“Sau này cô không cần đến phải đến nữa, tôi có thể tự lo được, hơn nữa còn có y tá. Mỗi ngày cô đến cướp chén cơm của người ta, đã nhiều lần người ta phàn nàn với tôi rồi đấy.”
Hứa San làm ngơ, mở nắp hộp cơm.
“Bác sĩ nói bây giờ anh có thể ăn như bình thường nhưng chỉ đừng quá cay. Hôm nay, tôi có hầm đậu nành rong biển rất bổ dưỡng, anh ăn thử đi?”
“Hứa San à, cô đừng giả vờ như không nghe thấy được không?”
“Anh ăn nhanh đi, tay nghề của tôi rất tốt đó, không phải trước kia anh còn khen tôi sao? Nào, ăn một muỗng canh đi, canh này mùi vị cũng ngon lắm.”
…
Tô Mộc Trạch hoàn toàn bất lực.
Anh chưa từng gặp cô gái nào giống như Hứa San.
Nếu bạn hơi nặng lời nói cô ấy mặt dày, cô ấy sẽ liền khóc cho bạn xem. Còn nếu bạn nói cô ấy da mặt mỏng, dù bạn có đuổi thế nào thì cô ấy cũng giống như da trâu dính chặt lấy người bạn không đi.
Bây giờ ngay cả việc phơi nắng hít thở không khí cũng là Hứa San quyết định, Tô Mộc Trạch không thể từ chối.
Mọi việc Hứa San làm khiến cho Tô Mộc Trạch cảm thấy rất phiền, nhưng không còn cách nào khác.
Là một người đàn ông mà gây khó dễ với một cô gái cũng không đúng.
Sống hai mươi tám năm trên đời, lần đầu tiên Tô Mộc Trạch gặp phải vấn đề khó giải quyết thế này.
Anh không nhìn thìa trước miệng mà điều khiển xe lăn xoay một vòng để không đối diện với Hứa San.
Kết quả vừa xoay xe lăn, ngẩng đầu lên liền trông thấy em gái mình đang đứng há hốc mồm như kẻ ngốc, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Hứa San sau lưng anh.
Đầu càng đau, Tô Mộc Trạch phải ấn hai bên thái dương.
Hứa San lo lắng để hộp cơm xuống, nhanh chóng lấy một vật nhỏ trong túi xách rồi đi đến trước mặt anh.
“Có phải lại đau đầu không? Nào, để tôi thoa dầu cù là cho anh, sẽ bớt ngay thôi.”
Tô Mộc Trạch thật muốn vung tay đánh rớt vật trong tay Hứa San xuống. Trông thấy Tô Mật đang nhìn chằm chằm khiến anh càng xấu hổ, nên cũng mặc cho Hứa San thoa thoa xức xức lên đầu mình.
“Nhìn cái gì? Chưa đủ à?”
Tô Mật chẳng quan tâm đến sự tức giận của anh mình, ngạc nhiên lúc đầu qua đi, lúc này là vô cùng vui vẻ.
Xem đi, anh trai cô đúng là rất có sức quyến rũ mà, dù ngồi xe lăn cũng có cô gái nhỏ điên đảo si mê anh.
Đi qua vườn hoa tới cạnh bọn họ, cô giả vờ như không thấy hai má ửng hổng trên mặt cô gái kia, tò mò hỏi: “Cô là?”
Hứa San lo sợ khi nhìn thấy Tô Mật.
Là một nhân viên của Tô thị, dù chỉ được Tô Kiến Phong sắp xếp ở một vị trí thư ký nhỏ nhưng cô ấy vẫn biết đến Tô Mật, người nắm quyền Tô thị, là bà chủ của mình.
Có nhiều lời đồn Tô Mật sau có được Tô thị liền từ bỏ người thân, hãm hại bố ruột, gây tai nạn xe cho anh trai, thậm chí vì để có được hợp tác với Yến thị trong quyền khai thác dự án Địa Vương mà đi bán thân, còn đủ mọi chuyện khác nữa.
Nói tóm lại là Tô Mật vì muốn đoạt quyền, muốn nhận được nhiều người ủng hộ mà dùng bản thân đánh cược đổi lấy sự trợ giúp của đối phương.
Là một người phụ nữ không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Nếu nói Tô Kiến Phong tính cách nóng nảy và đa nghi khiến người làm cấp dưới của ông ta rất khốn khổ thì đối với Tô Mật, nhất là nhân viên của Tô Kiến Phong rất muốn tránh xa vạn dặm, vì sợ lỡ như bị Tô Mật để mắt đến, nói không chừng vì một dự án nào đó mà đưa các cô lên giường đối tác luôn.
