Gió thu nổi lên, trong đêm trường, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào Phượng vương phủ, mặc dù có vạn ngọn đèn soi sáng nhưng vẫn không che giấu được vẻ đau thương đang ngập tràn toàn bộ vương phủ.
Màu trắng, đưa mắt nhìn, cả vương phủ trừ màu trắng và màu đen phối với nhau ra thì không còn một màu sắc nào khác.
Hạ nhân mặc đồ tang, lúc đi ngang qua chánh đường của vương phủ, trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ cực kỳ bi ai, cung kính dập đầu ba cái với linh đường rồi mới lưu luyến rời khỏi.
Trong đại sảnh thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng than khóc buồn bã nghe mà não lòng. Đưa mắt nhìn, trong linh đường to lớn đặt một cái quan tài được chế tác cẩn thận, hai bên quan tài là hai hàng thị nữ mặc đồ tang đang quỳ đốt vàng mã, tiếng khóc cũng là truyền ra từ trong miệng bọn họ. Đôi mắt của mỗi người đều sưng như hạt đào, chóp mũi đỏ tím, hiển nhiên đã khóc rất lâu.
Phía trước quan tài là một nam nhân hơi nhếch nhác, tinh thần chán chường đang ngồi. Một tay hắn cầm ly rượu, tay còn lại vuốt ve bức họa trên đùi, đôi mắt vô thần thể hiện rõ nét bi ai tột cùng: “Diên Nhi…”
Lúc này mái tóc đen như mực của hắn xõa tung, hai mắt vô thần, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng, ung dung sang trọng như xưa. Cảnh tượng này khiến bốn nam nhân dáng vẻ bất phàm sau lưng hắn lũ lượt quay đầu, đường đường một đám nam tử hán, vậy mà vào lúc này lại rơi nước mắt bi thương.
Đêm đã khuya, gió lạnh thấu xương lùa vào từ cửa sổ chưa đóng kín, như thể tấu lên khúc nhạc buồn cho nơi tràn ngập đau buồn này. Cho dù gió rét thổi qua nhưng người ở linh đường lại như không cảm giác được, rối rít ngẩng đầu nhìn về phía bức họa tươi cười trên linh đường. Phượng vương phi Ly Diên, một nữ tử khéo léo giảo hoạt, một nữ tử mới mười hai tuổi, đương độ xuân thì, cứ vậy mà rời khỏi bọn họ…
Nàng bên trong bức họa tuy rằng mặt đen thân béo, xấu xí vô cùng, nhưng không thể che lấp nụ cười thân thiết mà tươi đẹp kia.
Có vài người đẹp ở bên ngoài, nhưng có vài người, vẻ đẹp lại đến từ bên trong. Cho dù bề ngoài của họ không được để ý, nhưng khi tâm hồn của họ lại đẹp tới mức độ nhất định, mọi người sẽ theo bản năng xem nhẹ khuyết điểm nhỏ nhặt trên người nàng. Linh Diên chính là một người như vậy, dựa vào sức hút của bản thân chinh phục nữ nhân xinh đẹp trên dưới Phượng vương phủ.
“Gia, đêm đã khuya rồi, thuộc hạ đỡ ngài ra sau nghỉ ngơi nhé?”
Thanh Dục âm thầm che giấu nỗi đau trong lòng, khàn giọng hỏi nam nhân vẫn đang liên tục uống rượu trước mặt.
“Đúng vậy đó gia, chuyện còn lại giao cho bọn thuộc hạ xử lý là được, ngày mai là lúc đưa tang vương phi, ngài phải giữ gìn thân thể!”
Thanh Dạ cũng lo lắng nhìn vị chủ tử từng đã từng hăng hái, khí phách lẫm liệt kia. Từ khi vương phi đi, cả ngày hắn dùng rượu giải sầu, hắn như vậy, cuối cùng còn có thể kiên trì bao lâu đây?
“Đừng tốn công nữa, bây giờ thất ca như vậy, làm sao còn nghe lọt?”
Thanh Thần thản nhiên liếc Vệ Giới, rồi dời mắt nhìn bức tranh thủy mặc trên linh đường. Nữ tử trong tranh ngồi bên bờ ao sen vui cười xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ như vậy, bọn họ không còn được nhìn thấy nữa ư?
“Nhưng vương gia, chủ tử liên tục đã bốn ngày bốn đêm không chợp mắt, ngày mai là lúc đưa tang vương phi, làm sao cơ thể của ngài ấy chịu nổi?”
Thanh Huyền áo xám mặt mày lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc phía sau im lặng không nói, nhưng lo lắng trong mắt lại lộ rõ.
Ánh mắt của Thanh Thần nhìn thẳng vào nam nhân đã sớm thần trí ngơ ngác trước mặt, sống lưng lại ưỡn thẳng tắp: “Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước huynh còn làm thế? Hôm nay tẩu tẩu đã đi rồi, đi rồi, hiểu chưa? Tẩu ấy không về được nữa… Huynh cho rằng tra tấn bản thân như vậy là có thể xóa sạch hổ thẹn đối với tẩu ấy hay sao? Muộn rồi, muộn rồi!”
“Xoảng” một tiếng, nam tử mặc tử sam ngồi co quắp dưới đất phẫn nộ ném ly rượu đi, ôm bức họa loạng choạng đứng dậy, trên khuôn mặt anh tuấn là lạnh thấu xương, cười thê lương khẽ nâng cằm: “Ngươi vừa mới nói gì? Hả? Có gan, có gan, ngươi nói lại với bổn vương lần nữa…”
Bàn tay run run giơ lên, đôi mắt mơ màng hơi nheo lại, không chớp mắt nhìn Thanh Thần đối diện, thâm trầm khó lường.
Thanh Thần nhìn người ca ca xa lạ trước mặt, lửa giận trong lòng lập tức bộc phát. Hắn siết chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra đau lòng và trào phúng: “Lặp lại lần nữa thì sao? Huynh xem dáng vẻ bây giờ của mình đi? Bình tĩnh của huynh, nhìn xa trông rộng của huynh, khí phách của huynh đi đâu hết rồi? Cả ngày co quắp ngồi đây uống rượu ngẩn người, có tác dụng không? Tẩu tẩu còn có thể trở về được hả? Ta nói sai ư? Huynh vì nữ nhân kia mà bỏ rơi tẩu tẩu không thèm để ý tới, giờ thì hay rồi, tẩu tẩu đã chết, huynh hài lòng chưa? Hài lòng chưa?”
Vệ Giới nghe đến đó, quai hàm hơi nâng, mắt phượng hẹp dài nhìn về phía bức họa trên linh đường, mặt lộ vẻ đau buồn. Diên Nhi, Diên Nhi của ta…
Thật sự đã chết, thật sự không quay về được nữa sao?
Một năm nay, cuối cùng là hắn đang si tâm mộng tưởng, mơ mộng hão huyền ư?
“Ai? Ai dám cả gan xông vào Phượng vương phủ?”
Trong lúc Vệ Giới đang ngơ ngác nhìn bức họa, một vài cơn gió mạnh ập tới, linh đường đang bị bao trùm bởi bầu không khí đau buồn vừa nãy lập tức vang đầy tiếng la hét ầm ĩ: “Người đâu, bắt thích khách, bắt thích khách…”
Đám tỳ nữ quỳ rạp hai bên quan tài lập tức đứng dậy chạy vào nội viện, mà bên này, thoáng chốc có hơn bốn hắc y nhân cao to rắn rỏi che mặt, đồng thời xuất hiện hàng chục bóng dáng nhẹ nhàng như gió, lập tức bao vây vương phủ.
Vệ Giới cười lạnh một tiếng, từ từ xoay người lại, đẩy ba vị hộ pháp cản trước mặt: “Tránh ra!”
“Vương gia…” Thanh Dạ kêu lên, Vệ Giới lạnh nhạt xua tay: “Bạn cũ, cuối cùng các ngươi cũng chịu tới à?”
Đúng vậy, cho dù người trước mắt đeo khăn che mặt, toàn thân bọc kín không kẽ hở, nhưng đôi mắt kia, cả đời hắn cũng không quên được.
Là bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng tới rồi sao?
Một trong số bốn tên hắc y nhân nghe Vệ Giới nói xong, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Nếu đã là bạn cũ, vậy thì không cần nói nhảm nữa, tránh ra, bọn ta muốn mang người trong quan tài đi.”
“Cút con mẹ ngươi đi, tẩu tẩu của ta mà ngươi cũng dám mang đi hả? Mở to mắt chó của bọn ngươi ra mà nhìn cho rõ đây là nơi nào rồi hẵng mở miệng, nếu không lão tử sẽ khiến các ngươi hối hận.”
Thanh Thần nghe xong câu này, tức giận đến nỗi vứt đi mặt dịu dàng nhã nhặn thường ngày, lần đầu tiên nói tục.
“Muốn mang nàng đi? Không bằng bước qua xác của bổn vương đi.”
Vệ Giới đẩy Thanh Thần ra, đi lướt qua hắn, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh lùng sắc bén, giống như tảng băng lạnh nhất trong mùa đông, vô cùng âm trầm.
Nhưng, nam tử áo đen đối diện chỉ hơi cong môi, nụ cười lại không có độ ấm gì: “Ồ? Nếu như thế còn nói nhảm làm gì? Lên đi! Vừa rồi bọn ta chỉ thông báo cho các ngươi một tiếng mà thôi!”
Dứt lời, hắn ta vỗ tay một tiếng, trong mắt là sát khí mãnh liệt, trong nháy mắt, mấy tên hắc y nhân giơ kiếm sắc trong tay, đâm tới…
Sau khi chiến đấu kịch liệt một phen ——
Nhìn trường kiếm lóe ánh sáng lạnh trên cổ, sắc mặt Vệ Giới vô cùng âm trầm nhìn hắc y nhân trước mặt, lạnh giọng quát lớn: “Hèn hạ!”
“Hèn hạ? Ha ha, có lẽ vậy, nhưng đây cũng là phương thức chiến đấu hiệu quả nhất. Gia không rảnh lãng phí thời gian với ngươi, huống hồ bây giờ ngươi, chậc chậc, căn bản không xứng làm đối thủ của ta!”
Nam tử che mặt cười lạnh, liếc mắt ra hiệu cho người phía sau, động tác ra sức chống cự của bốn người Thanh Thần cứng đờ, bị bọn họ hoa lệ bổ ngất xỉu.
Trong mắt Vệ Giới hiện ra huyết quang, cắn chặt răng, nhìn chòng chọc hắc y nhân trước mặt: “Nếu muốn mang nàng đi thì giết bổn vương trước, các ngươi cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện?”
Lúc này, trong mắt hắn ngoại trừ bi thương còn có ảo não, nếu không uống rượu, sao tính cảnh giác của hắn lại giảm xuống? Sao lại để người này thành công?
Diên Nhi… Ngay cả di thể của nàng ta cũng không bảo vệ được sao?
“Giết ngươi? Nếu có thể giết, bọn ta hận không thể phanh thây xé xác ngươi… Nhớ kỹ đây, Vệ Giới, ngươi phải sống thật tốt, ba năm sau sẽ có cố nhân tới tìm ngươi!”
Sau khi hắc y nhân ý tứ sâu xa nhìn hắn một cái, thận trọng ôm cơ thể nhỏ xinh từ trong quan tài ra, bàn chân nhấn nhẹ, biến mất dưới màn đêm…
Vệ Giới kinh ngạc nhìn bọn họ rời khỏi, trong mắt có sóng biển động trời.
