Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Thẩm Tần Xuyên không biết cây gân nào không đúng, ngày thứ hai vậy mà tìm tới cửa.

Sáng sớm vừa đi ra ngoài đã đụng vào Thẩm Tần Xuyên, Linh Quỳnh cũng rất cạn lời.

Nói đừng đến quấn lấy nàng, làm sao lại nghe không hiểu chứ?

"Tại sao cô còn ở chỗ này?"  Thẩm Tần Xuyên rất là phản cảm với nơi này.

Trong tay cô thiếu tiền sao?

Cần ở loại chỗ này sao?

Linh Quỳnh nhún vai, "Thẩm tiên sinh, cho dù tôi ở trên trời cũng là tự do của tôi, không mượn anh xen vào a."

"......"

Thẩm Tần Xuyên rõ ràng cũng không muốn nói chuyện phiếm với Linh Quỳnh "Chuyện tôi đã nói với cô, cô suy nghĩ như thế nào?"

Linh Quỳnh: "Giúp anh lừa bà nội anh sao?"

Thẩm Tần Xuyên: "Cô yên tâm, mỗi tháng chỉ có mấy lần cần cô ra mặt."

Linh Quỳnh thở dài: "Không phải tôi không muốn giúp anh a."

Thẩm Tần Xuyên: "???"

Linh Quỳnh nhịn đau từ chối "Là do tôi lương thiện, không nỡ lừa gạt người già, cho nên Thẩm tiên sinh hãy tìm người khác đi."

Cô còn muốn yêu đương với người giấy, nếu một chân đạp hai thuyền sẽ rất dễ lật cả hai, lỡ vậy thì bảo cô phải làm sao đây?

Mục tiêu của cô là qua ải hoàn mỹ nha.

Có nhiều NPC như vậy, ai mà không phải hố, nam chính tuy là cái hố tốt, nhưng dù sao tự mình lọt hố cũng không hay chút nào.

Mi tâm Thẩm Tần Xuyên nhảy lên, "Cô cho rằng tôi không muốn tìm người khác sao? Nhưng bà nội chỉ thích cô, cô ra giá đi."

Linh Quỳnh: "Không phải vì chuyện đó."

Thẩm Tần Xuyên: "Vậy là vì chuyện gì?"

"À......"

"Tô tiểu thư."

Lục Văn Từ đi từ trên lầu xuống, hắn đeo khẩu trang che kín mặt, sau khi xuống tới nơi mới nhìn rõ Thẩm Tần Xuyên, lập tức cứng đờ tại chỗ, không biết nên đến chỗ Linh Quỳnh hay không.

Linh Quỳnh quay người lại, kéo cánh tay Lục Văn Từ, hất cằm lên nhìn Thẩm Tần Xuyên nói: "Đây chính là lí do."

Thẩm Tần Xuyên: "???"

Lục Văn Từ: "......"

Lục Văn Từ theo bản năng nhìn về phía Thẩm Tần Xuyên.

Đây chính là vị hôn phu cũ của cô?

Người thật nhìn qua còn đẹp trai hơn một chút so với ảnh chụp, vừa nhìn liền biết chính là loại quý công tử nhà giàu kia, giơ tay nhấc chân đều lộ ra quý khí.

Đáy lòng Lục Văn Từ tự dưng sinh ra một chút tự ti.

Linh Quỳnh nhìn Thẩm Tần Xuyên mỉm cười: "Làm phiền Thẩm tiên sinh đừng quấn lấy tôi nữa, chúng ta thật sự không thích hợp."

Thẩm Tần Xuyên: "......"

Thẩm Tần Xuyên: "???"

Ai thèm phù hợp với cô?

Linh Quỳnh kéo Lục Văn Từ rời đi, Thẩm Tần Xuyên bị câu 'Chúng ta không thích hợp' làm cho đơ luôn, nửa ngày sau cũng không lấy lại tinh thần được.

