“Chủ tử!” Tư Tuyết gọi Quyền Mạch Ngự, nhào thẳng vào ngực hắn, bám trên người Quyền Mạch Ngự như con gấu túi.
Quyền Mạch Ngự đưa tay ôm lấy Tư Tuyết, cúi đầu hôn nàng.
“Có nhớ ta không?” Quyền Mạch Ngự thấp giọng hỏi.
Những thị vệ của điện Cô Tinh thấy cảnh này thì không hẹn mà cùng quay người không nhìn nữa.
Điều không nên nhìn thì chớ nhìn…
“Nhớ ngài, nhớ lắm nhớ lắm, vẫn luôn nhớ ngài, muốn nhanh chóng nhìn thấy ngài.” Tư Tuyết ôm chặt Quyền Mạch Ngự làm nũng.
“Ba ngày không gặp mà hành động của nàng lại càng làm ta vui vẻ.” Quyền Mạch Ngự cười nhìn Tư Tuyết nói.
Tư Tuyết không nói gì nữa, chỉ ôm chặt Quyền Mạch Ngự.
Sau khi ôm hồi lâu, Tư Tuyết xuống khỏi người Quyền Mạch Ngự, dắt tay hắn, thấp giọng cười.
“Những người bị thương còn lại các ngươi phụ trách chăm sóc.” Quyền Mạch Ngự nhìn về những thị vệ kia, nói.
“Vâng.” Đám người vội đáp lại.
Sau đó Quyền Mạch Ngự nắm tay Tư Tuyết đi thẳng.
“Chủ tử đi đâu vậy?” Tư Tuyết ngước mắt hỏi Quyền Mạch Ngự.
“Đưa nàng trở về.” Quyền Mạch Ngự trả lời.
Tư Tuyết nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy thì ngẩn người nhưng cũng không nói gì thêm, cứ để Quyền Mạch Ngự dắt mình đi.
Sau khi đi một đoạn, Tư Tuyết đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Chủ tử, vậy ngài thì sao? Ngài đi đâu?” Tư Tuyết hỏi.
“Đến Đông Lăng.” Quyền Mạch Ngự trả lời, dừng một chút, hắn bổ sung: “Nam U liên thủ với Quan Cao, Đông Lăng đã bị chiếm rồi.”
Tư Tuyết sững sờ sau đó im lặng hồi lâu, không nói gì cả.
“Vậy…” Tư Tuyết tiếp tục muốn hỏi gì đó.
Quyền Mạch Ngự đột nhiên dừng bước lại, Tư Tuyết cũng ngẩn người dừng theo.
“Toàn bộ hoàng thất của Đông Lăng đều đã bị giết, chỉ còn lại một công chúa, Nam U yêu cầu ta phải tự mình đến đó, Cô Vực và Đông Lăng giao hảo nhiều năm, ta đương nhiên phải cứu nữ nhi của Đông Lăng vương.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.