Tô Mật cảm thấy không có chuyện gì buồn cười hơn chuyện cô gặp phải lần này.
“Là bởi vì Tống Thần cứ mãi nhung nhớ tôi, mà cô ta thì lại thích Tống Thần nên muốn làm tôi phát điên để xem Tống Thần có còn thích một kẻ điên nữa không?”
Mặc dù cốt truyện ngoằn ngoèo nhưng ý tưởng này của Ngải Kỳ Ngọc rất đúng.
Yến Nam Qua gật đầu.
Tô Mật trợn to hai mắt với vẻ khó tin.
“Cô ta điên rồi sao? Cô ta mù à, tôi với Tống Thần chẳng có quan hệ gì cả. Cô ta thích Tống Thần là chuyện của cô ta, tại sao lại phải làm tôi phát điên? Tôi đã chọc ghẹo gì cô ta à?”
Hoắc Thành nhún vai.
“Tô Mật, cô sẽ không hiểu được suy nghĩ của kẻ não tàn đâu, vì nếu bọn họ có não thì đã không phải là não tàn rồi.”
Ví dụ như lúc đầu Tô Mật còn tưởng là hiếp dâm tập thể hay ngược đãi gì đó.
Nói thật, Hoắc Thành cảm thấy Tô Mật cũng hơi não tàn ở mức độ nào đó, lúc nào cũng tưởng tượng bản thân đang gặp phải chuyện gì đó.
“Cô nên mừng vì Ngải Kỳ Ngọc chỉ muốn ép cô điên chứ không tìm bác sĩ thôi miên hay làm chuyện điên rồ hơn thế.”
Tô Mật cười khẩy.
“Nói vậy tôi nên cảm ơn cô ta đã hạ thủ lưu tình?”
“Không, cô nên cảm ơn đầu óc cô ta có hố, không nghĩ đến những chuyện này, nếu không cô còn thảm hơn cô tưởng tượng đấy.”
“...”
Bây giờ Tô Mật hoàn toàn không biết mình nên nói gì.
Thì ra cô nên cảm ơn hung thủ đã không băm cô thành nhiều mảnh, hành hạ đến chết?
Không!
Cô từ chối suy nghĩ đáng sợ này!
“...” Yến Nam Qua thấy não của hai người đều bị thủng, cần phải uống thuốc chữa bệnh não tàn.
“Mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Còn về dự án, em không cần quá lo lắng.”
Tô Mật lập tức cuống lên.
“Tất cả đều là tiền đó!”
Yến Nam Qua thở dài.
“Thật ra em có ở đó hay không cũng không quan trọng, em chỉ cần theo dõi chuyên môn là được, không cần phải tham gia mọi khâu. Em là người quản lý công ty chứ không phải người thiết kế, em không cần hiểu thiết kế ngôi nhà như thế nào.”
“Nhưng bây giờ...”
“Nếu em thật sự thấy không yên tâm thì có thể tìm một người em tin tưởng sang giám sát thay em mấy ngày, có người của em ở đó chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra.”
“Nhưng mà...”
“Tin tôi đi, một khi đã định sẵn sẽ xảy ra chuyện xấu thì em có đó hay không cũng không thay đổi được gì. Em chỉ cần đối phó và giải quyết kịp thời là được rồi. Tôi nhớ em có một trợ lý nam đúng không?”
“Tên là Ngôn gì đó, nói cậu ta đến thay em đi.”
“Như vậy không...”
“Việc em cần làm bây giờ là nghỉ ngơi cho khỏe. Tin tưởng tôi, mấy ngày này có lẽ em sẽ không được thoải mái, nếu có thể thì đi thăm anh em.”
Tô Mật sắp phát điên.
“Có thể cho tôi nói hết câu được không hả?”
Không phải Yến Nam Qua ít nói lắm sao? Người đang cằn nhằn này là ai thế?
Anh ta bị cằn nhằn ám vào người à?
Sao hôm nay nói nhiều thế?
Hết câu này đến câu khác khiến cô không nói được một câu hoàn chỉnh. Anh đã sắp xếp luôn chuyện sau này cô nên nghỉ ngơi như thế nào.
Ai cho anh cái quyền đó!
Yến Nam Qua hất cằm, ra hiệu “Em nói đi”
“...”
Nhưng cuối cùng Tô Mật nhận ra cô không còn gì để nói nữa.
Ảo não đập đầu xuống gối.
Hoắc Thành không hề nể mặt mà cười lớn.
Tô Mật liền ném một cái gối sang.
“Cười cười cười, dây thần kinh cười của anh bị nối sai à?”
Hoắc Thành nhân tiện lấy gối lau nước mắt do bật cười.
“Này, Tô Mật, không phải cô rất giỏi ăn nói sao? Nói đi, cố nói đi, phát huy năng lực miệng lưỡi trơn tru của cô đi, tuyệt đối không được để một kẻ câm hơn cô được.”
“Cút cút cút! Hai người cút hết đi!”
Mặc dù cô rất cảm ơn Yến Nam Qua và Hoắc Thành đã cứu cô nhưng trong tình huống bây giờ thật sự cô không thể cảm ơn được.
Yến Nam Qua và Hoắc Thành ngoan ngoãn cút đi theo lời cô nói.
Đóng cửa lại, Tô Mật vừa thấy hối hận lại vừa thấy buồn cười.
Suy nghĩ của kẻ não tàn thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nói theo lý thì Tống Thần vô tội nhưng đáng tiếc Tô Mật vẫn không kìm được giận chó đánh mèo lên anh ta, càng ghét anh ta hơn.
Tên đầu sỏ chính là Tống Thần, nếu không phải Tống Thần từng nhắc bên tai của Ngải Kỳ Ngọc thì một người kiêu ngạo như Ngải Kỳ Ngọc sao có thể để ý đến cô?
Không phải Tô Mật hạ thấp mình, mà là cô chưa từng gặp Ngải Kỳ Ngọc, nhưng cũng có nghe nói cô chủ này rất khinh thường người khác, nhưng không coi ai ra gì mới là miêu tả chân thật nhất về cô chủ này. Cô ta thậm chí còn xem thường người phục vụ cho mình chứ đừng nói đến loại con gái mà cô ta nghĩ là sa đọa như cô.
Về việc Ngải Kỳ Ngọc nói cô dụ dỗ bố của cô ta là hoàn toàn vô căn cứ.
Bố của Ngải Kỳ Ngọc là người nắm quyền hiện tại của nhà họ Ngải, nhưng hễ đụng đến phụ nữ là nát bét. Vốn dĩ Ngải Thị đang yên ổn, đến tay ông ta lại trở thành nơi để sắp xếp dàn hậu cung gồm có tình nhân, vợ hai vợ ba các kiểu.
Chưa kể còn có tình nhân vợ hai vợ ba do bạn bè thân thiết chèn vào.
Có rất nhiều nhân viên kỳ cựu làm lâu năm ở Ngải Thị đều đã nghỉ việc, những người còn sót lại một là bấm bụng chịu đựng, hai là cùng một ổ một phe với ông ta.
Tên vô tích sự ấy đã ra ám hiệu với cô khi nhà họ Tô xảy ra chuyện, đại khái là nếu Tô Mật chịu làm người tình của ông ta thì ông ta sẽ điều vốn giúp nhà họ Tô vượt qua hoàn cảnh khó khăn này.
Tô Mật đâu phải không có não, dù có phải bán thân để đổi lấy vốn, cũng là tìm người đàn ông anh tuấn xuất chúng, chứ sao phải dựa vào một lão già như ông ta?
Vả lại, khi ấy cô có rất nhiều mánh khóe giao thiệp với những người đàn ông đó, chỉ cần ổn định bọn họ để bọn họ đừng ngưng hợp tác với Tô thị là được.
Nếu không, cô bán thân mà anh cô biết được thì nhất định sẽ giết chết cô. Còn bố cô mà biết thì có lẽ ông ấy thà chết trong tù chứ không chịu ra.
Nếu không phải đến đường cùng, cô cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Không phải bây giờ cô vẫn còn con đường sống đó sao?
Mặc dù có liên quan đến thể xác nhưng nếu là Yến Nam Qua, cô nghĩ bố cô sẽ không có ý kiến gì đâu.
Vốn dĩ Ngải Kỳ Ngọc nói cô dụ dỗ bố cô ta chắc là vì cô ta biết bố cô ta từng dụ dỗ cô.
Nhưng có trời đất làm chứng rằng rõ ràng cô đã từ chối.
Chuyện này đúng là tai vạ gió bay mà.
Còn về nỗi nhục nhã và nỗi sợ hãi mà Ngải Kỳ Ngọc mang đến cho cô thì hãy cứ chờ đấy.
Bây giờ nhà họ Ngải đang nguy cơ tứ phía, chỉ cần cô và nhà họ Tô vẫn cứ ổn định thì sẽ có ngày cô đạp nhà họ Ngải ở dưới chân.
Còn bây giờ.
Tô Mật nhìn tường nhà mình đâu đâu cũng thấy một màu trắng toát.
Trước kia cô thấy tường có thêm những màu khác sẽ trông rất loạn, không sạch sẽ bằng màu trắng.
Nhưng bị nhốt cả ngày trong phòng toàn màu trắng toát khiến bây giờ cô thấy màu trắng là thấy sợ hãi.
Không được, cô phải gọi người đến sơn lại tường màu hoặc dán giấy dán tường cũng được, nói chung là đừng để trắng toát.
Đã mấy ngày chưa gặp anh trai rồi, đi thăm anh ấy vậy.
*
Cuối cùng cô đến bệnh viện lại phát hiện Tô Mộc Trạch không có trong phòng, đồ vẫn còn nhưng lại không thấy người.
Tô Mật chợt thấy hoảng sợ trong lòng, chẳng lẽ anh bị bắt cóc?
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh: “Y tá, y tá! Người trong phòng bệnh này đâu rồi?”
Cô y tá nhìn số phòng: “Cô hỏi anh Tô à, mấy ngày nay anh Tô đều ra vườn hoa thư giãn. Cô ra vườn hoa thử xem, chắc anh ấy đang ở ngoài đó đấy.”
Tô Mật nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đến vườn hoa liền thấy chiếc xe lăn quen thuộc, bóng lưng quen thuộc, Tô Mật đang định gọi nhưng lại thấy một cô gái bước đến bên Tô Mộc Trạch và đang nói gì đó với anh.
Đợi đã.
Chân vẫn chưa khỏe mà đã dụ dỗ được gái rồi?
Nhanh vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT