Lâm Y Y đương nhiên không biết ý nghĩ của anh, cô nói: "Sau lưng không an toàn, lỡ như em trai từ trong gùi bò ra ngoài sẽ nguy hiểm."
Tiêu Vũ nghĩ cũng đúng, thế nhưng để vị hôn thê nhỏ cõng cái gùi như vậy thì anh cũng không nhìn được, luôn cảm thấy đang tàn phá cô nhóc, trong lòng anh tâm tư mênh mang, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp."Trước tiên em ngồi lên xe đi, xong rồi anh đạp xe."
Lâm Y Y: "Ừm."
Chờ Lâm Y Y ngồi vững vàng, Tiêu Vũ liền đạp xe. Người anh cao to, trước tiên ngồi lên xe đạp, sau đó đạp chân, xe đạp liền di chuyển, có điều do có quán tính nghiêng về phía trước, cho nên Tiêu Vũ nhắc nhở: "Một chút nữa thì níu lấy áo anh."
Lâm Y Y: "Ai." Cô nắm lấy bên hông áo của anh.
Nhất thời, Tiêu Vũ cảm thấy bên hông hơi nóng.
Xe đạp di chuyển, con đường cũng không bằng phẳng khiến Lâm Y Y không nhịn được nhíu mày, cô nói: "Anh Tiêu Vũ, đường xóc nảy quá, em ngồi đến mông có hơi đau."
Tiêu Vũ: ". . . Ừm. . . Khá hơn chút nào không?" Anh thả chậm tốc độ.
Lâm Y Y: "Anh đạp nhanh lên một chút đi, em nhịn một chút là được rồi." Nói xong, cô duỗi tay một cái, vòng lấy eo Tiêu Vũ, "Anh Tiêu Vũ, anh nhanh lên một chút đi."
Tiêu Vũ: ". . ." Eo thật giống như không phải là của mình, anh lại không thể nhanh chóng đứng lên. Thế nhưng, đàn ông làm sao có khả năng không đứng lên được, anh bài trừ ý nghĩ rối loạn trong lòng, nhanh chóng đạp xe.
Vốn dĩ từ trong thôn đến thị trấn phải đi một canh giờ, anh chỉ tốn 40 phút. Sắp tới thị trấn thì Lâm Y Y buông lỏng tay ra, miễn cho người khác nói cô.
Xe đạp trực tiếp đến tiệm bách hóa lớn, Tiêu Vũ nói: "Trước tiên chúng ta đi mua đồ vật dùng cho kết hôn, sau đó đi đến quán Quốc Doanh ăn cơm."
Lâm Y Y: "Nghe anh."
Tiêu Vũ: ". . ." Anh dừng xe, cũng khóa kỹ, sau đó ôm Lâm Ngũ Đệ từ trong gùi ra ngoài, Lâm Ngũ Đệ cũng không sợ người lạ, một đôi mắt nhỏ trong suốt nhìn khắp nơi, có lẽ là lần đầu tiên tới thị trấn, thấy nhiều người ở đây như vậy. Ôm Lâm Ngũ Đệ xong, Tiêu Vũ lại nói Lâm Y Y đưa cái gùi cho anh đeo trên lưng. Lâm Y Y cũng không khách khí, nam nữ hẹn hò, nếu như ngay cả đồ vật mà nam cũng không cầm, vậy cũng quá không có phong độ thân sĩ.
Sau đó, Tiêu Vũ đeo cái gùi, ôm Lâm Ngũ Đệ, Lâm Y Y đi tay không, hai người tiến vào tiệm bách hóa.
Tiêu Vũ: "Có nghĩ tới muốn mua những thứ gì chưa?"
Lâm Y Y nói: "Em không biết, mẹ em. . . mẹ đi bất ngờ, trước đó cũng không nói gì với em, anh Tiêu Vũ có ý định gì sao?"
Tiêu Vũ: "Anh hỏi qua bà nội, bà nói ở thời điểm này thì không quá chú trọng, có thêm đồ cưới trái lại khiến người ta cảm thấy giàu có, hiện tại tiền của không lộ ra ngoài. Cho nên anh muốn chuẩn bị cho em một phích nước nóng bằng sắt tây, chậu rửa mặt, quần áo và giày mới, lại thêm một tủ bát, em cảm thấy thế nào?"
Lâm Y Y nói: "Có phải quá nhiều rồi không?" Cô biết, ở thời kỳ này là dùng lương thực mua vợ, mọi người đều không mua đồ cưới, huống chi Tiêu Vũ nói mua phích nước nóng, đừng nói hiện tại, chính là ở thập kỷ 70 thì cũng là chuyện rất có mặt mũi.
Tiêu Vũ: "Vậy cứ như thế."
Ấm đun nước, chậu rửa đều phải có vé công nghiệp, Tiêu Vũ đương nhiên đã chuẩn bị xong, Lâm Y Y nhỏ bé, quần áo thích hợp cho cô không mua được, cho nên chỉ có thể mua vải đi làm theo yêu cầu, quần áo là vải hoa vụn, quần là vải đen, còn mua một đôi giày da, giày da thắt gót. Lâm Y Y thích đôi giày da này nhất, giày da màu đen tuy là da, mang theo gót chân dày bốn năm cm, nút trước, đầu tròn, loại giày da này chính là năm 2020 cũng sẽ không lỗi thời. Huống chi, thân thể này của cô mới 15 tuổi, còn chưa phát triển, chiều cao 155 cộng thêm giày da nhỏ, miễn cưỡng cũng có 160, cùng Tiêu Vũ chiều cao chênh lệch lại gần. Cho nên Lâm Y Y rất thích.
Khi đi ngang qua quầy đồng hồ, Lâm Y Y không tự chủ được liếc mắt nhìn vài lần, nhớ tới những thứ xa xỉ của cô, lam khí cầu Cartier của cô, túi xách Chanel của cô...
Tiếu Vũ thấy cô nhìn đồng hồ đeo tay, cho rằng cô thích, liền nói: "Đi xem một chút?" Hôm nay mang theo đủ tiền, cho dù không có vé đồng hồ, bất quá xem trước cũng không sao. Đối với anh, tiền của người đàn ông vốn là để chi tiêu cho phụ nữ, tiền không có có thể kiếm được.
Lâm Y Y lắc đầu: "Không đi, chúng ta đi mua vài thứ cho bà nội và bác gái đi." Nếu là một cô gái bản địa ở đây có thể thích đồng hồ, nhưng cô là một người từ năm 2020 đến, đối với những thứ như đồng hồ, cũng không quan tâm đến.
Tiêu Vũ nói: "Được." Tuy rằng tiêu tiền của mình nhưng tiểu vị hôn thê sẵn lòng mua đồ cho bà nội và mẹ anh, Tiêu Vũ vui vẻ. Bà nội Tiêu cùng Tần Hương Cúc phi thường sủng ái anh nhất, anh đương nhiên cũng hiếu thuận bọn họ, nhưng nếu vợ nhỏ mọn thì sau này sau khi kết hôn sẽ sinh ra rất nhiều chuyện. Vợ hào phóng, người một nhà hòa thuận, làm sao anh có thể không muốn? "Mua gì cho họ?" Anh cũng không có chủ ý đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT