Lâm Y Y nói: "Bữa trưa mọi người ở lại ngay bên dòng suối nhỏ ăn đi, khỏi phải qua lại lãng phí thời gian, chờ đến cơm tối ngày mai, mỗi người sẽ có hai miếng thịt, khen thưởng mọi người ngày mai khổ cực, thế nào?"
Nghe được có thịt, đám em trai nhà họ Lâm đương nhiên không có ý kiến gì.
Lâm Y Y trải qua hai ngày nay ở chung với bọn họ, đối với bọn họ đã có chút hiểu rõ. Đám em trai nhà họ Lâm ích kỷ là do trong cuộc sống Đại Nha dung túng mà chậm rãi tạo nên. Mà lúc này mặc dù bọn họ có lòng riêng thế nhưng cũng không nhiều.
Ngày hôm sau, trời hơi sáng.
Tối ngày hôm qua ngủ sớm, sáng sớm hôm nay Lâm Y Y cũng dậy sớm. Khi cô rời giường thì Lâm Ngũ Đệ còn ngủ, cậu nằm úp sấp ngủ, cái mông nhỏ vểnh lên, nhìn qua vô cùng đáng yêu. Tuy rằng cái mông bé không có thịt, thế nhưng Lâm Y Y vẫn không nhịn được đánh một cái. Đánh rất nhẹ, tiểu tử một chút phản ứng cũng không có.
Lâm Y Y nhìn Lâm Ngũ Đệ, không nhịn được nở nụ cười.
Sau khi xuống giường, Lâm Y Y dự định đi gọi Lâm Đại Quân bọn họ thức dậy, có điều không cần cô gọi, đám Lâm Đại Quân đều đã thức dậy, Lâm Y Y có chút bất ngờ. Thật ra ở nông thôn thì bình thường trẻ con đều dậy sớm, bởi vì buổi tối không có hoạt động gì cho nên đi ngủ sớm, dẫn đến ban ngày thức dậy sớm.
Lâm Y Y nhìn thấy bọn họ lên đường: "Nhị Quân, mang hai cái ấm đất ra đây, một nấu khoai lang, một sắc thuốc. Đại Quân, em đi rửa khoai lang, lấy hai củ khoai còn lại ngày hôm qua ra rửa sạch, sắt thành khối nhỏ, sau đó lấy ra một chén gạo nhỏ." Một chén nhỏ cỡ chừng hai ba lạng.
Lâm Đại Quân: "Ai."
Sau khi cháo khoai lang nấu xong, Lâm Y Y lại luộc hai quả trứng và bốn củ khoai lang nhỏ, chờ đến khi ăn điểm tâm, cô nói với Lâm Đại Quân: "Bốn củ khoai lang và một cái trứng luộc này là cho mọi người ăn cơm trưa, khoai lang mỗi người một củ, trứng luộc mỗi người một miếng, Đại Quân là anh, phải phân chia công bằng, hiểu chưa?"
Lâm Đại Quân: "Rõ rồi, chị yên tâm." Không nghĩ tới còn có trứng luộc ăn, anh em nhà họ Lâm rất vui vẻ.
Lâm Y Y lại thoả mãn lấy ra bốn viên keo: "Cho mấy đứa một người một viên."
Đám em trai nhà họ Lâm càng vui vẻ hơn, bọn họ đột nhiên cảm giác trải qua những tháng ngày như vậy cũng không tệ.
Anh em nhà họ Lâm mang theo lương thực đi câu tôm hùm, Lâm Y Y ở nhà chờ Tiêu Vũ, bởi vì thực sự còn có chút sớm, đợi thuốc đông y nguội rồi uống xong, Tiêu Vũ mới đến.
"Đại Nha. . ."
Lâm Y Y và Lâm Ngũ Đệ ngồi ở trong sân, nhìn thấy Tiêu Vũ cưỡi xe đạp đến: "Anh Tiêu Vũ." Nhà họ Tiêu có xe đạp, Lâm Y Y từ trong trí nhớ Đại Nha mà biết, bởi vì khi cha mẹ Lâm đến thì Tiêu Đại Cường cưỡi xe đạp mang theo Tần Hương Cúc đến giúp.
Tiêu Vũ nhìn Lâm Y Y so với hôm qua thì sắc mặt đã tốt hơn, trong lòng cũng yên tâm, anh nhìn trong sân chỉ có một mình cô: "Đại Quân bọn họ đâu rồi?"
Lâm Y Y: "Đi tìm thức ăn."
Tiêu Vũ nghe xong rất hài lòng, trong nhà chị sinh bệnh, con trai 13 tuổi có thể là đương gia, không đi tìm thức ăn thì ở nhà làm gì?
"Đi thôi, chúng ta đi thị trấn."
Lâm Y Y: "Em muốn dẫn Ngũ Đệ đi cùng."
Tiêu Vũ nhíu mày.
Lâm Y Y: "Để anh Tiêu Vũ quen thuộc với trẻ con sớm một chút, chúng ta. . . chờ sau này chúng ta sinh con rồi, anh Tiêu Vũ cũng sẽ không luống cuống tay chân."
Nghe Lâm Y Y nói con trai của bọn họ, trong lòng Tiêu Vũ nóng lên, anh năm nay hai mươi hai, mặc dù nói trước đây chưa hề nghĩ tới việc có con, thế nhưng người khác vào tuổi này của anh đều có con rồi, hiện tại anh sắp kết hôn, vậy thì cũng có nghĩa sau này phải có con. Chỉ có điều anh nói: "Em còn nhỏ, không vội có con." Nói xong câu đó, anh lại nghĩ, có phải là vị hôn thê nhỏ rất muốn có đứa bé để củng cố địa vị của chính mình? Anh nói như vậy thì cô có thấy thương tâm hay không, nghĩ rằng anh không muốn sinh con? Anh lại giải thích, "Chờ thân thể của em khá một chút, tuổi tác lại lớn một chút thì có con sẽ tốt cho em."
Lâm Y Y trừng Tiêu Vũ một chút: "Anh Tiêu Vũ nói cái gì đó? Em nói là sau này chứ không phải hiện tại, anh thực sự là. . . thực sự là. . ."
Tiêu Vũ: ". . ." Cả nghĩ quá rồi. Nhưng mà ai kêu cô vào lúc này nhắc đến chứ? Tiêu – mặt không hề có cảm xúc - Vũ, "Đi thị trấn đi." Dùng mặt đơ để che dấu lúng túng.
Lâm Y Y: "Ừm, chờ một chút." Cô đi lấy một cái gùi nhỏ ra, đặt Lâm Ngũ Đệ vào trong gùi, sau đó đeo lên đằng trước người, tiếp theo đóng cửa, "Được rồi."
Tiêu Vũ nhìn phía trước người của cô: "Đeo ra sau lưng đi." Phía trước đã bằng phẳng lắm rồi, đè lên như vậy sẽ càng bằng. Không không không, không thể nghĩ như vậy, Tiêu Vũ vội vàng dùng quy định quân đội để gánh trách nhiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT