Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Trong ngôi nhà làm bằng trúc bên hồ, mưa phùn rơi lất phất, nam tử áo trắng tựa vào bên cửa sổ, hình như uống say rồi. Y phục màu trắng lộn xộn, cổ áo hơi mở, đuôi mắt ngả ngớn, ánh mắt mê ly, kèm theo phong tình.
Giống như yêu tinh mê hoặc người sâu trong rừng trúc, mê hoặc những người đi bộ lạc vào rừng trúc.
Linh Quỳnh nuốt một ngụm nước bọt, ôm lấy trái tim nhỏ đập loạn xạ của mình, trong con ngươi đầy ngôi sao nhỏ, muốn......
【 Tình yêu, kích động không?】
"Kích động......"
【 Còn có thể kích thích hơn đó, rút thẻ xong thì ngài cũng có thể nắm giữ.】
Linh Quỳnh trong nháy mắt thanh tỉnh, vô thức nhanh chóng bật ra hai chữ , "Không có tiền."
Đừng mơ lừa gạt ba ba khắc kim!
【......】
......
Lục Văn Từ tự mình làm cơm trưa, Linh Quỳnh bắt bẻ đồ ăn trong chén lựa đi lựa lại, đem toàn bộ thức ăn không ăn ném vào trong chén Lục Văn Từ .
Lục Văn Từ: "Sao cô lại kén ăn như vậy."
"Không thích thì đương nhiên không ăn." Linh Quỳnh hừ nhẹ một tiếng: "Ăn mà không vui, tôi sao phải giày vò chính mình, làm người chính là muốn vui vẻ một đời."
"......"
Lục Văn Từ yên lặng ăn hết đồ ăn Linh Quỳnh ném tới, "Lát nữa cô muốn làm gì?"
"Dạo phố." Nói xong ánh mắt cô liền rơi vào trên người hắn, mặt mũi cong cong câu lên nụ cười yếu ớt.
"......"
Lục Văn Từ cảm thấy mình không nên hỏi cái câu hỏi kia.
Bằng không thì hắn bây giờ cũng sẽ không trở thành người công cụ* xách túi cho cô.
*Ám chỉ người trong quan hệ nam nữ thường dâng tặng lợi ích cho người kia, có thái độ nịnh bợ, luôn muốn làm đối phương hài lòng, tình nguyện làm lốp dự phòng.
Linh Quỳnh mua đồ chỉ chọn đồ nhìn đẹp.
Coi như đối với cô không có tác dụng gì, cô cũng nguyện ý vì 'Xinh đẹp' tính tiền, lấy về bày nhìn.
Lục Văn Từ cảm giác cho dù cô kiếm tiền nhanh đến mấy, cũng hoàn toàn theo không theo kịp tốc độ tiêu tiền của cô.
Trung tâm mua sắm người đến người đi, ở giữa dựng lên một tấm biển, là tấm biển hiệu của hắn trong bộ phim nổi tiếng kia.
Bên cạnh nó có không ít người đang đứng xúm lại chụp ảnh.
"Cái tấm biển thật đẹp mắt nha." Linh Quỳnh ghé vào lầu ba trên lan can, nhìn xuống phía dưới, "Bất quá kém xa so với bản thân anh , không có nổi bật được cá tính của anh."
Lục Văn Từ: "Tôi cá tính?"
"Đúng vậy."
"Cá tính là cái gì?"
Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn hắn, cặp con ngươi trong suốt xinh đẹp kia phảng phất lóe lên ánh sáng, "Dễ nhìn, xinh đẹp."
"......"
Dễ nhìn xinh đẹp, đây là từ miêu tả con gái mà?
Tấm biển hình người kia dù sao trong quá trình chế tạo, bởi vì đủ loại yếu tố dẫn đến sai lệch, không có đẹp được như hắn.
Sao có thể hơn được người thật.
Linh Quỳnh suy nghĩ một chút chuyện mình đang nắm giữ người thật, liền có chút phiêu.
Kết quả của phiêu chính là Vinh Diệu xuất hiện nói có ưu đãi hoạt động, nếu cô rút trúng sẽ ra được thẻ bài hẹn hò, cô nhịn không được.
Yêu đương có lẽ sẽ đến trễ, nhưng sẽ không thể không đến.
Linh Quỳnh rút được một tấm 'Gặp anh', mặt ngoài có điểm giống phòng chiếu phim.
Cô vừa rút được thì trên thẻ liền nổi lên ký hiệu 2/3 đỏ tươi.
Tiếp đó chỉ nghe thấy Lục Văn Từ hỏi nàng: "Muốn xem phim không?"
Linh Quỳnh: "......"
Phảng phất Get được công dụng chính xác của thẻ bài.
Lục Văn Từ đi mua vé xem phim, bộ phim này vừa được phát sóng không lâu, thể loại tình yêu tươi mới, tên phim 《 Gặp anh 》.
Phòng bán vé coi như không tệ, danh tiếng cũng không kém, lại là phim tình cảm, cho nên không thiếu các đôi tình nhân.
Lục Văn Từ bởi vì là ý muốn nhất thời, cho nên chỉ mua được chỗ ngồi tít đằng sau.
Ánh đèn phòng chiếu phim tối xuống, chỉ còn lại ánh sáng màn hình nhấp nháy.
Người ngồi bên cạnh hắn lúc này lại hình như không còn cảm giác tồn tại gì, dư quang hắn quét đến cô, mới xác định cô còn ở đây.
Lục Văn Từ chuyên chú nhìn màn hình, khi phim chiếu được 1⁄3, mu bàn tay hắn chợt nóng lên, bị người cầm lấy.
Lục Văn Từ đột nhiên cảm thấy bốn phía an tĩnh lại, chỉ còn lại nhịp tim hắn dần dần đập kịch liệt.
Sống chung một chỗ, tiếp xúc tứ chi là khó tránh khỏi.
Nhưng mà lúc trước cũng không có cảm giác này.
Loại cảm giác...... Rung động và lo lắng.
Lục Văn Từ động cũng không dám động, lòng bàn tay dần dần có một lớp mồ hôi mỏng.
Phim chiếu đến cái gì, hắn cũng hoàn toàn không biết nữa.
Khi nhạc kết thúc vang lên, Lục Văn Từ mới lấy lại tinh thần, rút về bàn tay bị Linh Quỳnh nắm, đứng dậy rời đi.
"Ài, anh đi nhanh như vậy làm gì? Lục Văn Từ!"
Linh Quỳnh hô một tiếng, lập tức có mấy cô gái nhìn về phía cô bên này.
"Hình như vừa rồi tôi nghe thấy tên của anh trai......"
"Anh trai em là ai vậy? Sao anh không biết em có anh trai?" Đây là bạn trai của cô gái bên cạnh hỏi lên câu hỏi.
"Chị em, cậu cũng nghe thấy à?"
Ánh mắt mấy cô gái nhỏ nháy mắt biến thành ra đa lùng tìm trong đám người .
Lục Văn Từ thân hình cao gầy, khí chất cũng không giống người bình thường, cũng rất nổi bật trong đám người.
Linh Quỳnh: "......"
Lục Văn Từ lại chạy về, kéo Linh Quỳnh chạy.
Đằng sau chợt bộc phát ra một loạt tiếng kêu sợ hãi.
......
Đại khái là bọn họ chạy nhanh, nên cũng không có ai kịp chụp ảnh, không tuôn ra được tin tức gì.
Không biết có phải ảo giác của Linh Quỳnh hay không, kể từ sau khi đi rạp chiếu phim trở về, Lục Văn Từ có chút trốn tránh cô.
Đương nhiên hắn bây giờ bề bộn nhiều việc, Linh Quỳnh cũng không quá xác định.
Lục Văn Từ sau khi từ bộ phim đó nổi lên, quỷ dị chính là kế tiếp mặc kệ là phim hay là các chương trình giải trí, đều không có chút nhiệt độ nào.
Làm cho người ta liên tưởng tới phù dung sớm nở tối tàn.
Lục Văn Từ người này rất nhanh liền bị nghệ sĩ có nhiệt độ cao hơn áp xuống.
Trần Phương Xuyên đều nghĩ không ra, Lục Văn Từ tại sao thành như vậy.
Hắn có hình tượng, diễn xuất cũng không kém, càng không tuôn ra chuyện xấu gì, tài nguyên công ty cũng cho đúng chỗ.
Làm sao tự dưng lại flop*.
*Flop để chỉ những người đã từng thành công, được quan tâm, rất được yêu thích nhưng sau đó vì lí do nào đó chủ quan hoặc khách quan mà không còn được yêu thích nữa, gặp thất bại.
Trần Phương Xuyên và Việt Ảnh giải trí nghĩ mãi cũng không hiểu chuyện gì, Linh Quỳnh đại khái là hiểu.
Lục Văn Từ cần cô nuôi dưỡng, cô phải không ngừng khắc kim rút thẻ, mới có thể bảo trì lại nhiệt độ của hắn.
Hoặc nói, chỉ có cô rút thẻ lấy được tài nguyên, mới có thể để cho Lục Văn Từ nổi lên.
Lôgic?
Trò chơi có lôgic của nó, chủ nhân thiết lập như thế nào, đó tuyệt đối chính là chân lý, anh dám nói về lôgic với nó à? Nó thèm để ý anh sao?
Mẹ nó, đây là bức ép người đó!
Thế nhưng đứa con đáng yêu nhà khác đều có đồ chơi...... Đứa con đáng yêu nhà mình cũng phải có chứ?
Linh Quỳnh mang tâm tình ba ba lo lắng cho tiền đồ của con yêu, trầm mặc đem toàn bộ khoản tiền cuối cùng của mình đập vào.
......
"Anh, đạo diễn nói thế nào?" Lục Văn Từ từ gian phòng đi ra, trợ lý lập tức tiến lên trước quan tâm hỏi.
"Chờ thông báo." Lời này không sai biệt lắm là không có cơ hội.
Hắn trong khoảng thời gian này cơ bản đều là kết quả này.
Trợ lý an ủi hắn, "Anh, anh đừng lo lắng, nhất định sẽ qua, anh diễn xuất tốt, hình tượng tốt, anh nếu không được....., đó chính là thiên lý bất dung."
"Ồ, cái gì là thiên lý bất dung? Khẩu khí của cậu sao lớn vậy."
Người nói chuyện chính là một thanh niên, ước chừng trên dưới hai mươi ba, bộ dáng tiêu chuẩn của tiểu bạch kiểm .
Lúc này ôm cánh tay, mang theo châm chọc nhìn Lục Văn Từ.
"Lục tiền bối, lần trước anh diễn cái nhân vật kia, tôi còn tưởng rằng có thể nổi tiếng lắm, làm sao lại một điểm bọt nước đều không nhìn thấy?"
Lục Văn Từ: "......"
Thanh niên châm chọc nói hắn diễn nhân vật kia không tệ.
Lục Văn Từ cũng là sau đó mới biết được, lúc trước đoàn làm phim đã tiếp xúc qua thanh niên này, khả năng rất lớn là muốn định hắn.
Không biết Trần Phương Xuyên nghĩ như thế nào, cướp nhân vật này về tay hắn.
Mặc kệ là thử sức ở đoàn làm phim, hay là quay phim, đạo diễn đều rất hài lòng.
Nhưng mà khi phát sóng......
Một điểm bọt nước cũng không có.
Tăng thêm tài nguyên sau đó hắn lần lượt nhận được, cũng là kết quả giống nhau.
Người trong vòng hiện tại cũng không biết nói gì về hắn, diễn cái nào flop cái đó.
Tài nguyên là công ty tìm đến, không phải hắn sử dụng thủ đoạn để lấy, cho nên Lục Văn Từ đứng trước người này cũng không có quá nhiều áy náy.
Lục Văn Từ cũng không muốn cùng người tranh luận, mang theo trợ lý chuẩn bị rời đi.
Nhưng đối phương không nghĩ như thế, trực tiếp đem hắn ngăn lại, tràn đầy ác ý , "Lục tiền bối, anh đi cái gì, không bằng cùng tôi tâm sự sao anh lại làm cả một đoàn làm phim flop hết vậy?"