp này!

Lúc này Tôn Lôi lại nói:

- Câu nói của Bí thư Cam là sai rồi, một doanh nghiệp đầu tư ngoại thương sau khi được nhà nước ta phê chuẩn thành lập, nó chịu sự quản lý của chính phủ nước ta, nộp thuế cho chính phủ quốc gia, cho nước chúng ta cơ hội có nghề nghiệp, nó là doanh nghiệp trăm phần trăm của nước ta. Nếu từ đầu tới cuối xem các doanh nghiệp vốn nước ngoài đầu tư ở Trung Quốc là các doanh nghiệp nước ngoài, nước chúng ta sẽ không thể có một thể chế đối ngoại mở thật tốt được!

Lời nói của Tôn Lôi nói rất có khí thế, tay cũng múa may theo, cứ như câu nói của anh ta là chân lý vậy.

Tất cả mọi người đều là lãnh đạo ở huyện, đối với loại luận điệu này về phương diện kinh tế đúng là ít có nghiên cứu, bị Tôn Lôi mới nói như vậy, liền cũng lập tức câm lặng, còn thật không biết rốt cuộc bọn họ ai nói đúng.

Diệp Trạch Đào biết rằng, loại luận điệu này của Tôn Lôi hiện tại ở trong nước Trung Quốc đã chiếm chủ đạo, có một nhóm không ít người nhận định những luận điệu như vậy, muốn thay đổi những luận điệu như thế này, chỉ dựa vào vài người thật đúng là không được, tuy nhiên, cũng quyết không để loại luận điệu này của Tôn Lôi làm mọi người nhầm hướng.

Diệp Trạch Đào nói:

- Trung ương đã chú ý tới chuyện này rồi, công ty thuộc loại phạm trù nào cần có nhận định, chúng ta hiện tại không thảo luận, căn cứ vào phương thức triển khai hoạt động trên quốc tế, tôi chỉ biết một chút, dựa theo lý luận quyền tài sản trong chế độ kinh tế học, công ty đa quốc gia ở một quốc gia đăng ký công ty con, quyền tài sản của doanh nghiệp ngoại quốc đã đăng ký ở nước ta, không thể nghi ngờ là toàn bộ thuộc về người nước ngoài, là doanh nghiệp nước ngoài, quyền tài sản của bọn họ toàn bộ không thuộc về chính phủ hay công dân nước ta. Chủ tịch huyện Tôn phải học tập một số tri thức về mặt kinh tế, bước tiếp theo huyện chúng ta trở thành huyện thí điểm, nội dung phương diện này phải tăng cường. Thưa các đồng chí, phải đồng thời tiến bộ mới được, rất nhiều tri thức của chúng ta đều cần phải đổi mới, không thể đợi mọi người biết hết rồi chúng ta mới biết được!

Diệp Trạch Đào tuy rằng cũng không nói gì tới phân biệt đúng sai, đằng sau những câu nói ấy lại giống như tát Tôn Lôi một bạt tai, làm cho khí thế của Tôn Lôi cũng bị đè ép xuống.

Nhìn đến Tôn Lôi còn muốn nói chuyện, Diệp Trạch Đào nói:

- Như vậy đi, tới đều là khách, tập đoàn Tam Dương có thể tới huyện chúng ta đầu tư, đây là chuyện tốt, chúng ta phải hoan nghênh. Tôi có một ý tưởng, đem khu kinh tế mới chia làm hai bộ phận, một bên là công ty vốn đầu tư nước ngoài, một bên là công ty trong nước có chủ quyền tài sản, như vậy ngoài việc thuận tiện quản lý, còn có thể tăng sức mạnh phục vụ, bộ máy khu kinh tế mới sẽ không thay đổi, mỗi Phó chủ tịch phụ trách một mảng, phù hợp phục vụ, mọi người xem xem thế nào?

Toàn bộ hội nghị hoàn toàn nằm trong tay Diệp Trạch Đào, trong lòng Tôn Lôi buồn bực, chính mình cầm một dự án lớn như vậy tới đây, không ngờ lại là kết quả như vậy!

Vốn định mượn cơ hội nhúng tay vào khu kinh tế mới, bị câu nói này của Diệp Trạch Đào thành ra căn bản không thể nhúng tay.

Việc này hơi khó đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play