Diệp Trạch Đào tin rằng sau khi Điền Lâm Hỉ nghe được những câu nói kia của mình, khẳng định sẽ tới chỗ Hoa Uy nói một chút. Những gì hắn có thể làm được cũng chỉ có thể là như vậy, từ các loại tình huống cho thấy, trung ương cũng cảm thấy việc này có hại cho quốc gia, việc muốn làm một thí điểm, kỳ thật cũng chỉ là hành vi đánh lạc hướng, chính là muốn triển khai hoạt động.

Trong chuyện này mình tuyệt đối không thể mềm yếu, nếu mình mềm yếu, bước tiếp theo chuyện thực thi chính sách của quốc gia sẽ có người lấy đó gây sự. Cho nên, đừng thấy chỉ vẻn vẹn là một huyện nhỏ, cũng lại là một điểm mấu chốt.

Nếu muốn làm tốt công tác, việc Diệp Trạch Đào cần phải làm là có được quan điểm thống nhất với những người cùng phe mình, phải liên hệ giao lưu nhiều với họ, phải khiến họ nhận ra nguy cơ tồn tại trước mắt.

Cố Lâm Cao và Diệp Trạch Đào ngồi ở đây, trong cuộc nói chuyện, Diệp Trạch Đào nói nhiều hơn về những ý nghĩ của mình. Lúc bắt đầu Cố Lâm Cao còn không nghĩ tới nhiều như vậy, khi nghe Diệp Trạch Đào từ từ giảng giải các nguy cơ sau khi nước ngoài đầu tư vào Trung Quốc, Cố Lâm Cao cũng ngồi không yên.

Cố Lâm Cao cũng là một người theo chủ nghĩa dân tộc, trong lòng ông ta vốn nghĩ Trunng Quốc thật hùng mạnh, nghe được những lời này, Cố Lâm Cao cảm thấy việc này đã không hề là một chuyện nhỏ nữa, liền nói với Diệp Trạch Đào:

- Bí thư Diệp, cậu yên tâm, tôi còn có thể làm một, hai năm nữa, anh làm tới đâu, tôi liền theo tới đó. Trung Quốc chúng ta nhất định phải mạnh lên về kinh tế.

Lúc Diệp Trạch Đào và Cố Lâm Cao ngồi ở trong phòng nói về việc phát triển công việc, đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký Lục Tiểu Hùng của Vương Khánh Long gọi tới.

- Đồng chí Diệp Trạch Đào phải không? Bây giờ mời anh tới đây, Chủ tịch tỉnh đang ở nhà chờ anh.

Sau khi kết nối điện thoại Lục Tiểu Hùng liền nói với Diệp Trạch Đào.

Vương Khánh Long muốn gặp mình?

Nghe điện thoại xong, Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ, liền hiểu được là Hoa Uy có chỉ thị gì đó rồi.

Nhìn về phía Cố Lâm Cao, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh Cố, tôi đi ra ngoài một chuyến.

Cố Lâm Cao ngồi ở bên cạnh vừa hay nghe được những thanh âm trong điện thoại, ba chữ “ Chủ tịch tỉnh” kia lọt vào tai khiến trong lòng ông ta sủng sốt, bí thư Diệp cùng vị Chủ tịch tỉnh đó có quan hệ?

Nét mặt tươi cười, Cố Lâm Cao nói:

- Bí thư Diệp có việc thì cứ đi trước đi.

Nhìn Diệp Trạch Đào đi xuống lầu, đứng trước cửa sổ nhìn Diệp Trạch Đào ngồi vào trong xe, chiếc xe con kia đã thả bụi đi mất.

Mạng lưới quan hệ của Bí thư Diệp phức tạp thật.

- Chủ tịch tỉnh đang chờ.

Nhìn thấy người xuống xe là Diệp Trạch Đào, Lục Tiểu Hùng bắt tay Diệp Trạch Đào nói.

Lục Tiểu Hùng thật sự là không hiểu rõ, Vương Khánh Long tại sao lại coi trọng Diệp Trạch Đào này như vậy, đây đã là lần gặp riêng thứ hai.

Dẫn đường cho Diệp Trạch Đào vào trong, Lục Tiểu Hùng nhìn Diệp Trạch Đào vài lần.

Diệp Trạch Đào cũng không biết trong lòng Lục Tiểu Hùng tràn đầy nghi hoặc, vừa vào cửa liền nhìn thấy Vương Khánh Long đang ngồi đó xem tài liệu.

- Chủ tịch tỉnh Vương.

Diệp Trạch Đào cung kính gọi.

Bỏ tài liệu trong tay xuống, Vương Khánh Long ngẩng đầu lên, chỉ vào sô-pha nói:

- Tiểu Diệp, lại đây, ngồi xuống nói chuyện.

Lục Tiểu Hùng rót cho Diệp Trạch Đào một ly trà rồi mới đi ra ngoài.

Nhìn thấy Lục Tiểu Hùng rời đi, Vương Khánh Long sửa lại sắc mặt, liền nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Hôm nay mời cậu lại đây, chính là muốn nghe thêm về suy nghĩ của cậu.

Quả nhiên là lời nói của mình cùng Điền Lâm Hỉ có tác dụng rồi.

Diệp Trạch Đào nói:

- Huyện ủy nhất định sẽ theo chỉ thị của tỉnh làm tốt công việc.

Vương Khánh Long còn chưa nói là chuyện gì nên Diệp Trạch Đào chỉ có thể nói như vậy.

Vương Khánh Long sửng sốt, liền cười cười nói:

- Ở đây không có người ngoài, tôi vừa rồi xem phương án của các cậu, làm rất tốt, chia ra làm mấy bước tiến hành, không hề sơ sót. Bây giờ đồng chí Tôn Lôi ở huyện các cậu đưa tới một doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, không biết có ảnh hưởng như thế nào tới việc phát triển của huyện các cậu, việc này tôi muốn nghe xem cách nhìn nhận của cậu.

Nghe thấy Vương Khánh Long nhắc tới chuyện này, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:

- Chủ tịch tỉnh Vương, về việc này thì tôi có một vài ý tưởng. Tới đầu tư ở huyện Lục Thương, tham dự vào việc xây dựng huyện Lục Thương, đây là chuyện tốt, chúng ta hẳn là nên ủng hộ mạnh mẽ, hết sức giúp đỡ. Nhưng, tình hình hiện tại của huyện Lục Thương lại không giống trước, huyện Lục Thương hiện tại là huyện được nhà nước đưa vào làm thí điểm. Mà nội dung làm thí điểm lại là về phương diện doanh nghiệp dân tộc. Cứ như thế, chúng ta trong việc thu hút đầu tư phải có cách đối đãi khác nhau.

Vương Khánh Long khẽ gật đầu nói:

- Công tác thí điểm ở huyện các cậu được các cấp coi trọng, không thể để thất bại.

Đây là việc được định sẵn rồi.

Nhiệm vụ quan trọng nhất khi Vương Khánh Long tới tỉnh Tây Giang chính là phát triển nội dung sản nghiệp dân tộc, ông ta đương nhiên biết trọng trách trên vai mình là vô cùng nặng nề.

Diệp Trạch Đào nói:

- Công tác làm thí điểm ở huyện Lục Thương còn chưa tiến hành, một nhà đầu tư mà trước kia cho dù có mời như thế nào cũng đều không chịu tới, lại vội vàng mà đến, nghe nói còn có không ít các xí nghiệp đầu tư vốn nước ngoài cũng sẽ chuyển đầu tư tới huyện Lục Thương, việc này rất không bình thường.

Sau khi nhận được chỉ thị của Hoa Uy, Vương Khánh Long đã có dự liệu trước, nghe được những lời này của Diệp Trạch Đào, cũng liền gật gật đầu.

Thấy Vương Khành Long gật đầu, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:

- Sức cạnh tranh của một quốc gia về mặt kinh tế, mấu chốt ở chỗ năng lực tự chủ của chúng ta, chúng ta có nắm giữ được những nội dung chủ chốt trong tay hay không, hiện tại các doanh nghiệp vốn đầu tư nước ngoài đang mạnh mẽ hướng vào Lục Thương, theo ý của tôi, đây cũng không phải là để giúp chúng ta phát triển, mà là một loại hành vi ngăn cản những gì chúng ta sắp triển khai.