Có ý gì?
Ba năm sau, cố nhân đến thăm?
Là, là Linh Diên sao?
Ba năm sau, Linh Diên sẽ quay về tìm hắn hả?
Đây là sự thật ư?
Linh Diên chết rồi, lòng của hắn cũng chết theo, nhưng không ai biết kỳ thật hắn vẫn còn ôm một tia chờ mong may mắn. Đó chính là hi vọng hai người xuất hiện ở U Nguyệt lâu hôm ấy có thể đột nhiên xuất hiện cho hắn một bất ngờ. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng, bọn họ xuất hiện, nhưng khi bọn họ đi cũng mang nàng đi theo. Thậm chí còn không cho hắn chút cơ hội phản ứng đã đi rồi.
Nhưng bây giờ bọn họ lại nói cho hắn biết, ba năm sau còn có cố nhân tới thăm.
Như vậy có phải nghĩa là Linh Diên rất có thể sẽ không chết?
Linh Diên sẽ còn sống trở về bên cạnh hắn sao?
Nghĩ đến đây, cả người Vệ Giới đều trở nên hưng phấn.
Sau khi mấy người Thanh Thần tỉnh lại đã nhìn thấy Vệ Giới cười vô cùng kinh khủng. Thi thể của vương phi bị cướp đi, sao vương gia nhà bọn họ lại trở nên kỳ lạ như vậy?
Không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?
“Thất ca, huynh không sao chứ?”
Vệ Giới kích động rơi lệ đầy mặt. Hắn xoay người, vừa khóc vừa cười nói với Thanh Thần: “Ta không sao, ta có thể làm sao được? Vẫn khỏe, vẫn khỏe, đứng lên, tất cả đứng lên đi, thu dọn một chút, dẹp hết mấy thứ này, dẹp hết cho lão tử.”
Thanh Thần: “Dẹp?”
“Linh Diên không chết, nàng là Phượng vương phi của bổn vương, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nàng trở về. Ta phải chờ nàng, chờ nàng trở về.”
“Nhưng vương gia, hoàng thượng đã thông báo thiên hạ, Phượng vương phi nàng, đã, đi rồi!”
“Ầm” một tiếng, Thanh Thần bị một cước của Vệ Giới đạp bay, hung hăng ngã nhào dưới đất. Trong ánh mắt điên cuồng đỏ rực của Vệ Giới, hắn “phụt” một cái thổ huyết: “Thất, thất ca!”
“Nhớ kỹ, vương phi của bổn vương không chết, nàng không chết. Thông báo xuống dưới, từ nay về sau, trong Phượng vương phủ không ai được nhắc lại chữ ‘chết’ này. Phượng vương phi không chết, nàng còn sống, nghe rõ chưa?”
“Kẻ trái lệnh, chém!”
Vệ Giới sống lại, giống như tỉnh táo lại trong vòng một đêm, chẳng những khôi phục phong thái ngày xưa, thậm chí còn chủ động chạy đến chỗ Thượng Quan Tình Hi yêu cầu nàng ta khôi phục dung mạo cho mình.
Dù ai cũng không thể nào hiểu nổi, một giây trước còn truyền ra tin tức Phượng vương vì Phượng vương phi qua đời mà sa sút tinh thần, sao một giây sau, sau khi di thể của Phượng vương phi bị cướp, hắn lại tỉnh táo lại?
Chẳng lẽ vì di thể bị cướp nên Phượng vương điện hạ mất trí rồi?
Nhưng theo Chiến vương chi uy của Phượng vương bộc phát, không ai dám nói hắn mất trí nữa, ngược lại dưới sự cảnh cáo hết lần này tới lần khác của Phượng vương, tất cả mọi người đã ghi nhớ sâu sắc vị Phượng vương phi có thời gian tại vị ngắn nhất trong lịch sử —— Linh Diên.