Không lâu sau khi Diệp Trạch Đào chủ trì mở hội nghị thường vụ Huyện ủy, một nhóm nhân viên dẫn đầu là Đan Tiến Xương, Bộ thương mại đầu tư các công ty nước ngoài bỗng tới huyện Lục Thương. Lần này có nhiều người đến như vậy, ngoại trừ ba người ở Bộ thương mại, cùng đến còn có Phó giám đốc thường trực Sở thương mại tỉnh Ngô Mãi Phúc, Phó Bí thư thành ủy Lỗ Xương Chí cũng dẫn theo một vài người tới. Sau khi đoàn người chậm rãi đi tới huyện Lục Thương, họ liền tiến thẳng đến khu kinh tế mới. Diệp Trạch Đào ngồi cùng trên xe ô tô, liền phát hiện Tôn Lôi bỗng nhiên bị gọi vào xe của Đan Tiến Xương, Diệp Trạch Đào đã sớm biết kẻ đến không hề có thiện chí, tại sao ngay lúc huyện Lục Thương mới triển khai công việc thì liền có một đám người đến, tại sao lại thân thiết với Tôn Lôi đến thế. Ám hiệu! Đây chính là muốn phát ám hiệu đến toàn bộ người trong huyện! Nếu không phải có Phó Bí thư thành ủy Lỗ Xương Chí đến, thì Diệp Trạch Đào có lẽ đã phải ra tay rồi. Niếp Tiểu Vĩ cũng ngồi bên trong xe của Lỗ Xương Chí. Ngồi bên trong xe, Diệp Trạch Đào nhanh chóng suy nghĩ, chuyến đi lần này, gọi cả Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch huyện vào trong xe của bọn họ, nhưng lại bỏ mặc một Bí thư huyện ủy như hắn, ám hiệu được truyền đến quả thực không đơn giản! Tuyệt đối không thể để những người này lầm lẫn được! Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào biết mình cần phải làm gì đó mới được. Rất nhanh đoàn xe đã đi đến khu kinh tế mới, đoàn người liền xuống xe. Lúc này, dường như đã sớm biết tin tức này, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tam Dương ông Lâm Trường Lưu đã đến nghênh đón từ sớm. Đan Tiến Xương nhìn thấy Lâm Trường Lưu đến nghênh đón liền mỉm cười đáp lại, cười nói:

- Chủ tịch Lâm, vẫn ổn chứ?

Rất nhiều người đều vây quanh ở bên ngoài, Lâm Trường Lưu kia liền trầm mặt xuống nói:

- Bộ trưởng Đan, nếu không khách khí mà nói, tập đoàn chúng tôi rất hối hận khi đến huyện Lục Thương đầu tư, tất cả mọi thứ ở đây đến rất tồi tàn, đến vị phụ trách công tác ở huyện cũng có ý làm khó dễ chúng tôi!

Diệp Trạch Đào sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ tên Lâm Trường Lưu này không ngờ lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là nói những lời này trước mặt đám phóng viên mà Đan Tiến Xương mang đến. Trong lòng Diệp Trạch Đào thật sự hiểu rõ ràng rằng, tuy rằng bản thân hắn đã có ý muốn đặc biệt tạo điều kiện, nhưng việc tạo điều kiện cho tập đoàn này luôn luôn rất đúng chỗ và không hề có lấy một giây phút nào chậm trễ. Lúc này, Đan Tiến Xương liền tối sầm mặt lại, nhìn về phía Lỗ Xương Chí:

- Bí thư Xương Chí, tôi đã sớm nghe nói huyện Lục Thương các anh làm việc có chút khác người, nhưng thật không ngờ lại là như thế này!

Tức thì trên mặt Lỗ Xương Chí không nén được nét giận, liền hướng ánh mắt về phía Diệp Trạch Đào:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, huyện các anh có chính sách như thế nào đối với các công ty có vốn đầu tư nước ngoài vậy?

Thật là lợi hại! Đám người uỷ viên thường vụ huyện đều bị dọa một trận, đến đây để xem xét, hoàn toàn là đến để gây rắc rối! Một loạt máy quay hướng về phía Diệp Trạch Đào, đám phóng viên dường như vừa phát hiện ra tin giật gân mới, đều nhìn về phía vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi. Sự việc phát sinh quá đột ngột, Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin rằng, đám phóng viên này có rất nhiều khả năng là do Đan Tiến Xương tìm đến với mục đích rất rõ ràng, chính là muốn bôi nhọ khu kinh tế mới của huyện Lục Thương. Đối mặt với đám phóng viên và lãnh đạo các cấp, Diệp Trạch Đào trên mặt không chút biểu cảm, điềm tĩnh nói:

- Trước tiên tôi xin phép được giới thiệu với các vị về dịch vụ và tình hình cơ bản của khu kinh tế mới!

Cũng không có đợi ai nói gì, Diệp Trạch Đào liền thao thao bất tuyệt thuật lại tình hình cơ bản của khu kinh tế mới và thái độ cùng những chính sách đối với các nhà đầu tư nước ngoài, trình bày xong Diệp Trạch Đào nói:

- Về vấn đề dịch vụ, trăm nghe không bằng một thấy, mời mọi người đi vào tham quan, xin mời!

Không trưng cầu ý kiến của bất kỳ một ai, Diệp Trạch Đào nhanh chân bước vào trong khu vực dự án đầu tư của tập đoàn Tam Dương. Vốn dĩ muốn bôi nhọ khu kinh tế mới trước mặt đám phóng viên này, nhưng không ngờ kết quả lại là Diệp Trạch Đào nói một hồi xong liền dẫn mọi người tiến vào, việc này thật sự khiến cho mọi người không thể ngờ đến. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào tiến vào, Củng Nặc Bội nhìn qua một lượt đám người tiến vào khu kinh tế mới, mấy cô gái xinh đẹp liền ngay lập tức tản ra tiến vào đoàn người, vừa đi vừa giới thiệu về dự án mà tập đoàn Tam Dương đã triển khai khi đến khu kinh tế mới. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, cách hành xử của mấy người bọn Củng Nặc Bội vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, vừa đi vừa giảng giải, sau khi xem xong toàn bộ tình hình của tập đoàn Tam Dương, Diệp Trạch Đào cũng không cần phải nói gì thêm về dịch vụ và những việc đã làm.

Sắc mặt Lỗ Xương Chí lúc này dịu đi nhiều, không phải vì tình hình không giống như những lời nói của tập đoàn Tam Dương, mà là vì bên cạnh bọn họ chính là người đẹp Củng Nặc Bội đó, Củng Nặc Bội rất có tài ăn nói, đã giới thiệu toàn bộ tình hình các chính sách dự án từ sau khi tập đoàn Tam Dương tới.

Đan Tiến Xương vốn dĩ muốn nhân cơ hội mọi người không nắm rõ tình hình để gây khó dễ, không ngờ Diệp Trạch Đào căn bản không mắc bẫy bọn họ, đầu tiên là dẫn mọi người đi tìm hiểu tình hình, sau là thông qua sự giới thiệu của các người đẹp, thuật lại toàn bộ các công việc đã được tiến hành, điều này trái ngược lại hoàn toàn với ý tưởng ban đầu của y. Đan Tiến Xương sắc mặt vẫn bình tĩnh, điềm tĩnh nói với Diệp Trạch Đào:

- Các hạng mục dự án của chúng ta nhất định phải gắn với việc thu hút đầu tư, các công ty đến đầu tư là cha mẹ của chúng ta, các cậu cần phải suy nghĩ dựa trên lợi ích của bọn họ, quyết không thể làm ra những chuyện gây khó dễ cho họ!

