Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Nói lời như vậy, coi như là mạo phạm.
Nhưng đối phương chính là cố ý.
Hắn muốn nhìn Lục Văn Từ bị chê cười.
Nếu không phải là Lục Văn Từ đột nhiên cướp đi nhân vật kia, thì nhân vật đó chính là của hắn.
Trông thấy Lục Văn Từ flop, hắn đương nhiên cao hứng, muốn bỏ đá xuống giếng.
"Anh nói năng như vậy à." Trợ lý nhìn không được muốn nói giúp Lục Văn Từ.
"Tôi nói chuyện với Lục tiền bối, cậu chỉ là một trợ lý nhỏ còn dám xen vào sao?" Thanh niên vênh vang đắc ý .
Trợ lý: "......"
Trợ lý dùng ánh mắt còn lại nhìn Lục Văn Từ.
Người sau hơi hơi cúi thấp đầu, đường cong bên mặt lưu loát xinh đẹp, tóc mái nhỏ vụn rơi trên trán, che khuất ánh mắt của anh, thấy không rõ cảm xúc.
Lục Văn Từ cũng không quá tức giận, so với những lời nói trong hai năm qua ở công ty kia, trình độ công kích này tính là gì.
"Đi thôi."
Lục Văn Từ mang theo trợ lý rời đi, thanh niên không dám đuổi theo nữa, dù sao đây là chỗ thử vai .
Vạn nhất lưu lại ấn tượng xấu cho người ta, lợi bất cập hại*.
*Cái có được không bù lại được thứ mất đi.
"Anh, hắn quá đáng ghê." Trợ lý bênh vực kẻ yếu là Lục Văn Từ , "Dựa vào cái gì nói như vậy? Nhân vật kia là công ty tìm tài nguyên cho anh, hơn nữa cũng là đi qua thử vai mới quyết định, cũng không phải nhờ nhà đầu tư tiến vào, diễn xuất của mình không bằng người, làm sao còn trách người khác quá ưu tú?"
Cùng một giá tiền, người ta vì cái gì không thể tuyển diễn viên tốt hơn?
Trợ lý bá bá nói không ngừng, Lục Văn Từ cũng không chen lời được.
Lục Văn Từ lắc đầu: "Tính toán, không cần thiết phải tính toán."
Trợ lý: "Anh, anh cũng quá thánh mẫu rồi?"
"......"
Loại sự tình này, tranh luận ai thắng ai thua có ích lợi gì?
Anh còn không bằng đem thời gian này dùng để rèn luyện diễn xuất, để cho tác phẩm của anh nói chuyện không phải tốt hơn sao?
Lục Văn Từ cùng trợ lý mới vừa đi tới dưới lầu, lại bị người gọi lại, kêu bọn anh lại đi lên một chuyến.
......
Lúc lên lầu thì vừa vặn thấy thanh niên lúc trước mỉa mai Lục Văn Từ kia thử vai xong đi ra.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lục Văn Từ lại trở về.
Lông mày hắn nhíu một cái, vừa định nói chuyện, nhân viên công tác bên cạnh Lục Văn Từ trực tiếp dẫn anh tiến vào gian phòng bên cạnh.
Gian phòng kia không có dán biển hiệu, cũng không biết là ai đang ở đó.
Các nghệ sĩ còn lại đang chờ cũng cũng rất tò mò, cùng người bên cạnh thấp giọng nghị luận.
"Chuyện gì xảy ra? Anh ta tại sao lại trở về?"
"Trong phòng kia là ai vậy?"
"Đạo diễn?"
"Đạo diễn không phải ở chỗ này thử vai sao?"
"Không phải là......"
Ánh mắt đám người dần dần trở nên cổ quái.
Tất cả mọi người đều là kiếm miếng cơm ăn, cái phần cơm này có mùi vị gì, lòng dạ ai ai cũng biết rõ.
Đáy lòng thanh niên hồ nghi, cũng không vội vã rời đi, chờ ở bên ngoài.
Lục Văn Từ đi vào không bao lâu, rất nhanh liền đi ra.
Cùng với lúc trước hắn đi vào có khác biệt, trong tay hắn nhiều thêm một tập kịch bản rất dày.
Thanh niên đáy lòng hơi hồi hộp một chút, hắn cầm kịch bản , đó không phải là nói......
Làm sao có thể?
Nếu muốn chọn anh, vừa rồi thử vai hoàn toàn có thể trực tiếp tuyên bố, như thế nào anh vừa đi lại đột nhiên......
Không đúng.
Trong này nhất định là có chuyện.
......
Lục Văn Từ ngồi trên xe, lật xem kịch bản mới lấy được.
Trợ lý ở bên cạnh lập tức báo cho người đại diện Trần Phương Xuyên tin vui.
Trợ lý báo xong tin vui, cúp điện thoại, vẫn là dáng vẻ chuyện vui tới nhà.
Ai không biết còn tưởng rằng là hắn nhận được nhân vật.
"Anh, anh nói đoàn làm phim này tại sao lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý?"
Lục Văn Từ cũng rất nghi hoặc, đối với vấn đề này, không cách nào giải đáp, chỉ có thể lắc đầu, "Tôi cũng không biết."
Trợ lý: "Chắc chắn là phát hiện điểm sáng của anh ."
Lục Văn Từ: "......"
Trợ lý vui sướng không được bao lâu, rất nhanh liền rít lên một tiếng, con mắt đều lộ ra muốn chửi thứ trong điện thoại di động.
"Thế nào?" Lục Văn Từ tính tình tốt hỏi.
"Anh xem!!" Trợ lý đưa di động đưa cho Lục Văn Từ.
Đã rất lâu không có lên hot search, Lục Văn Từ bây giờ hẳn nên vui mừng nhưng tiêu đề lại là:
# Quy luật để minh tinh có tài nguyên #
Cái tiêu đề này cùng Lục Văn Từ cho dù dùng tám cây gậy tre đều móc không tới, thế nhưng nội dung bên trong lại liên quan đến anh.
Nói chính là chuyện khi anh vừa rồi thử vai, sau khi rời đi lại đột nhiên cầm được kịch bản.
Tổng kết đại khái ý tứ chính là —— Quy tắc ngầm thượng vị.
[ Đơn giản là nói hươu nói vượn, với diễn xuất của anh trai chúng tôi cần quy tắc ngầm?]
[ Việt Ảnh giải trí sắp sập rồi sao? Bây giờ nghệ sĩ còn phải tự lực cánh sinh?]
[ Cái này là nói thật hay giả? Nếu như là thật, chuyện này đối các nghệ sĩ khác cũng quá không công bằng .]
[ Tiểu bạch kiểm quả nhiên là dựa vào quan hệ để nổi tiếng.]
[ Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng Lục Văn Từ phía trước rất hot, sao lại đột nhiên liền flop?]
[ Tài nguyên của anh ta không kém, không phải là có người cố ý hại anh ta đó chứ?]
[ Cướp tài nguyên như vậy cũng quá ghê tởm.]
Những thứ này đều xem như là không có quá khích, phía dưới còn có không ít ngôn từ kích động bẩn thỉu, nội dung khó coi.
Lục Văn Từ xem qua cũng không có phản ứng gì .
Ngược lại là trợ lý kích động đến không thở nổi, đăng nhập tài khoản rồi đi lên cắn xé với đám người kia.
"Anh! Anh không tức giận sao?"
Lục Văn Từ: "Làm diễn viên như chúng ta, đều sẽ phải đối mặt với chuyện như vậy, tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng."
Trợ lý a một tiếng, lập tức cảm thán: "Anh, vẫn là anh có tố chất cường đại. Bằng không thì sao anh là nghệ sĩ mà em chỉ là trợ lý nha."
