Thượng Quan Tình Hi thấy đội ngũ của Vệ Giới dần dần biến mất trên quan đạo mới ngơ ngác xoay người, hai mắt đẫm lệ nhìn Vệ Ly cũng đang khiếp sợ.
“Nàng chết rồi, Ly, Diên Nhi chết rồi, huynh thấy không? Thi thể của nàng đã bắt đầu phân hủy, nàng chết rồi, nàng chết thật rồi.”
Vệ Ly nhìn Thượng Quan Tình Hi khóc tới không kìm chế được, tâm trạng cũng không dễ chịu. Hắn ta không ngờ rằng một năm sau lại mang tới tin tức khiến người ta đau khổ như vậy.
Ly Nhi nàng, cuối cùng vẫn đi…
Đến khi Vệ Ly mang theo Thượng Quan Tình Hi khó khăn lắm mới ngừng khóc trở lại Phượng vương phủ, không có ai ngăn cản bọn họ nữa, thậm chí Thanh Thần còn mời bọn họ tới hồ U Nguyệt.
“Vương gia nói phải trở về phát tang cho vương phi, nhưng bây giờ vương gia như vậy…”
Thanh Thần cũng cực kỳ bi thương, hắn nhìn Thượng Quan Tình Hi đã khóc tới sưng mắt bên cạnh, dằn lên án mãnh liệt xuống, nhìn sang Vệ Ly.
“Có thể làm phiền hai vị đi xem vương gia không? Thuộc hạ vừa trở về, cần phải thu xếp tang sự của vương phi.”
Thượng Quan Tình Hi nóng nảy, “Diên Nhi, Diên Nhi nàng thật sự đã…?”
Cho dù nàng ta đã tận mắt nhìn thấy nhưng luôn cho là thần may mắn sẽ quan tâm Linh Diên, vì vậy đến giờ nàng ta vẫn không tin Linh Diên thật sự đã đi như vậy.
“Phải, một tháng trước, tình huống của vương phi đột nhiên bắt đầu chuyển biến xấu. Vương gia cưỡng ép xuất quan, một đường ngựa không ngừng vó đưa vương phi về. Ban đầu tưởng rằng do thời tiết, nhưng cho dù đã về, tình huống của vương phi vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại xuất hiện tất cả dấu hiệu thi thể nên có, ngay cả mùi thối…”
Lời kế tiếp, cuối cùng Thanh Thần không nói ra được, hắn chan chứa nước mắt ép bản thân nghiêng đầu, “Vương gia nói, lá rụng về cội, cho dù chết cũng phải chết trong Phượng vương phủ, cho dù phát tang cũng phải từ Phượng vương phủ ra ngoài. Vì vậy bọn thuộc ta đã trở về, để, để phát tang cho vương phi!”
Tình huống của Linh Diên đã chuyển biến tệ đến mức không thể cất giữ được nữa, vì vậy trước khi bọn Thanh Thần quay về đã dùng bồ câu truyền tin cho Lam Dục, chuẩn bị xong tất cả những thứ nên chuẩn bị. Quan tài của Linh Diên gần như được chuyển tới đúng hạn.
Thượng Quan Tình Hi đau đớn che mặt khóc: “Sao có thể như vậy chứ? Sao có thể như vậy? Ta tưởng, ta tưởng nàng sẽ bình an trở về, làm sao cũng không ngờ rằng, nàng cứ thế mà ra đi. Vệ Ly, ta nên làm gì đây? Ta nên làm gì bây giờ?”
“Hi Nhi, nên tới cuối cùng sẽ tới, không phải chúng ta lảng tránh là có thể tránh được. Có lẽ, có lẽ đây là chuyện đã được định sẵn từ một năm trước rồi.”
Tiếng khóc òa tuyệt vọng của Thượng Quan Tình Hi nhanh chóng truyền khắp mọi ngóc ngách Phượng vương phủ, trong thoáng chốc, mọi người trong vương phủ đã biết chịu đựng một năm, cuối cùng tiểu vương phi của bọn họ vẫn đi rồi.
Khi Hạ Vân Hà hay tin Linh Diên đã chết cũng vô cùng ngạc nhiên, “Thật sự, chết rồi?”
“Vâng, Lam Dục quản gia và Thanh Thần thiếu gia đã bắt tay chuẩn bị phát tang rồi. Thậm chí, thậm chí còn định ngày phát tang vào, ngày mốt.”
“Ngày mốt? Sao lại nhanh như vậy?”
“Nô tỳ nghe nói rằng hình như thi thể của vương phi, đã, đã không thể giữ nữa.”
Hạ Vân Hà hơi rũ mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Được rồi, ta đã biết, các ngươi cũng khiêm tốn chút đi, đừng để, đừng để vương gia ngột ngạt.”
“Vâng, trắc phi nương nương.” Sau khi tất cả hạ nhân lui xuống, Hạ Vân Hà mới ngẩng đầu lên, để lộ vẻ mặt tràn đầy tiếc hận.
“Linh Diên ơi Linh Diên, không ngờ rằng, cuối cùng ngươi vẫn đi, thậm chí chúng ta còn chưa từng chính thức so chiêu, ngươi đã đi như vậy rồi ư? Ngươi cam tâm sao?”
Ha ha, nhưng không cam tâm thì phải làm sao đây?
Thí dụ như nàng ta, mặc dù còn sống nhưng chẳng khác gì đã chết.
Lúc Linh Diên còn sống, nàng ta không được vương gia yêu thương, bây giờ nàng chết rồi, nàng ta có thể đổi vận sao?
Hạ Vân Hà phì cười một tiếng, nở nụ cười tự giễu.
Có lẽ, cả đời này nàng ta cũng chỉ có thể làm một Phượng vương trắc phi hữu danh vô thực thôi nhỉ?
Chỉ gần nửa canh giờ, tin tức của Phượng vương phi đã truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu đích thân hỏi về toàn bộ vấn đề cụ thể của tang sự, đồng thời thông báo xuống dưới, bọn họ muốn đích thân đưa tiễn Phượng vương phi.
Thái hoàng thái hậu cũng đã lên tiếng, hậu viện tất cả các mệnh phụ trong nháy mắt rối loạn, nhao nhao bắt đầu chuẩn bị đến phủ phúng viếng Phượng vương phi. Hoàng thượng còn viết một áng văn ca ngợi cuộc đời của Phượng vương phi, dán ở vị trí dễ thấy nhất trong kinh thành.
Lúc các tổ chức như Linh gia trang và Phượng Trì sơn trang nghe thấy việc này cũng ngựa không ngừng vó đuổi tới nước Tư U. Nhưng chỉ sợ bọn họ có gấp gáp đến đâu cũng không đuổi kịp ngày hạ táng ngày mốt.
Sau khi quan tài của Linh Diên được chuyển tới nơi, Vệ Giới tự mình đặt nàng vào, đồng thời ngồi quỳ bên trong linh đường, túc trực bên linh cữu của nàng.
Hạ nhân của vương phủ cũng tự phát đến đây, muốn quỳ bên ngoài túc trực bên linh cữu của tiểu vương phi bọn họ, tuy nhiên đều bị Vệ Giới ra lệnh đuổi đi.
Hoàng thân quốc thích và văn võ bá quan cũng nhao nhao đến thăm hỏi, có thể đến đây phúng viếng đều bị Phượng vương phủ từ chối.
Linh cữu của tiểu vương phi bọn họ, vương gia nói để hắn canh, không cần bất kỳ ai đến đây phúng viếng.
Mà lúc Tô Ngu cách Linh Diên gần nhất nghe thấy việc này, bất chấp chức quan trên người, ngựa không ngừng vó đuổi tới Phượng vương phủ, không ngờ lại bị ngăn bên ngoài. Tô Ngu vội đến đỏ mắt liền đánh thị vệ giữ cửa trọng thương. May mà Lam Dục đến kịp, ngăn cản thảm kịch sắp xảy ra.
Lúc Tô Ngu được đưa tới linh đường, nhìn thấy cái quan tài được chế tác tinh tế nằm ở chính giữa, đột nhiên đôi mắt biến thành màu đỏ tươi đáng sợ. Hắn siết chặt nắm đấm, từng bước từng bước đi tới trước mặt Vệ Giới vẻ mặt chán chường ngồi xụi lơ cách đó không xa.
Vào lúc tất cả mọi người không kịp đề phòng, Tô Ngu đấm vào mặt Vệ Giới một cái, trên mặt là thù hận vô cùng, gân xanh nhảy lên vì tức giận.
“Tại sao muội ấy vẫn chết? Tại sao muội ấy vẫn chết? Bọn ta giao muội ấy cho ngươi, nhưng ngươi đã làm gì muội ấy? Muội ấy mới mười hai tuổi, cứ thế mà chết rồi! Thậm chí muội ấy còn không có thời gian đi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp này, vì ngươi mà chết rồi! Vệ Giới, ngươi không phụ lòng muội ấy, không phụ lòng huynh đệ bọn ta sao?”
Sau đó, như để phát tiết thù hận của mình, Tô Ngu không ngừng gào thét và đấm đá Vệ Giới như một con sư tử nổi điên. Người bên cạnh nhìn mà giật mình, nhưng bọn họ mới có động tác đã bị ánh mắt của Vệ Giới cản lại.
Vương gia của bọn họ, vậy mà lại ngăn cản bọn họ?
Lúc Thanh Thần thở hổn hển chạy tới đã thấy cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn như vậy. Người khác không dám, hắn lại không để ý, trực tiếp tiến lên ôm Tô Ngu đang liên tục đấm đá Vệ Giới, trở tay đấm hắn một cú.
“Đồ điên này, ngươi cho rằng vương gia không khổ sở hả? Không đau lòng hả? Vương phi chết, vương gia đã tự trách một năm. Một năm nay, ngài ấy chưa từng ngủ một giấc yên ổn, các ngươi chỉ lo trách vương gia, nhưng có ai thực sự nghĩ cho ngài ấy chưa? Nếu thời gian có thể quay ngược, vương gia hận người chết không phải là ngài ấy! Đó là chuyện ngoài ý muốn, đó là chuyện không ai muốn xảy ra. Bây giờ sự thật tàn khốc đả kích chúng ta, bi kịch cũng đã định trước, ngươi muốn vương gia làm gì đây? Nếu thật sự phải truy cứu, tất cả trách nhiệm thuộc về vương gia sao? Tình huống lúc đó, ai trong các ngươi biết rõ?”
“Đủ rồi!” Thanh Thần còn muốn nói tiếp đã bị giọng nói khàn khàn bất chợt vang lên cắt ngang.
Trong lòng Thanh Thần giật thót, quay phắt người lại. Quả nhiên hắn nhìn thấy Vệ Giới nghiêng sang một bên, nâng mí mắt đầy máu đen, lạnh nhạt nhìn Tô Ngu đầy vẻ tuyệt vọng.
“Ta biết, bây giờ ta nói gì cũng đã muộn, nhưng ta vẫn muốn nói với các ngươi một câu, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Vệ Giới đột nhiên xin lỗi khiến Tô Ngu bất ngờ không kịp đề phòng. Hắn kinh ngạc ngước mắt, người trước mắt khiến trái tim hắn run lên trong giây lát.
Từ khi nào Chiến vương hăng hái kia đã bị hắn đánh thành ăn mày?
Hốc mắt trũng sâu, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm, tóc tai rối bời, cả người trông cực kỳ bất lực, dính đầy máu đen, làm gì còn một phần mười của lúc trước?
Đây, đây là Vệ Giới trong ấn tượng của hắn sao?
Trái tim Tô Ngu trong nháy mắt đó thoáng cái thắt lại. Đúng vậy, hắn có thể đổ mọi trách nhiệm cho Vệ Giới, nhưng hắn thì sao?
Nếu Vệ Giới có thể đoán trước được kết quả này, làm sao lại giày vò bản thân tới chật vật như vậy?
Tô Ngu phút chốc trầm mặc lại, hắn nhìn chằm chằm Vệ Giới, rồi nhìn bức họa của Linh Diên, hồi lâu sau mới chậm rãi đứng dậy rời khỏi.
Thanh Thần lập tức gọi đại phu tới, muốn vệ sinh vết thương của Vệ Giới một chút lại bị hắn phất tay từ chối, hơn nữa cho lui tất cả mọi người ở linh đường, một thân một mình xụi lơ tại đó, vuốt ve quan tài của Linh Diên, hồi lâu không nói một câu.
Một ngày ngây ngây ngô ngô trôi qua, hôm sau lại có một đống người tới đây phúng viếng, dẫn đầu còn là Dung vương và Dung vương phi, Thanh Thần không thể nào từ chối, tiến lên hỏi ý Vệ Giới.
Nhưng khiến tất cả mọi người thất vọng là, kết quả cuối cùng vẫn là xin miễn phúng viếng.
Rơi vào đường cùng, tất cả mọi người lấy Dung thân vương dẫn đầu, cứ vậy quỳ gối trước cửa Phượng vương phủ, dâng hương cho tiểu vương phi trước hương án được dựng tạm, tiễn đưa nàng.
Sau đó đến khi trời tối, hết nhóm này tới nhóm khác tới đây phúng viếng đều dùng phương thức như vậy thể hiện lòng tôn kính với Phượng vương phi.
Thanh Thần không ngăn được, cũng không khuyên bảo được, chỉ có thể tạm thời dựng lều bên ngoài Phượng vương phủ cho mọi người nghỉ ngơi tạm.
Đến giờ tuất mới tiễn lớp khách nhân cuối cùng.
Năm thứ hai tân đế lên ngôi, hai mươi tháng chín, cách sinh nhật mười hai tuổi của Linh Diên còn một tháng, Phượng vương phi Linh thị qua đời.