Sao lại thích quan tâm những chuyện vặt vãnh quá vậy, nàng phải sống thế nào đây?

“Nàng đừng ngủ, dù sao cũng phải dậy.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết, nói xong duỗi tay nắm tay Tư Tuyết kéo nàng dậy.

“Đừng, đừng kéo ta, ngài làm gì vậy… Ta không dậy… Chủ tử…” Tư Tuyết vội vã rụt tay về nhưng lại không rụt nổi.

Nàng không khỏe như Quyền Mạch Ngự hơn nữa mới thức nên cơ thể bủn rủn, sao nàng có thể kéo lại Quyền Mạch Ngự!

Cứ thế đợi nàng không buồn ngủ thì sẽ không ngủ nữa.

“Chủ tử, ngài hư quá… Ta không chơi với ngài nữa đâu.” Tư Tuyết nhắm mắt oan ức nói.

Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự dừng tay lại, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết, Tư Tuyết nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.

Quyền Mạch Ngự như hận sắt không thành thép, thở dài nhìn Tư Tuyết.

“Nhóm Vân Hiên chuẩn bị lên núi săn thú.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.

Tư Tuyết nhíu mày, giây tiếp theo nàng mở mắt ra ngay.

“Ừm, ta dậy rồi.” Tư Tuyết dụi mắt bỏ tay ra khỏi tay Quyền Mạch Ngự rồi bắt đầu mặc quần áo, không được tích cực lắm.

“Thì ra ta còn thua cả săn thú.” Quyền Mạch Ngự bực mình đứng tại chỗ nhìn Tư Tuyết.

Tư Tuyết mới mặc quần áo xong thì nghe câu nói chua lòm của Quyền Mạch Ngự.

Chậc chậc chậc." Tư Tuyết tấm tắc vài tiếng, mới sáng sớm phải ghen tuông một lúc mới chịu.

Nàng mặc quần áo xong thì đứng dậy, nhảy vài cái rồi bước về phía Quyền Mạch Ngự nhón chân hôn hắn.

“Nụ hôn buổi sáng.” Tư Tuyết cười cười nói với Quyền Mạch Ngự, nói xong chạy ra ngoài ngay không đợi Quyền Mạch Ngự lên tiếng.

Nàng rửa mặt, ăn sáng, chuẩn bị dụng cụ săn thú. Tốc độ của Tư Tuyết không danh lắm, Quyền Mạch Ngự nhìn lúc nàng đi đường như sắp bay lên.

"Chủ tử chủ tử, có thể cho ta cây cung không?” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự chớp chắp mắt.

Quyền Mạch Ngự nhìn về phía Tư Tuyết không nói gì.

Tư Tuyết ngửa cổ dang tay ôm hắn, cọ tới cọ lui trước ngực hắn.

“Được không, ta không có thời gian làm cung.” Tư Tuyết làm nũng với Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự bật cười duỗi tay nắm lấy cổ áo phía sau kéo nàng ra khỏi ngực mình.

“Nàng đã từng dùng cung tiễn bao giờ chưa?" Quyền Mạch Ngự hỏi.

Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi, Tư Tuyết bất ngờ rồi lắc đầu thật thà. Lúc trước nàng làm gì dùng đến thứ đó, nàng chỉ dùng súng ngắm thôi hơn nữa lúc nàng vác súng trông cực ngầu.

“Vậy nàng đừng dùng, đi theo Vân Hiên đi nhìn thôi là được, nàng đừng săn thú luôn.” Quyền Mạch Ngự nhíu mày nói với Tư Tuyết.

Tư Tuyết sửng sốt một lúc rồi bực mình.

"Chủ tử!" Tư Tuyết bất mãn gọi Quyền Mạch Ngự.

“Chưa chịu đi nữa à, nhóm Vân Hiên mà đi là nàng không đi được đâu.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết lạnh lùng nói.

Vốn dĩ hắn không định cho nàng đi theo nhưng cảm thấy chắc hẳn nàng sẽ thích nên để nàng đi chơi một chốc.

“Chủ tử, xin ngài đó.” Tư Tuyết chu môi trông mong nhìn Quyền Mạch Ngự. Thấy Quyền Mạch Ngự chưa bị dao động, Tư Tuyết sốt ruột hận không thể biến mắt mình thành mắt ngôi sao trông rất đáng thương, như vậy thì chắc chắn Quyền Mạch Ngự sẽ cho nàng cung tiễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play