Câu nói của Diệp Trạch Đào rất nặng nề, vẻ mặt của Vương Khánh Long cũng hơi ngưng trọng lại một chút, việc này ông ta cũng là đã nghĩ thấu đáo, lại hỏi:

- Cậu có ý tưởng gì không?

Diệp Trạch Đào nói:

- Chúng ta không bài xích, nhưng mà phải đề phòng một chút, đây đã không còn là chuyện tranh giành của cấp huyện, mà đã đề cập tới sự tranh chấp giữa các nước, nếu chúng ta nhượng bộ trong chuyện này, tin rằng sự phát triển sản nghiệp dân tộc của chúng ta chỉ còn là lời nói suông mà thôi, cái mà chúng ta cần làm chính là chuyện ở huyện chúng ta.

Vương Khánh Long khẽ gật đầu, ông ta hiểu được ý tưởng của Diệp Trạch Đào, để cho những người của Diệp Trạch Đào đi xung phong, bọn họ không hề oán giận câu nào. Nhưng nếu không có được sự ủng hộ của cấp trên, chuyện bọn họ đi xung phong chính là một hành vi không hề có ý nghĩa.

Diệp Trạch Đào còn nói thêm:

- Chủ tịch tỉnh Vương, hành động thu hút đầu tư lần này là của đồng chí Tôn Lôi tiến hành, nếu không phải những gì như tôi đã suy nghĩ thì tất nhiên sẽ rất tốt, nếu thật sự giống như các tình huống mà tôi dự đoán, vấn đề hết sức nghiêm trọng.

Vương Khánh Long biết ở trước mặt mình, Diệp Trạch Đào là thật lòng mà nói, căn bản là không cần bận tâm gì, cậu ta đứng về phía lợi ích quốc gia mà nói chuyện này.

Lúc nhìn lại Diệp Trạch Đào, nhìn đến chính là ánh mắt lợi hại của Diệp Trạch Đào.

Tôn Lôi, là người của Tôn gia, lần này Tôn Lôi đến đây lại chiếm được sự ủng hộ của Vi gia, lời nói của Diệp Trạch Đào chỉ ra rất rõ ràng rồi.

Nếu vào lúc các đồng chí trong nước đang tấn công, đột nhiên có người đâm sau lưng, hoặc là còn chưa kịp tấn công, cũng đã giở trò, vậy thì còn có thể dựa vào cái gì mà chiến đấu?

Đây là một vấn về rất nghiêm trọng.

- Nhằm vào huyện của các cậu, cậu có ý tưởng gì?

Đây là lần thứ mấy Vương Khánh Long hỏi cách nhìn nhận của Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi dự định chia thành hai khu kinh tế mới ở huyện.

Vương Khánh Long nói:

- Chia thành hai khu?

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

- Nếu để cho các xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài và các xí nghiệp mà chúng ta muốn thí điểm ở cũng một khu, thế thì về chính sách chúng ta làm như thế nào đây?

Vương Khánh Long cũng cảm thấy việc này khiến người khác thật đau đầu.

Diệp Trạch Đào còn nói thêm:

- Để đề phòng có một số người đến phá rối, chia khu kinh tế mới thành hai, thứ nhất là tránh cho quyền lực quá lớn, thứ hai là có thể đối đãi khác nhau. Khu kinh tế mới hiện có, tôi dự định chia thành khu tự chủ quyền tài sản và khu đầu tư vốn nước ngoài. Khu tự chủ quyền tài sản phải áp dụng tốt, áp dụng thấu đáo chính sách quốc gia, khu đầu tư nước ngoài thì tiến hành điều chỉnh một số chính sách quốc gia.

Nói đi nói lại, công tác ở cấp huyện cũng chỉ có thể làm được tới mức đó. Diệp Trạch Đào cũng không lo lắng không có dự án, cái anh lo là nếu Nhà nước không có chính sách, cho dù là chính mình sử dụng hết năng lực của bản thân cũng không thể đấu lại các xí nghiệp vốn đầu tư nước ngoài, bản thân vốn của các xí nghiệp đó đã cực kỳ hùng mạnh.

Vương Khánh Long hiểu được nỗi khó xử của Diệp Trạch Đào, nói:

- Suy nghĩ của cậu rất tốt, làm thí điểm thì làm thí điểm, đối đãi từng khu khác nhau. Trọng tâm công tác của các cậu không phải là thu hút đầu tư, mà là phát triển tự chủ, tôi ủng hộ suy nghĩ của cậu.

