“Nên?” Lận Ngọc Đường nhướng mày, khóe miệng khêu gợi nhếch lên thành một đường cong tự giễu: “Không phải sư đệ cho rằng một kẻ bị trục xuất của Lận gia có tư cách thuyết phục bọn họ chứ?
Mắt Vệ Giới tối lại, trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh: “Đại sư huynh giấu tài nhiều năm như vậy, không phải đang chờ giây phút này hay sao?”
Lận Ngọc Đường vì câu nói của hắn mà lông mày thoáng cái nhíu thành một đống: “Sư đệ, đệ nghĩ mọi chuyện không khỏi đơn giản quá rồi!”
“Nếu Lăng gia cũng tham gia vào thì sao?” Lăng Tễ Phong đang ở một bên tự do cười, không ngờ Vệ Giới thoáng cái chĩa mũi nhọn vào mình.
“Nè nè nè, sao lại dính tới Lăng gia rồi hả?”
Vệ Giới lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Nếu không huynh cho rằng sao tự nhiên phụ tử Linh Vô Nhai rời khỏi. Nhị sư huynh, quan hệ của huynh và Linh gia trang, quan hệ của Linh gia trang và một trong tứ đại gia tộc của Long đế quốc Lăng gia, huynh thật sự cho rằng có thể giấu giếm hả?”
Lăng Tễ Phong bĩu môi: “Xì, cho dù đệ biết rồi thì sao? Ban đầu nhị thúc là bị lưu đày tới hạ giới đấy, đệ cho rằng thúc ấy…”
“Sao tự nhiên lại nhiều người lưu vong như vậy? Đệ nhất đạo tặc Hoa Nghiêu vang danh khắp đại lục Tứ Phương năm đó, có phải cũng bị lưu đày tới hạ giới không? Hoa gia, Tuyết gia, Lận gia, Lăng gia chính là tứ đại gia tộc không thể lay động của Long đế quốc, vì sao cố tình trong cùng một lúc đều có người bị lưu đày tới hạ giới?”
Lăng Tễ Phong và Lận Ngọc Đường đồng thời ngẩng đầu nhìn Vệ Giới: “Sao đệ lại biết nhiều như vậy? Cả chuyện của Hoa Nghiêu mà cũng biết nữa?”
Vệ Giới cười như không cười ngước mắt: “Hoa Nghiêu xuất quỷ nhập thần nhiều năm như vậy, ta thấy cũng đã đến lúc xuất thế rồi.”
Lần này hai người đều không bình tĩnh nổi: “Tam đệ, đệ có thể nói rõ trong một lần không?”
Vệ Giới chắp tay sau lưng đi tới trước cửa sổ, nhìn hồ U Nguyệt đang phản chiếu ánh sáng kỳ lạ dưới ánh mặt trời, khóe miệng cười nhạt.
“Hai người có biết cao thủ tử cấp giao chiến với ta là ai không?”
Lận Ngọc Đường và Lăng Tễ Phong rùng mình trong lòng, cùng lúc bước tới bên cạnh Vệ Giới, vội vã nhìn hắn: “Là ai?”
Ánh mắt Vệ Giới sâu xa nhìn vào hai người, khóe môi hơi lạnh: “Là ai thì không biết, nhưng lại đến từ Thần Nữ tộc. Nếu ta đoán không lầm, trên đường người tới quay về nhất định sẽ đụng độ với Long Khôn. Chi bằng hai huynh thay tiểu đệ ta tìm hiểu thân phận của hai người họ xem?”
Lận Ngọc Đường và Lăng Tễ Phong nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, sau đó nghiến răng nghiến lợi trừng Vệ Giới: “Lão hồ ly đệ giỏi lắm, thậm chí cả bọn ta cũng tính toán. Thôi được, bọn ta sẽ đi thay đệ một lần, gặp lại tên Long Khôn này, để xem cuối cùng hắn ta còn bao nhiêu con át chủ bài chưa tung ra!”
Vốn là cuộc chiến đoạt đích của Long đế quốc bọn họ, dựa vào đâu gây họa cho đại lục Tứ Phương?
Nếu không phải Long Hạo Thiên phái binh vây quét, quả thực là thiên lý khó dung. Về phần cao thủ của Thần Nữ tộc, vô duyên vô cứ xuất hiện ở đây, mục tiêu còn là tiểu vương phi như người chết, đừng nói Vệ Giới tò mò, cả bọn họ cũng thành công bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Thân là con em dòng chính của gia tộc, bất kể có bị trục xuất khỏi gia tộc hay không, chỉ riêng nhất mạch dòng chính đã không ai dám xem thường bọn họ. Nếu có thể tìm ra dây mơ rễ má giữa Thần Nữ tộc và Linh Diên, vậy có phải có nghĩa là phải dâng lên cho gia tộc một điều kiện để trở về Long đế quốc hay không?
