Trong một năm Vệ Giới rời khỏi, nước Tư U cũng có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tân hoàng chăm lo việc nước, cần cù hướng tới, khiêm tốn nghe ý kiến của đám đại thần, đồng thời chiêu hiền nạp sĩ, khiến triều cương vốn tràn đầy nguy cơ dần dần đi về hướng ổn định. Mặc dù không thể sánh bằng thời kỳ toàn thịnh, nhưng thật sự đã tốt hơn một năm trước rất nhiều.
Ngoại trừ chú trọng các phương diện quân sự và nông nghiệp, địa vị của thầy thuốc cũng không ngừng tăng lên như từng bậc. Trước đại nạn nối đuôi nhau, tân hoàng đã ý thức được tầm quan trọng của đại phu. Hắn cổ vũ và khuyến khích người học y, thậm chí triều đình còn cố ý mở các y quán đặc biệt dạy học, dùng điều này để ban ơn cho nhiều dân chúng hơn.
Bây giờ thái hậu nương nương đã được thăng làm thái hoàng thái hậu, trải qua cuộc sống nửa ẩn cư an nhàn. Hi phi nương nương được tân hoàng sắc phong làm Thánh Mẫu hoàng thái hậu, chuyển đến Ninh Thánh cung. Dung thân vương Vệ Tử Hằng vẫn là thân vương nhất đẳng, vĩnh viễn thừa kế. Ninh Thục Viện được phong làm thân vương phi nhất đẳng, có địa vị cao nhất trong các mệnh phụ.
Vệ Ly chủ động thoái vị, vị trí thế tử do trưởng tử Vệ Diệp kế thừa.
Điều khiến người ta bất ngờ nhất không gì ngoài việc quận chúa Vệ Đàn Nhã lại được chỉ hôn cho Binh bộ Thị lang tân nhiệm – Tô Ngu.
Sau khi Vệ Giới đi, Vệ Ly cũng nhanh chóng rời khỏi nước Tư U, bây giờ trở về sớm hơn Vệ Giới không quá nửa tháng.
Lần này hắn ta đến nước Thiên Độc là tính giúp lão hoàng đế phò tá thái tử, diệt trừ những hoàng tử có lòng riêng còn lại. Bởi vì đám người Trưởng Tôn Vô Cấu, Tiết Tử Hủ, Phong Tễ Nguyệt, Cố Vân Hạc, Tư Không Lăng Hạo và Nghê Hồng Loan trước sau ra mặt phụ tá Vệ Ly, khiến cho Tê Hà sơn trang cuối cùng cũng lộ ra trước mặt công chúng.
Thái tử cũng vì Tê Hà sơn trang đứng về phía mình nên con đường đăng cơ hiển nhiên thuận lợi. Hoàng hậu và hoàng trưởng tử lần lượt bị biếm trước khi lão hoàng đế thành công lui thân, lục hoàng tử Đường Nguyên kế vị, từ đó cũng mở ra chương mới cho nước Thiên Độc.
Sau khi tân hoàng lên ngôi, Vệ Ly được chính thức sắc phong thành Lệ vương (đồng âm với Ly), vĩnh viễn kế thừa, trở thành nhàn vương có một không hai ở nước Thiên Độc. Tê Hà sơn trang cũng vì có công hộ giá vinh dự được trở thành thiên hạ đệ nhất trang của nước Thiên Độc, ngự tứ cổng chào, quan văn xuống kiệu quan võ xuống ngựa (ý chỉ phải bày tỏ sự cung kính khi đến nơi này), con cháu đời sau vẫn được hưởng ơn này.
Mặc dù có phong hào nhưng Vệ Ly vẫn quen ở nước Tư U, Đường Nguyên biết ơn hắn ta nhường ngôi hoàng đế và ân tình phò tá, hiển nhiên không có lý do gì phản đối, đồng thời hứa hẹn với hắn ta phong hào Lệ vương sẽ được giữ lại cho hắn ta vĩnh viễn, hắn ta cũng có thể trở về nước Thiên Độc bất kỳ lúc nào.
Sau khi Vệ Ly tạm biệt Đường Nguyên liền ngựa không ngừng vó trở lại nước Tư U đã xa cách gần một năm.
Vì thân phận của Thượng Quan Tình Hi đặc biệt, mặc dù không thể thân phong nàng ta là công chúa nhưng do có công hộ giá nên được hoàng thái hậu nhận làm nghĩa nữ, thân phong Hoa Dung quận chúa. Thượng Quan Hạo cũng vì tài năng trác tuyệt trở thành Tả tướng tân nhiệm. Địa vị của Thượng Quan gia tất nhiên thuyền lên theo nước, trở thành thế gia quyền quý mới của nước Tư U. Từ đó về sau, ngưỡng cửa của Thượng Quan phủ sắp bị bà mai đạp hỏng, ba huynh muội Thượng Quan gia cũng trở thành đối tượng khiến tất cả quyền quý tranh nhau nịnh bợ.
Vô cùng không khéo chính là, lúc Vệ Ly trở về chính là lúc hôn sự của Thượng Quan Tình Hi nóng tới đỉnh điểm.
Sống lại một đời khiến Vệ Ly càng thêm quý trọng tình cảm giữa hai người, khi hắn ta chứng kiến người mình quý trọng nhất bị đám người kia nhìn chằm chằm thì không thèm nói gì, cũng không về phủ mà trực tiếp tiến cung, cực kỳ ngoan cố cầu được thánh chỉ tứ hôn.
Đáng tiếc, hắn ta còn chưa kịp thông báo cho Thượng Quan phủ, Thượng Quan Tình Hi đã xách váy vội vàng chạy tới. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên suýt chút nữa nàng ta đã vướng mép váy. Cũng may Vệ Ly phản ứng nhanh, ôm người vào ngực.
“Nàng làm gì mà cuống cuồng vội vàng vậy?”
Thượng Quan Tình Hi vừa nhìn thấy Vệ Ly liền kích động kéo tay hắn ta: “Mau, mau, Vệ Giới về rồi, mau đưa ta đi đón hắn.”
Sắc mặt Vệ Ly lập tức khó coi: “Sao lúc ta trở về không thấy nàng vui như vậy? Cũng không nghĩ tới chuyện đi đón ta?”
“Ai nha, đã đến lúc nào rồi mà huynh còn so đo chuyện này với a? Sao vậy, tranh giành tình nhân với tiểu hài tử hả?”
“Mẹ nó, hắn là tiểu hài tử hả? Còn lớn hơn lão tử nữa, lúc trước còn lừa lão tử gọi hắn là thất thúc, bây giờ lão tử nghĩ lại thôi đã thấy buồn nôn vô cùng!”
Thượng Quan Tình Hi lập tức hoảng hốt nhìn thoáng qua xung quanh, hung hăng véo eo hắn ta một cái.
“Đồ ngu ngốc này, đến lúc nào rồi còn la hét, sợ người ta không xem huynh thành quái vật đúng không? Gọi thất thúc thì sao? Chỉ cần huynh còn mang tên Vệ Ly một ngày thì phải gọi, đó là lễ, không thể rối loạn!”
Vệ Ly bị đau, hung hăng ôi một tiếng, sau đó vẻ mặt vô cùng ai oán nhìn Thượng Quan Tình Hi: “Nàng đúng là bất công mà.”
“Được rồi, bớt ở đây nói nhảm đi, mau dẫn ta đi. Nếu không đi để mẫu thân ta phát hiện lại kể lể.”
Vệ Ly liếc thái giám chờ tuyên chỉ cách đó không xa, lập tức lấy thánh chỉ trong ngực ra: “Ừ, ngươi trực tiếp tuyên chỉ là được rồi.”
Thái giám kia lập tức choáng váng: “Ly, ặc, nhị thiếu gia, chuyện này, chuyện này không ổn đâu! Thượng Quan cô nương cũng cần ở đó nữa!”
“Không cần, ta nói cho nàng ấy biết là được. Hơn nữa bây giờ bọn ta phải ra ngoài đón Vệ Giới, ặc, thất thúc, bên phía hoàng thượng, bọn ta sẽ đích thân đi thỉnh tội.”
Thấy thế, thái giám kia cũng không tiện ngăn cản, gật đầu nâng thánh chỉ cung kính bước vào.
Hai người lên xe ngựa, Thượng Quan Tình Hi mới rảnh rỗi nghiêng đầu nhìn Vệ Ly: “Thánh chỉ gì thế?”
“Tứ hôn đấy.”
“Huynh nói gì?”
Vì quá khích nên Thượng Quan Tình Hi đứng bật dậy đập đầu vào trần xe, đau tới mức gào lên một tiếng. Nàng ta ôm đầu, nước mắt lập tức ứa ra.
Không ngờ Vệ Ly chẳng những không an ủi còn vui vẻ nói: “Không ngờ rằng nàng lại vui như vậy, sớm biết thế ta đã đi tìm hoàng thượng cầu chỉ hôn lâu rồi!”
“Ai, ai nói ta muốn gả cho huynh hả?”
Vệ Ly trợn tròn mắt, “Nàng không gả cho ta còn muốn gả cho ai?”
Thượng Quan Tình Hi ôm đầu, vẻ mặt phẫn nộ: “Ta không gả cho ai hết! Diên Nhi còn chưa rõ sống chết, ta gả cái rắm à? Chẳng lẽ huynh muốn thấy ta hạnh phúc trên nỗi đau của bọn họ?”
Vệ Ly nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Còn tưởng là vì chuyện gì, làm ta sợ muốn chết. Nếu vì điều này ta có thể hiểu được, cũng có thể đợi. Dù sao trên thánh chỉ không nói rõ khi nào cử hành đại hôn. Hơn nữa nàng mới mười ba tuổi, không gấp, ta phải định ra nàng trước đã. Nếu không, ngày nào đó lão tử lại xa nhà, lúc trở lại tức phụ chạy theo người, nàng kêu ta tìm ai khóc đây?”
“Phì, huynh cho rằng bổn cô nương có thể thông đồng với bất kỳ ai hả?”
“Cũng chưa chắc, nhìn xem, ta mới xa nhà một năm mà nàng đã bị bao nhiêu người nhòm ngó rồi. Đạo thánh chỉ này chính là thuốc an thần của tiểu gia, không thiếu được. Nàng đó, xem như thương xót ta, đừng tra tấn ta nữa được không?”
Mặt Thượng Quan Tình Hi đỏ lên, “Huynh có thể đứng đắn một chút hay không?”
“Tiểu gia ta không đứng đắn hồi nào?”
“Huynh, huynh là Vệ Dật thật hả? Tại sao phong cách lại khiến ta sởn hết cả gai ốc?”
“Gia chẳng những là Vệ Dật, còn là Vệ Ly. Nếu thật sự chỉ là Vệ Dật, chẳng lẽ nàng không cảm thấy nhàm chán ư?”
Thượng Quan Tình Hi cạn lời giật giật khóe miệng, “Được rồi, bớt nhắc tới mấy chuyện không tồn tại đó với ta đi. Ta hỏi huynh, bên kia huynh đã giải quyết xong chưa?”
“Ừm, xong cả rồi, sau này gia muốn ở đâu thì ở đó. Không còn vị trí thế tử, không còn áp lực bên phía lão đầu tử, tiểu hoàng đế cũng cực kỳ thức thời cho ta làm nhàn vương, cuộc sống của ta chỉ còn lại hưởng thụ.”
Thượng Quan Tình Hi nhìn Vệ Ly nháy mắt đắc ý, lẩm bẩm vài tiếng, trên mặt không thể hiện nhưng trong lòng lại mừng thay cho hắn ta.
Kiếp trước hắn ta đã quen vất vả, kiếp này cũng vậy, còn dính dáng tới thân thế kỳ lạ như vậy, thậm chí còn bị lão hoàng đế nhắm vào, bắt buộc hắn ta kế thừa ngôi vị hoàng đế. Vì nàng ta, hắn ta cam nguyện bỏ vị trí kia thì thôi, còn nói tới lạnh nhạt như vậy.
Sao nàng ta có thể không nhận tình cảm của hắn ta được?
Dưới cái nhìn của nàng ta, nam nhân đều có một giấc mộng hoàng đế, nhất là hoàng tử như bọn họ càng chiếm ưu thế bẩm sinh. Không chỉ có hắn ta, nàng ta nghĩ Vệ Giới cũng thế.
Vốn dĩ nếu không xảy ra chuyện của Linh Diên, có lẽ Vệ Giới sẽ không từ chối vị trí kia nhỉ?
Nhưng vì Linh Diên, hắn cam tâm tình nguyện từ bỏ.
Nhìn từ điểm này, Vệ Ly và Vệ Giới đều là người đáng để nữ nhân gửi gắm cả đời.
Diên Nhi, ngươi nhất định phải thật tốt đó!
Nhưng làm sao Thượng Quan Tình Hi cũng không ngờ rằng gặp lại Vệ Giới lại là cảnh tượng bi thương như vậy.
Hắc Lân quân ngày xưa khí phách cỡ nào, dũng mãnh thiện chiến cỡ nào?
Nhưng nàng ta đang thấy gì đây?
Mặt mày bọn họ lộ vẻ bi thương, mỗi bước chân đều nặng nề chậm chạp như bước trong bùn lầy. Mà Vệ Giới lại mặt đầy đau khổ ngồi trong xe ngựa, ôm Linh Diên thật chặt, ánh mắt đờ đẫn.
Khoảnh khắc rèm xe vén lên, Thượng Quan Tình Hi bị mùi thối gay mũi kia hun đến muốn nôn mửa. Nàng ta ngây người trong nháy mắt, chợt quay đầu nhìn sang thân thể Linh Diên.
Vừa nhìn một cái nàng ta như bị sét đánh: “Không, tuyệt đối không thể nào, sao có thể, sao có thể? Giới Nhi, nàng làm sao vậy? Nàng làm sao vậy?”
Ánh mắt Vệ Giới không chút ánh sáng, nơi đó một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy điểm cuối.
Hắn như không nhìn thấy Thượng Quan Tình Hi, máy móc nói với Thanh Thần.
“Hồi phủ, ta muốn đưa nàng về nhà, ta muốn đưa Diên Nhi của ta về nhà.”