Đây chính là tâm lý tu dưỡng của nghệ sĩ!
Hắn trông thấy cái này đều tức đến nổ tung, nào còn có lý trí gì, liền muốn cùng đám người kia đại chiến ba trăm hiệp.
Rõ ràng anh hắn là dựa vào diễn xuất có được nhân vật, những người này không biết liền tung tin đồn nhảm.
Hot search đồng thời không có duy trì quá lâu, rất nhanh liền bị giải trí Việt Ảnh tài đại khí thô bạo lực triệt bỏ.
Trần Phương Xuyên bên kia đưa một bản thảo tạm thời cho Lục Văn Từ, để cho Lục Văn Từ phát Weibo.
Anh là dựa vào tuyển chọn diễn xuất, không phải như lời đồn, cuối cùng mời mọi người chú ý tác phẩm, anh sẽ dùng diễn xuất nói chuyện.
Đương nhiên tuyên bố chắc chắn sẽ không nói thẳng như vậy, nhưng đại khái ý tứ chính là như vậy.
Lục Văn Từ đăng tin xong, đoàn làm phim bên kia cũng chia sẻ cho anh, bênh vực cho anh, sau đó người mang tâm tư cũng ít đi nhiều.
......
Lục Văn Từ về đến nhà, bài đăng kia của anh đã bị đính đến rất cao.
"Hôm nay vận may có phải rất tốt?" Lục Văn Từ vào cửa chỉ thấy Linh Quỳnh đứng ở cửa, hai tay chắp sau lưng, cười tủm tỉm nhìn anh.
Lục Văn Từ trong nháy mắt kia có chút hoảng hốt.
Phảng phất giống như cảnh trên TV thường xuất hiện là vợ đứng ở cửa chờ chồng về.
Lục Văn Từ không biết tại sao mình lại xuất hiện cái ý nghĩ như vậy, nhanh chóng đè xuống.
Anh cúi đầu nói chuyện: "Ừm, rất tốt." Lấy được một nhân vật yêu thích , chính xác vận khí không tệ.
Cô gái nhỏ hài lòng cười càng vui vẻ xinh đẹp, quay người trở về phòng khách.
Lục Văn Từ đi theo vào, dư quang quét đến thức ăn trên bàn, mày nhăn lại, "Sao cô lại ăn mì tôm?"
"Số dư của thẻ ngân hàng hạn chế cấp bậc cơm nước của tôi." Linh Quỳnh ngồi phịch lên ghế sa lon than thở, khuôn mặt nhỏ trải rộng ưu sầu.
"Tôi nhớ mấy ngày trước em vừa kiếm được một khoản tiền cũng không ít nha."
"Cái đó đã là vài ngày trước ?" Cô gái nhỏ nói chuyện như rất đương nhiên, hai tay khép lại, mở ra, "Sớm xài hết rồi."
"......"
Cô là động không đáy sao?
Lục Văn Từ đem đồ trên bàn dọn dẹp sạch sẽ, "Hôm nay tôi có được một vai, tôi mời cô ăn đồ ăn ngon."
Cô gái nhỏ ngọt ngào đáp một tiếng: "Được lắm!"
......
Lúc ăn cơm, Lục Văn Từ nhịn không được hỏi: "Cô dùng tiền như vậy làm gì, không để dành tiền sao?"
"Để dành làm gì?" Cô chững chạc đàng hoàng hỏi lại.
"...... Trong tay có một chút tiền tiết kiệm, tóm lại vẫn tốt, có thể không biết lúc nào sẽ dùng đến."
"Ồ, anh nói có chút đạo lý, nhưng không cần thiết."
Ba ba đang chơi game, để dành làm gì?
Trong trò chơi thì 'Tiền' bình thường chỉ là chuỗi chữ số, lại không thể rút ra ngoài, không có giá trị thật thì dùng hết không tốt sao.