Nếu đã nói tới gây khó dễ, Diệp Trạch Đào không khách khí nữa liền bình thản nói:

- Tôi muốn hỏi Chủ tịch Lâm một chút, chúng tôi đã gây khó dễ gì cho các ngài, xin ngài hãy nói ra, chúng tôi sẽ sửa chữa!

Lâm Trường Lưu vốn dĩ muốn bôi nhọ khu kinh tế mới, thuận miệng nói ra một câu, dựa vào kinh nghiệm của y, cán bộ quan chức của Trung Quốc đều rất cung kính các doanh nghiệp lớn, vốn dĩ không dám đắc tội, cho dù y bôi nhọ thanh danh của huyện Lục Thương thì các lãnh đạo cũng không dám phản đối, thế nhưng, ngay lúc này đây lại đang bị Diệp Trạch Đào hỏi về việc này ngay trước mặt nhiều người như vậy! Lâm Trường Lưu nhất thời không nghĩ ra trong huyện đã gây khó dễ điểm nào. Thấy Lâm Trường Lưu không có lời nào để nói, Diệp Trạch Đào nói với đám phóng viên:

- Huyện Lục Thương rất hoan nghênh các nhà đầu tư, tuy nhiên cũng quyết không thể để người khác bôi nhọ thanh danh của chúng tôi!

Lời nói của Diệp Trạch Đào có sự ngầm chỉ! Bỗng chốc bầu không khí có chút căng thẳng, mọi người đều hướng mắt về phía Diệp Trạch Đào đang bình thản đứng đó. Lâm Trường Lưu lúc này không làm gì nữa, y đến đây với nhiệm vụ đã được giao phó, đồng thời, y cũng chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, y liền lớn tiếng nói:

- Mọi người đều nhìn thấy rồi, Bí thư huyện ủy quá hống hách, chúng ta phải rút vốn thôi!

Lỗ Tiến Xương lúc này sắc mặt có chút sầm xuống, nói với Diệp Trạch Đào:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, chú ý lời nói và hành vi của anh đi!

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lỗ Tiến Xương nói:

- Nếu công tác của chúng tôi có gì chưa thỏa đáng, Diệp Trạch Đào tôi xin nhận phê bình, nhưng nếu ai đó muốn rút vốn hay uy hiếp gì thì xin mời, chúng ta là chính phủ của nhân dân, quyết không chịu sự cưỡng ép của các thương gia! Không phải là một tỷ tám sao, rút về một tỷ tám đi, tôi có thể mang về một dự án hai tỷ đấy chứ!

Haha! Lời nói này quá kích động! Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này thực sự rất có khí phách! Ai cũng không thể ngờ rằng Diệp Trạch Đào lại khí phách đến như vậy, lời như vậy cũng có thể nói ra được.

- Cậu!

Lâm Trường Lưu vốn dĩ muốn lấy việc rút vốn ra để uy hiếp, y tuyệt đối không thể nghĩ đến tình huống này, ông ta lại không dám rút vốn, lần đầu tư này là có mục đích, có nhiệm vụ, sự việc vẫn chưa thành, những người phía sau vẫn chưa thể để ông ta được rút lui! Lỗ Tiến Xương nhìn ánh mắt sáng ngời lạ thường của Diệp Trạch Đào, y đã sớm biết Diệp Trạch Đào có lẽ cũng có thân phận đặc biệt, nhưng thật không ngờ Diệp Trạch Đào này lại có lá gan lớn đến như vậy, ngay cả khoản tiền đầu tư một tỷ tám cũng dám nói không cần! Đan Tiến Xương cũng ngây người, không ngờ lại có một Bí thư Huyện ủy như vậy!

Suy nghĩ kỹ, Đan Tiến Xương liền nghĩ tới huyện Lục Thương là một huyện thí điểm, Diệp Trạch Đào lẽ nào đang nói đến một nhân vật đứng phía sau âm thầm ủng hộ, hắn đang muốn mượn việc này để đuổi tập đoàn Tam Dương đi, khiến cho hắn có một môi trường rộng lớn để phát triển cái gọi là sản nghiệp dân tộc? Sự việc đã bế tắc ở đây, Đan Tiến Xương điềm tĩnh nói với Lỗ Xương Chí:

- Tôi xem như được mở mang kiến thức về cán bộ các anh!