… Bán mình còn có thể thì còn gì cô không dám làm nữa?
Dù sao nhà họ Tô có tiền, có quyền.
Mọi người có chịu thiệt cũng không dám phàn nàn gì.
Mấy hôm trước Hứa San còn nghe nói có một đồng nghiệp nữ dáng vẻ không tệ đã bị Tô Mật đưa lên giường khách hàng nào đó. Người kia có sở thích ngược đãi khiến đồng nghiệp nữ kia suýt nữa mất nửa cái mạng nhưng không dám lên tiếng trước địa vị, quyền thế của nhà họ Tô.
Mặc dù Hứa San tự nhận thấy bản thân không quá đẹp nhưng nếu như gặp một người ăn chơi hay chơi với nhiều người đẹp, đột ngột muốn đổi khẩu vị thích loại cháo loãng như cô ấy thì sao?
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Tô Mộc Trạch, cô cảm thấy rất khâm phục anh.
Mỗi khi nghe Tô Mộc Trạch nhắc đến Tô Mật với vẻ yêu thương và sự bất đắc dĩ, Hứa San rất muốn lắc vai anh hỏi tại sao anh đã bị em gái hại cho nhập viện mà vẫn nghĩ tốt như vậy chứ?
Anh xem người ta là em gái nhưng người ta chưa từng xem anh là anh trai. Người ta coi anh là kẻ thù mà cạnh tranh đấy! Anh đừng có ngốc nghếch như thế chứ!
Nhưng cô ấy không dám nói những lời này.
Người ta là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, cùng một chiến tuyến, còn cô ấy là cấp dưới của Tô Kiến Phong, là kẻ thù.
Coi như cô ấy có nói thì tất nhiên Tô Mộc Trạch vẫn tin tưởng em gái mình, điều này không phải chỉ liếc mắt là nhìn ra liền sao?
Tô Mật tò mò nhìn cô gái nhỏ bị cô dọa đến tái mặt kia, cô bèn sờ gương mặt mình.
“Anh, bộ dạng em đáng sợ lắm à? Sao người ta chẳng dám nhìn em vậy!”
Cô tự cảm thấy gương mặt mình rất xinh đẹp, ánh mắt của người phụ nữ khác nhìn nếu không phải hâm mộ thì là ghen tị nhưng sợ hãi thế này là lần đầu tiên cô thấy.
Chuyện gì vậy?
Cô cũng đâu có làm chuyện thương thiên hại lý gì mà?
Tô Mộc Trạch không biết Hứa San suy nghĩ cái gì, nhưng anh có thể hiểu tâm tình của cô ấy.
“Không phải em nói mình ở công ty càng ngày càng uy nghiêm hơn sao? Người ta còn không bị em dọa à?”
“Là nhân viên Tô thị sao? Sao em chưa từng gặp?”
Tô Mật đánh giá tổng thể cô ấy.
“Ồ, một cô gái xinh đẹp.”
Nhất là tóc đuôi ngựa dài bồng bềnh, bay tự nhiên trong gió khiến người khác ngứa ngáy trong lòng muốn nắm lấy nó.
Tô Mật cố gắng kiềm chế bàn tay ngo ngoe rục rịch của mình.
“Cô tên gì? Cấp dưới của ai?”
Hứa San nghe cô khen mà suýt khóc.
Lại nghe được Tô Mật hỏi mình làm việc cho ai thì nhanh chóng mặc định Tô Mật sắp đem mình làm chuyện đặc biệt, nên không chỉ giọng run rẩy mà cơ thể cũng run theo.
“Tôi, tôi tên Hứa San. Tôi, tôi không xinh đẹp đâu, thật đó. Tôi rất xấu, miệng, miệng tôi thối, đúng rồi, tôi còn hôi nách, hôi chân, lúc ngủ còn ngáy to, thật đấy. Tôi, tôi hoàn toàn không đẹp một chút nào, vị trí hiện tại của tôi rất tốt, tôi không muốn bị điều đi, thật mà, tôi không muốn, cầu xin cô…”
“?”
Tô Mật nhìn Hứa San run lẩy bẩy mà đầu toàn dấu chấm hỏi, ý của cô gái này là sao? Coi cô là Hồng Thủy Và Mãnh Thú* à?
* Hồng Thủy Và Mãnh Thú: con mãnh thú và dòng nước lũ; nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT