Thanh Thần nhìn bóng lưng Vệ Ly dắt Thượng Quan Tình Hi lên đảo, đến giờ vẫn không thể hiểu, sao đột nhiên thất ca lại như tỉnh ngộ muốn gặp người vậy?
“Xem ra, sức nặng của nữ nhân này trong lòng vương gia, không nhẹ!”
Nếu không, sao lại khiến tiểu vương phi…
Lúc giọng nói ý tứ sâu xa của Thanh Dục vang lên, Thanh Thần lại cảm thấy bực bội khó hiểu.
“Các ngươi không sao chứ? Đi đi đi, sức nặng cái gì? Ai cũng không nặng bằng tiểu vương phi nhà chúng ta!”
Cho dù Thượng Quan Tình Hi không làm gì, nhưng nghĩ tới tiểu vương phi y thuật trác tuyệt vì nàng ta mà hy sinh tính mạng của mình, hắn khâm phục từ tận đáy lòng, cảm thán từ tận đáy lòng.
Nàng vẫn còn là trẻ con, nhưng cách đối nhân xử thế lại không hề thua kém đám quân nhân bọn họ chút nào. So với những nữ nhân bình hoa chỉ biết vẽ mày họa mắt, tranh giành tình nhân, quả thực nàng như vì sao xinh đẹp sáng chói trên bầu trời. Khác biệt như ngày với đêm như thế, thảo nào lúc trước thất ca lại khăng khăng giữ ý kiến của mình mà cưới nàng như vậy.
Một năm qua, những đóng góp của tiểu vương phi cho vương phủ đã khiến nàng trở thành vị trí cho dù là không ai có thể thay thế được từ lâu. Tuy rằng nàng đã không còn nữa…
Thượng Quan Tình Hi ôm tâm trạng thấp thỏm lên đảo, cơn gió ngày thu mang theo cảm giác có vẻ hơi hiu quạnh, khiến nàng ta theo bản năng nhích lại gần Vệ Ly.
Vệ Ly nhận ra sự bất an của nàng ta bèn nắm chặt lấy tay nàng ta: “Đến đâu hay đến đó, có lẽ chuyện không tệ như chúng ta tưởng tượng thì sao?”
Thượng Quan Tình Hi vì những lời này của hắn ta mà đỏ mắt khó hiểu, nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Bất kể tình huống của Diên Nhi thế nào, chỉ sợ đời này ta cũng khó có thể an yên.”
Phần ân tình này gần như đánh đổi bằng hạnh phúc của nhi tử, trong lòng nàng ta áy náy vô cùng!
Diên Nhi còn sống thì đỡ, nhưng nếu nàng thật sự đã mất, tương lai nàng ta còn mặt mũi nào nhìn Vệ Giới nữa?
Thế nên ở khoảng cách gần trong gang tấc, dường như Thượng Quan Tình Hi còn căng thẳng hơn trước khi đến.
Cuối cùng vẫn là Vệ Ly đỡ nàng ta đi tới trước U Nguyệt lâu, chẳng qua bọn họ còn chưa lên, một giọng nói lạnh như băng đã từ bên trong truyền ra: “Không cần lên, có lời gì cứ nói đi!”
Thượng Quan Tình Hi nghe thấy lời ấy nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng. Nàng ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Vệ Giới đang khuất ở một hướng nào đó trên tầng hai, trong mắt nhanh chóng ngập tràn hơi nước: “Giới Nhi.”
Giọng nàng ta nghẹn ngào, nàng ta đau đớn túm vạt áo của mình, mỗi khi hít thở đều cảm thấy khó chịu như dao cứa.
“Ta, ta muốn gặp nàng, cho ta nhìn Diên Nhi được không?”
Chẳng biết qua bao lâu, khó khăn lắm Thượng Quan Tình Hi mới điều chỉnh được hô hấp, lấy hết dũng khí nắm chặt đầu ngón tay đã trắng bệch, căng thẳng ngẩng đầu lên.
“Khỏi, không có gì đẹp.” Giọng Vệ Giới vẫn lạnh băng như vừa rồi, không có chút gợn sóng, không nghe ra cảm xúc.
“Giới Nhi, cho ta nhìn nàng đi, coi như ta xin ngươi được không?”
Thượng Quan Tình Hi tiến lên vài bước, thử tới gần hắn thêm một chút.
Nhưng trong nháy mắt, từ trong góc tối có mấy bóng đen nhảy ra, vẻ mặt hờ hững nhìn nàng ta, chặn đường nàng ta.
Sắc mặt Thượng Quan Tình Hi trắng bệch, nàng ta đang định lên tiếng, giọng nói không nhanh không chậm của Vệ Giới lại vang lên.
“Phượng vương phủ đã đóng cửa từ chối tiếp khách, bổn vương và vương phi, ai cũng không gặp, các ngươi đi đi!”
Nói cách khác, có thể để bọn họ đứng đây đã là nể tình nàng ta là mẫu thân hắn rồi.
Cho dù tâm lý của Thượng Quan Tình Hi có mạnh hơn nữa thì sau khi nghe thấy câu này cuối cùng cũng không kìm được, mềm nhũn ngã xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
Vệ Ly ở bên cạnh nhìn thấy muốn khuyên bảo, nhưng lời đến khóe môi lại bị hắn ta cứng rắn nuốt xuống.
Hắn ta nên nói gì đây? Nói Vệ Giới vô tình ư?
Vì cứu nàng ta mà hắn đã hy sinh thê tử của mình, bây giờ thê tử chết, hắn đóng cửa từ chối tiếp khách hình như cũng chẳng có gì sai.
Vệ Ly có tư cách gì đi khuyên hắn?
“Hi Nhi…” Vệ Ly thấy người yêu đau khổ như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi.
Hắn ta ngẩng đầu, trong lòng có phần khó chịu mà yếu ớt nói với người ở tầng hai:
“Không ai ngờ rằng lại có kết quả thế này, cũng không ai muốn nhìn thấy. Xem như ngươi xem trên phương diện tình cảm, để nàng vào xem một cái được không?”
“Đi đi, trách nhiệm của ngươi không nằm ở đây. Vị trí của Long Khôn đã bị Long đế quốc khóa lại, nhân cơ hội này, ngươi nên liên hợp với các nước quét sạch hoàn toàn tên cặn bã đó khỏi đại lục Tứ Phương, không để lại hậu hoạn.”
“Vệ Giới, ta biết ngay không phải ngươi thật sự không để ý chuyện bên ngoài mà, ngươi vẫn còn lo lắng cho nước Tư U đúng không? Nếu đã thế, tại sao ngươi không…”
“Tiễn khách!”
Nhưng không đợi Vệ Ly nói hết, một câu lạnh lẽo tột cùng của Vệ Giới đã phá vỡ tất cả tưởng tượng của hắn ta.
Vậy nhưng Vệ Ly chưa từ bỏ ý định, vẫn không quên khuyên bảo: “Bây giờ nước Tư U loạn trong giặc ngoài, quốc lực giảm mạnh. Vệ Giới, hoàng thượng cần ngươi, dân chúng nước Tư U cũng cần ngươi, ngươi không nên tiếp tục chán nản như vậy, Phượng vương phủ có thể chống nửa bầu trời của nước Tư đó Vệ Giới…”
“Tiễn khách!”
Lời này vừa phát ra, đám ám vệ đều rùng mình, đồng loạt xông lên, cứng rắn khiêng Vệ Ly và Thượng Quan Tình Hi đang khóc lóc đau đớn, không chút lưu tình ném họ ra khỏi U Nguyệt lâu.
Cũng may nháy mắt rơi xuống nước Vệ Ly đã phản ứng lại, ôm lấy Thượng Quan Tình Hi nhảy lên mấy cái mới hổn hển đáp xuống bên bờ.
“Tên Vệ Giới này, không khỏi quá vô tình vô nghĩa rồi.”
Vệ Ly khẽ mắng một tiếng, lúc này mới nhìn sang Thượng Quan Tình Hi chẳng biết đã ngừng thút thít, lại vẻ mặt tuyệt vọng nhìn về hướng U Nguyệt lâu từ lúc nào.
“Được rồi, chúng ta vẫn nên cho hắn một chút thời gian. Có lẽ đây không phải là chủ ý của hắn, chỉ có điều hắn không biết phải đối mặt với chúng ta mà thôi. Hi Nhi, nhất định nàng…”
“Ta không sao, chúng ta đi thôi!”
Sau một hồi bình tĩnh quan sát, đột nhiên Thượng Quan Tình Hi xoay người, vẻ mặt hờ hững đi trước.
Vệ Ly kinh ngạc kéo tay nàng ta: “Nàng, không sao chứ?”
“Không sao, ta phải trở về nghỉ ngơi. Giới Nhi nói đúng, bây giờ chúng ta không nên dành tinh thần và sức lực vào chuyện này, còn chưa tìm được thủ phạm hại ta, chúng ta quyết không thể để hắn ta được lợi như vậy. Ta phải trở về tập kết lực lượng của mình, dù có chết cũng phải chém tên rác rưởi kia thành muôn mảnh!”
Vệ Ly nhìn người một giây trước còn khóc đến không thiết sống, một giây sau đã nghiến răng nghiến lợi đòi báo thù, khóe miệng giật giật thật mạnh. Xin hỏi nữ nhân các người đều thay đổi nhanh như vậy hả?
Nhưng đáng ăn mừng chính là câu nói của Vệ Giới đã kéo nàng ta về thực tế, đồng thời tìm được khí phách hiên ngang của vị hoàng hậu thiết huyết chinh chiến sa trường ngày xưa.
Đây mới là Đỗ Vân Ca mà hắn ta biết, không phải sao?
Có thể thấy kiểu người giả bộ nhu nhược, đáng thương, khóc sướt mướt này không thích hợp với nàng ta.
Được, vậy hắn ta sẽ bồi tư thế hào hùng của nàng ta, đại chiến một trận!
Nghĩ đến đây, Vệ Ly thoải mái tiến lên, vội vàng đuổi theo nàng ta.
Chẳng mấy chốc bóng lưng của hai người đã một trước một sau biến mất khỏi bờ hồ U Nguyệt.
Mà bóng người cao lớn đứng trên tầng hai của U Nguyệt lâu sau khi bọn họ đi cũng khẽ gọi một tiếng: “Thanh Thần.”
Thanh Thần bỗng dưng nhảy ra từ chỗ tối, kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn như ẩn như hiện trên tầng hai: “Thất ca, huynh gọi ta à?”
“Bốn người các ngươi lập tức điều động nhân mã, tập kết tất cả sức mạnh chúng ta có thể, theo Ly thế tử rời kinh, tiến về U Minh đảo!”
“U Minh đảo? U Minh đảo trong vùng biển duy nhất trên đại lục Tứ Phương tiếp giáp với Long đế quốc sao?”
“Long Khôn đang trốn ở đó, đi thông báo xuống, không tiếc bất cứ giá nào, vây giết ở U Minh đảo, không, chừa, một, mống!”
Mặc dù Thanh Thần không nhìn thấy vẻ mặt của Vệ Giới nhưng lời này của hắn lại lạnh đến mức khiến người ta phát run, lưng cũng run rẩy theo.
“Các nước còn lại đã nhận được thư của bổn vương, ít ngày nữa sẽ tụ hội với các ngươi. Lần này, nhất định phải bóp chết tất cả tai họa ngầm từ trong trứng nước, hiểu chưa?”
“Vâng, thất ca, ta đi chuẩn bị ngay.”
Sau khi Thanh Thần rời khỏi, Vệ Giới mới xoay người nhìn hai người khác trong phòng.
“Long Khôn có một con tọa kỵ thanh long lớn, một khi để hắn ta phát hiện tình hình không ổn, chắc chắn hắn ta sẽ lập tức bỏ chạy. Cho dù nhất định phải cho nổ tung nơi ở của hắn ta, ta cũng không muốn giữ lại mạng của hắn ta!”
Khóe miệng Lăng Tễ Phong giật giật, bị ánh mắt đáng sợ của Vệ Giới làm cho dựng tóc gáy: “Nên?”
Vệ Giới ngẩng đầu, trong đôi mắt lạnh lùng đen như mực chợt xuất hiện vẻ lạnh lẽo nghiêm nghị: “Nên, lúc này phải nhờ vào sức mạnh của đại sư huynh và nhị sư huynh rồi. Tuy rằng Long Hạo Thiên đã phái người vây quét, nhưng chung quy người này vẫn là con của ông ta, để tránh xuất hiện sơ xuất không đáng có nào, chắc chắn hai người phải đi một chuyến rồi!”
Lận Ngọc Đường khẽ nhíu mày: “Ý đệ là…?”
“Theo ta được biết, Lận gia các huynh rất không khéo, hình như vừa khéo đứng về phía hoàng tộc với Tuyết gia thì phả?”
Trên dung nhan như ngọc của Lận Ngọc Đường xẹt qua chút lạnh lùng: “Vậy thì sao?”
“Vì sự ích kỷ của mình mà Long Khôn đã hy sinh gần năm vạn người, nhìn như giết gà dọa khỉ, muốn dùng danh nghĩa hoàng đế ra lệnh cho chư hầu, kỳ thực là muốn khống chế nước Tư U, xem như đây là khởi đầu, nắm đại lục Tứ Phương trong lòng bàn tay. Chẳng qua hắn ta không ngờ rằng chúng ta lại phản ứng nhanh như vậy, càng không ngờ rằng Hồng Tà lại bỏ mình sớm thế, đám tạp chủng còn sót lại căn bản không đủ cho hắn ta chơi đùa, vì vậy, hắn ta bỏ chạy…
Nhưng, như thế không có nghĩa là kết thúc. Lận gia các huynh đứng về phía nào, ta không quan tâm, ta chỉ muốn khuyên sư huynh một câu: Nếu không muốn Long Khôn làm ra chuyện điên cuồng hơn, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc tai họa này!”