Hai huynh đệ nghĩ tới chua xót phiền muộn mấy năm nay ở đại lục Tứ Phương, chẳng thèm nói chuyện với nhau, mục tiêu nhất trí giục ngựa phóng đi.
“Con muốn để bọn họ giúp mình điều tra thân thế của Linh Diên à?”
Sau khi hai huynh đệ rời khỏi, Tử Hạc chân nhân lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng Vệ Giới.
“Ừm, nếu con đã không tới Long đế quốc được, vậy làm phiền sư huynh thay con điều tra rồi.”
“Con không sợ bọn họ lấy tin tức này đến chỗ tộc trưởng các gia tộc để tranh công sao?”
Vệ Giới cười nhạt: “Bọn họ, không có cơ hội đó.”
“Sư phụ, nàng sẽ chết ư?” Không ăn không uống, không đau không ngứa, im hơi lặng tiếng nằm đó như vậy, thật sự vẫn còn hy vọng còn sống sao?
“Ta không biết, chẳng qua cơ thể nàng không cứng lại, cũng không có mùi hương khác thường, quả thực không phù hợp với trạng thái bình thường của thi thể. Hình như con rất chắc chắn nàng vẫn chưa chết thì phải?”
“Nếu không phải đêm đó xuất hiện hai người xa lạ một xanh một trắng kia, có lẽ con thật sự đã cho rằng nàng chết rồi. Nhưng bây giờ…”
Vệ Giới tiến vào buồng trong, nhìn Linh Diên hai mắt nhắm chặt, không còn sức sống nằm đó, đầu mày đuôi mắt toát ra chút thương tiếc nhàn nhạt.
“Có lẽ, con có thể ôm một tia hy vọng chăng?”
Nếu hai người kia đã đến lại không có hành động gì, điều đó không khác gì vẽ vời cho thêm chuyện, trừ phi… Trừ phi bọn họ đến với mục đích khác, mà hắn cũng không nghĩ ra giữa mình và bọn họ có mối liên hệ gì, như vậy khả năng duy nhất cũng chỉ có thể là Linh Diên.
Nếu vì nàng mà đến, vậy tại sao không đưa nàng rời khỏi đây?
Linh Diên, thật sự không phải con gái Ly Hồng Đào, thực sự thân thế không tầm thường sao?
Nếu như lúc đó người áo xanh và người áo trắng biết sự xuất hiện của mình ngược lại cho Vệ Giới một liều thuốc an thần, chẳng biết có tức tới đấm ngực giậm chân, ảo não tự trách hay không?
…
Đại lục Tứ Phương lại rung chuyển, một tháng sau biến cố tang thi, lấy nước Tư U dẫn đầu, ba nước còn lại làm phụ, tập kết gần bốn mươi vạn đại quân, bao vây U Minh đảo tới một giọt nước không lọt. Đội thuyền lui tới gần như phủ kín vùng biển phụ cận.
Việc này hành động lớn, quyết tâm mạnh mẽ, trước nay chưa từng có, hiển nhiên kinh động đến Long đế quốc. Hoàng đế phái tứ đại gia tộc xuất binh vây quét, đám thiếu niên anh tài của những gia tộc kia, mỗi người xoa tay một cái, thật sự dồn Long Khôn đến bước đường cùng, muốn giơ đao tự sát. Cũng may vào thời khắc mấu chốt bị một thiếu niên áo trắng khống chế.
Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng tạm thời Long Khôn không chết được, thiếu niên áo trắng lại không định tha cho hắn ta. Theo từng đạo tử khí tiết ra ngoài, gân mạch của Long Khôn cuối cùng bị thiếu niên này chặt đứt hết, thậm chí cả linh thú khế ước của hắn ta cũng bị cưỡng ép rời khỏi đầu hắn ta. Theo linh thú khế ước biến mất, Long Khôn bị thức hải cắn trả, đầu óc hoàn toàn tê dại, rơi vào hôn mê và tuyệt vọng.
Sau khi thiếu niên áo trắng ném Long Khôn như chó chết cho người Long gia thì bắt buộc người Long gia cho nổ nát U Minh đảo này chìm xuống biển.
Sau hôm đó, U Minh đảo từ trước tới nay được sử dụng để tiếp tế vận chuyển giữa hai mảnh đại lục hoàn toàn biến mất. Long Khôn bị Long đế quốc bắt giữ mang về, mối liên hệ giữa Long đế quốc và đại lục Tứ Phương đến đây xem như chấm dứt.
Theo các quốc gia lui binh trở về, Vệ Giới tự nhiên cũng biết người hôm ấy phế bỏ Long Khôn chính là nam tử áo trắng xuất hiện ở chỗ hắn. Mà thân phận của nam tử áo trắng này lại khiến Vệ Giới rơi vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Để có thể dốc lòng tu luyện, tương lai dùng năng lực tuyệt đối bảo vệ người hắn coi trọng, Vệ Giới ra một quyết định can đảm: Hắn muốn đưa theo Linh Diên trở về trung tâm Minh vực, bế quan tu luyện.
Trước khi đi, Vệ Giới đã đóng cửa từ chối tiếp khách nhiều ngày tiến cung một chuyển, nói chuyện với tiểu hoàng đế, đồng thời dặn dò một số việc quân. Lúc đi, hắn cố ý vô tình liếc nhìn bãi đá vụn trước Cần Chính điện, bước chân bất chợt dừng lại.
Đúng lúc này, Thượng Quan Tình Hi nghe thấy tin tức xách váy vội vàng chạy tới chỗ hắn.
Nhìn thấy Thượng Quan Tình Hi, lông mày Vệ Giới bất giác nhíu lại: “Sao người lại tới đây?”
Thượng Quan Tình Hi chẳng quan tâm thở dốc: “Ngươi, ngươi muốn, đi sao?”
“Ừm, có chuyện gì à?”
“Giới Nhi, ngươi đang hận ta đúng không?”
“Không, chuyện này không liên quan gì đến người.”
“Nhưng ngươi đang tránh né ta.”
“Ta chỉ không muốn thấy người mà thôi, thấy người là nhớ đến nàng. Người phải hiểu trong chuyện này không có điều gì khác.”
“Vậy tại sao ngươi phải đi?”
Ánh mắt Vệ Giới sâu xa liếc bãi đá vụn cách đó không xa: “Bởi vì, ta muốn khiến mình đủ cường đại, cường đại đến mức một ngày có thể bảo vệ nàng. Lần cung biến này đã chết đủ người rồi, dừng tay đi, sống với hắn cho tốt, hưởng thụ cuộc đời chân chính.”
Thượng Quan Tình Hi mỉm cười, châm chọc lộ rõ giữa lông mày: “Bây giờ có cách gì chứ? Ngay cả thi thể của hắn ta ta cũng không tìm được, thù này, chính ta cũng không biết là báo hay chưa báo!”
“Có lẽ, hắn ta căn bản không hề rời khỏi hoàng cung thì sao?”
Vệ Giới cười thâm thúy, trong lời nói có ẩn ý, nhìn về một chỗ rồi sải bước rời khỏi. Để lại Thượng Quan Tình Hi đăm chiêu đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu lắm.
Không biết qua bao lâu, Thượng Quan Tình Hi mới nghĩ tới ẩn ý trong lời nói của hắn, chậm rãi xoay người, ngước mắt nhìn về chỗ Vệ Giới vừa nhìn chằm chằm. Đến khi nàng ta liếc thấy bãi đá vụn kia, đồng tử chợt co lại. Chết tiệt, sao nàng ta lại quên mất chỗ đó chứ?
…
Vệ Giới rời khỏi, một đời chiến thần mang theo vương phi của hắn, lặng yên không tiếng động rời khỏi nước Tư U. Không ai biết bọn họ đi đâu, cũng không ai biết khi nào bọn họ trở về.
Mà Vệ Du Sâm và Cừu Trinh mất tích hai tháng, cuối cùng bị người ta phát hiện ngã xuống mật đạo bên dưới bãi đá vụn. Chỉ là lúc phát hiện, hai người đều rơi vào trạng thái không chết không sống. Không có ý thức, chỉ trợn tròn mắt, toàn thân đều là vết thương, rồi lại như không cảm thấy đau đớn…
Thượng Quan Tình Hi trải qua độc tang thi càng trở nên cẩn thận từng li từng tí, thu xếp hai người trong địa lao chuyên dụng, khống chế nghiêm ngặt.
Thời gian trôi qua từng ngày, thu đi đông lại, đông đi xuân tới, xuân qua hạ đến.
Vào lúc cuối hè đầu thu, Chiến vương Vệ Giới mất tích gần một năm lại đột nhiên trở về…