Lỗ Xương Chí lúc này không dám tùy tiện nói lời nào, y nhìn ra được rằng, Đan Tiến Xương đến là có mục đích, lại nghĩ đến nội tình trung ương tại sao lại lấy huyện Lục Thương làm huyện thí điểm, y liền có một suy đoán, Diệp Trạch Đào này cũng không đơn giản. Dám cả gan đối mặt với nhân vật tầm cỡ như cấp bộ trưởng đây, kẻ đứng sau Diệp Trạch Đào này có lẽ cũng rất mạnh, trong lúc không hiểu rõ tình hình, bản thân y quyết không thể can thiệp vào!

Lỗ Xương Chí lúc này cười nói:

- Tình hình huyện Lục Thương là như vậy, tình hình khó khăn cũng không khá hơn, tập đoàn Tam Dương nếu đã muốn giúp đỡ xây dựng vùng khó khăn thì xin hãy dung thứ, độ lượng, công tác ở huyện nếu có gì chưa thỏa đáng vẫn xin tập đoàn Tam Dương hãy bao dung bỏ qua cho!

Y vẫn còn muốn xoa dịu tình hình. Mượn cớ này, Lâm Trường Lưu hừ lên một tiếng nói:

- Nếu Bí thư Lỗ đã nói vậy, tôi sẽ nể mặt Bí thư Lỗ!

Nhưng Diệp Trạch Đào lúc này lại nghiêm túc nói:

- Trước tiên không cần nể mặt ai cả, nhân dịp Bí thư Lỗ ở đây, mời Chủ tịch hội đồng quản trị Lâm nói rõ ràng những điểm thiếu xót trong chính sách của chúng tôi và những chuyện chúng tôi làm chưa tốt. Điều này rất có ích cho việc chúng tôi sửa chữa và cải cách.

Haha, lúc này Diệp Trạch Đào còn nhất quyết không buông tha! Lâm Trường Lưu nào có nghĩ ra được có điểm nào chưa thỏa đáng, nhất thời càng trở nên bế tắc, y cũng có một ý nghĩ vụt lên trong đầu, Diệp Trạch Đào này lẽ nào đã biết y đến đây là có nhiệm vụ được giao, nếu thực sự như vậy, y nhất quyết không thể để sập bẫy.

Đan Tiến Xương cũng nghĩ không ngờ lại gặp phải một mũi đâm sắc nhọn đến vậy, Diệp Trạch Đào này bắt được vẫn chưa buông tha, y cũng biết trận này đánh không thắng nổi, đành phải nói:

- Chúng tôi còn cần ở lại đây thêm vài ngày, Chủ tịch hội đồng quản trị Lâm nếu có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi, nếu thực sự còn tồn tại những điểm chưa thỏa đáng trong chính sách hay dịch vụ, chúng tôi sẽ lập tức sửa chữa!

Nói tới đây y liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Anh là Bí thư huyện ủy, hãy chú ý lời nói và hành động của mình!

Diệp Trạch Đào liền phát hỏa, đây rõ ràng là nhắm vào hắn, liền điềm tĩnh nói:

- Bộ trưởng Đan, tôi là một Bí thư huyện ủy của Trung Quốc, trên tổ chức cho tôi đảm nhiệm chức vụ Bí thư huyện ủy này, có người đề xuất ý kiến, tất nhiên tôi có trách nhiệm phải chứng thực, xin hỏi như vậy thì lời nói và hành động của tôi có gì không đúng?

Bí thư huyện ủy này quả thực là không tầm thường! Mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình! Những người hiểu chuyện đều đã phát hiện ra, một cuộc chiến không khói súng đang diễn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play