Vương Khánh Long cũng quyết định rồi.

Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:

- Trong nước vẫn có không ít các doanh nghiệp có ý thức tự chủ quyền tài sản và tự chủ thương hiệu, trọng điểm của chúng ta chính là các xí nghiệp đó. Mặt khác, trong nước còn có không ít các hạng mục và sản phẩm bỏ không, về phương diện này, huyện chúng tôi sẽ làm tốt công tác đào tạo.

Vương Khánh Long nói:

- Áp lực của các cậu sẽ càng lúc càng tăng, Tỉnh ủy hy vọng các cậu có thể đứng vững, làm tốt công tác.

Diệp Trạch Đào biết rằng, việc này đã khiến trung ương coi trọng, có sự cố gắng của đám người Hoa Uy và Bí thư Hạo Vũ, chuyện này khả năng thành công sẽ rất lớn.

Vô hình trung, Diệp Trạch Đào đã phát hiện cuộc tranh đấu với Tôn Lôi đã trở thành cuộc đấu tranh giữa sản nghiệp dân tộc và đầu tư nước ngoài.

Áp lực cũng tăng lên rất nhiều.

Khi nghĩ tới tình hình các xí nghiệp vốn đầu tư nước ngoài ở trong nước đã vô cùng hùng mạnh, Diệp Trạch Đào thật sự không thể thả lỏng tâm tình.

Trở lại nhà khách, Cố Lâm Cao cũng không còn ở bên trong, Diệp Trạch Đào cầm mấy bộ sách đã chuẩn bị sẵn lên xem, càng xem, trong lòng càng cảm thấy nặng trĩu.

Nghiên cứu lịch sử kinh tế nói rõ, trong quá trình quật khởi ở Anh, Pháp, Đức, Phần Lan, Nhật Bản và Hàn Quốc, vốn nước ngoài trên thực tế không có tác dụng gì.

Có học giả nghiên cứu, Phần Lan chỉ có lúc tiến hành chuẩn bị gia nhập Liên minh châu Âu mới áp dụng chính sách tự do hóa với vốn đầu tư nước ngoài, mà trước đó thì áp dụng chính sách hạn chế nghiêm khắc. Thái độ hạn chế với đầu tư từ nước ngoài của Nhật Bản mọi người đều biết. Trong những năm 90 của thể kỷ 20, trong vòng 15 năm trước khi diễn ra cao trào mua sắm, xét về tỉ lệ tổng cố định tư sản mà có vốn đầu tư trực tiếp từ nước ngoài, chỉ số bình quân ở các nước phát triển là 3.5%, tỉ lệ này ở Nhật Bản chỉ có 0.1%, Hàn Quốc có tỉ lệ trên tổng cố định tư bản hình thành có vốn đầu tư trực tiếp từ nước ngoài nhỏ hơn 1%, mà bình quân ở các nước đang phát triển là 4.3%. nước Mỹ trước khi chiếm được ngôi vị bá chủ kinh tế, cũng rất ít lợi dụng vốn đầu tư trực tiếp từ nước ngoài, hay quyền sở hữu đầu tư.

Các quốc gia kể trên cùng với kinh nghiệm của thế giới đều chỉ rõ, sự quật khởi kinh tế của một quốc gia không có bất kỳ liên hệ nào với vốn đầu tư trực tiếp từ nước ngoài. Ngược lại, các quốc gia có ý đồ dựa vào vốn đầu tư trực tiếp từ nước ngoài, cuối cùng lại không thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm của loại hình kinh tế phụ thuộc.

Tình huống hiện tại của Trung Quốc đã tới mức độ không giải quyết vấn đề này không được rồi.

Viêc phát triển doanh nghiệp dân tộc phải ở trong hoàn cảnh như vậy phá vỡ băng nhọn, Diệp Trạch Đào cảm thấy chỉ dựa vào lực lượng mình là không được, ngay cả chỉ có một huyện làm thí điểm cũng là không được.

Bất kể như thế nào, chính mình cũng phải vì đất nước cố gắng một phen.

Trong ánh mắt Diệp Trạch Đào toát ra một niềm tin mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play