Thẳng đến khi trợ lý gọi hắn, Thẩm Tần Xuyên mới trầm mặt ngồi trên xe, "Điều tra người đàn ông vừa rồi là ai."

Trợ lý bị áp suất thấp trên người Thẩm Tần Xuyên ép tới thở mạnh cũng không dám, vội vàng đồng ý.

Trợ lý không dám trì hoãn chuyện này, rất nhanh liền cầm tư liệu của Lục Văn Từ đưa đến tay hắn.

Sau khi Thẩm Tần Xuyên xem xong tư liệu, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.

Cho làm phu nhân Thẩm gia thì không chịu, lại chạy theo một tiểu minh tinh vô danh như vậy......

Đầu óc cô có bệnh sao?

"Tiểu minh tinh này rất đẹp a." Bạn hắn cầm ảnh chụp đặt ở trước mặt Thẩm Tần Xuyên "So với cậu cũng không kém, chậc chậc, tướng mạo này tuyệt thật."

"Cút!" Thẩm Tần Xuyên đưa tay giựt lại tấm ảnh trên tay người bạn kia xuống.

"Cậu làm cái gì vậy." Bạn hắn tiến đến trước mặt hắn, "Cậu cũng đâu có thích Tô Miểu Miểu, làm gì phải tức giận vậy?"

Thẩm Tần Xuyên: "......"

Người bạn nháy mắt ra hiệu với hắn, "Không phải cậu đã thích cô ấy rồi chứ ?"

"Thích cô ta?" Lúc này Thẩm Tần Xuyên vẫn phủ nhận, "Cả đời này cũng không có khả năng."

"Vậy cậu tức cái gì, cho dù cô ấy ở cùng tên ăn mày cũng không có quan hệ gì với cậu mà."

Thẩm Tần Xuyên: "Cô ta từ hôn ngay trước mặt của nhiều người như vậy, bây giờ dây dưa với một người như vậy, làm ai mất mặt?"

Hắn -Thẩm Tần Xuyên còn chưa bằng một tiểu minh tinh mười tám tuyến?

"Vậy cậu còn tìm cô ấy nhờ giúp đỡ không?"

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tần Xuyên âm trầm nói , "A, cô ta đã sa đọa, ta tìm cô ta làm gì!"

Người bạn: "......"

Người này cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

......

Khi Lục Văn Từ quay xong bộ phim kia, chỉ cần chờ thời gian phát sóng.

Trong lúc đó Trần Phương Xuyên cũng không sắp xếp cho hắn những công việc khác, dù sao không có danh tiếng, cũng sẽ không có nhiều tài nguyên.

Đợi đến khi《 Thịnh Thế Thiên Hạ 》 phát sóng, Lục Văn Từ đột nhiên bạo nổ, fan club thành lập trong vòng một đêm.

Nhân vật của Lục Văn Từ rất sáng chói, dù là thiết lập nhân vật, hay là kỹ năng diễn xuất của Lục Văn Từ, đều rất được lòng người xem.

Cộng thêm ngoại hình của hắn, không nổi tiếng là trái với ý trời.

Lúc trước Trần Phương Xuyên cũng đã nói, chỉ cần hắn diễn xuất thật tốt, hot chỉ là là vấn đề thời gian.

Bản thân Lục Văn Từ lại cảm thấy hoang mang.

Hắn đã bị chèn ép quá lâu, nên quên đi ưu thế của mình.

Cho nên khi đột nhiên lửa cháy tới, chính Lục Văn Từ cũng không dám tin.

Bộ phim nổi như cồn, công việc của Lục Văn Từ liền nhiều lên, bị Trần Phương Xuyên mang theo chạy khắp nơi, thời gian về nhà giảm bớt rất nhiều.

......

Linh Quỳnh rúc ở trong phòng xem phim, tay ôm trái dưa hấu, đào phần giữa để ăn.

Lục Văn Từ thật vất vả mới về được một chuyến, vừa đi vào đã nhìn thấy bộ dạng này của cô, dư quang quét đến phim truyền hình trong máy vi tính, lập tức có chút mất tự nhiên.

Chính thời điểm hắn xem đã cảm thấy rất khó chịu, bây giờ cô còn xem, cái loại cảm giác này lại càng mãnh liệt.

"Cô xem cái này làm gì?"

"Phim không phải là cho người ta xem sao, vì sao tôi không thể xem?" Tốt xấu gì cũng là nhờ cô nạp cả đống tiền mới rút được thẻ, dù thế nào cũng phải xem một chút!

"......"

Lục Văn Từ quét mắt một vòng qua màn hình, lúc này là cảnh của hắn với nam chính, bởi vì hắn bị vu oan bị giam trong đại lao, mới dẫn đến một đoạn nam chính đến thăm hắn.

Áo tù nhân nhiễm vết bẩn, kiểu tóc lộn xộn, xích sắt gò bó tay chân, hắn ngồi ở trên đất lạnh như băng, ánh mắt u ám nhìn qua song sắt nhà lao.

Linh Quỳnh đột nhiên đưa dưa hấu cho hắn, "Tôi không ăn nữa."

Ánh mắt Lục Văn Từ dời khỏi màn hình, nhìn quả dưa hấu bị nhét vào trong lồng ngực của mình .

Chỉ có ở giữa bị ăn sạch, phần bên ngoài một miếng cũng không nhúc nhích.

Cái tật xấu ăn dưa hấu chỉ ăn ở giữa này của cô, Lục Văn Từ đã biết trước, nên cảm thấy lãng phí, tất cả chỗ còn thừa cũng là hắn giải quyết.

Linh Quỳnh hậu tri hậu giác hỏi: "Tại sao anh về nhà?"

"...... Trần ca cho tôi một ngày nghỉ."

Trong khoảng thời gian này quá bận rộn, thân thể của hắn có chút không chịu đựng nổi, vừa vặn hai ngày này có thời gian, nên để hắn nghỉ một ngày.

Cái đầu nhỏ của Linh Quỳnh gật một chút, bộ dáng thật hài lòng, "A, đãi ngộ vẫn khá tốt"

Lục Văn Từ: "......"

Lục Văn Từ thấy Linh Quỳnh nghiêm túc xem phim, mà không thể làm cô dừng xem, lại không muốn xem chung, dứt khoát ôm dưa hấu đi ra.

......

Linh Quỳnh xem xong hai tập liền cầm điện thoại di động lướt Weibo.

# Liệt Dương ca ca#

Hot search này ở vị trí thứ năm, nhấp vào là toàn bộ đều là ảnh của Lục Văn Từ.

Đủ loại đủ kiểu chụp màn hình, ảnh động, ảnh tĩnh, thêm chữ, không thêm chữ.

Lục Văn Từ ở trong phim 《 Thịnh Thế Thiên Hạ 》, rõ ràng có thiết lập nhân vật tỉnh táo trầm ổn, lại có một cái tên cực kì không hợp —— Hạ Liệt Dương.

[ Lọt hố lọt hố, đây là tiểu ca ca tuyệt phẩm nào .]

[ Vốn là chỉ do nhàm chán tùy tiện xem, không nghĩ tới lại phát hiện cả một bảo tàng!!]

[ Đây là ca ca tuyệt nhất phim, mị sẽ ủng hộ nhiều hơn a.]

[ Kịch bản biết tròn biết méo, toàn diễn viên thực lực, còn có một ca ca giá trị nhan sắc nghịch thiên gánh, xem bộ phim này không lỗ.]

[ Đột nhiên muốn trở thành fan.]

Linh Quỳnh chọn một ít bình luận liên quan tới Lục Văn Từ xem một chút, bây giờ có lẽ toàn là nhan khống, đại bộ phận fan cũng chỉ vì nhan sắc hắn mà tới.

Con mắt Linh Quỳnh đảo 2 vòng, mở trang chủ ra, xem thanh tiến trình.

Hình ảnh thẻ bài "Liệt Dương'' quả nhiên đã thay đổi ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play