“Ừm.” Quyền Mạch Ngự thì thầm, vỗ nhẹ vào lưng Tư Tuyết.
Tư Tuyết phát hiện chỉ cần nàng ngủ chung với Quyền Mạch Ngự là nàng rất dễ nằm mơ.
Đêm nay nàng lại mơ nhưng những gì xảy ra trong mơ không phải là Lăng Chiến đi vào giấc mơ nàng nữa, cũng không nhìn thấy bất kỳ ai.
Nàng chỉ thấy khung cảnh biển lửa ngợp trời, không có điểm cuối.
*
Sáng sớm hôm sau, lúc Tư Tuyết thức giấc, bên cạnh không còn ai.
Tư Tuyết nhìn vị trí trống không bên cạnh, ngáp một cái, nằm lăn qua chỗ của Quyền Mạch Ngự ngủ tiếp.
Mười phút sau, Tư Tuyết mơ màng mở mắt ra, nàng thử thức dậy nhưng ngồi dậy được một nửa lại nằm trở lại giường.
Thức dậy thất bại.
Nàng sao thế nhỉ? Sau khi đến đây nàng không thèm rời giường nữa.
Nếu để boss nàng biết chắc chắn sẽ mắng nàng chết, nhốt nàng lại nhưng cảm giác này cũng rất tuyệt. Nàng được ngủ đến khi tự thức, còn được nằm nướng, so với cuộc sống trước kia một ngày được ngủ hai tiếng đã là xa xỉ lắm rồi…
“Thức rồi à?” Giọng nói gợi cảm của Quyền Mạch Ngự vang lên bên tai.
Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Quyền Mạch Ngự đang đứng ở mép giường.
“Nhưng ta định ngủ tiếp, có ánh nắng mặt trời nên người đi tìm thứ gì đó che cho ta được không?” Xem ra nàng nên bảo Thanh Nha làm cho nàng một cái bịt mắt.
“Ngủ một lúc nữa thôi…” Tư Tuyết giơ hai tay lên bịt mắt che ánh sáng mặt trời.
Che được một lúc nàng lại thấy tay mình tối quá, Tư Tuyết bỏ ra thì thấy ánh nắng chói quá, Tư Tuyết bực bội nhíu mày.
Nàng trêu Thái Dương công công hồi nào vậy?
Quyền Mạch Ngự thở dài nhìn Tư Tuyết, hắn dời sang đứng chỗ khác che ánh nắng mặt trời cho Tư Tuyết, có bóng râm che mắt cho Tư Tuyết, Tư Tuyết không nhíu mày nữa, bắt đầu ngủ tiếp.
"Chủ tử, hôm nay lấp cửa sổ lại đi.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự không quan tâm đến nàng.
“Được không?” Tư Tuyết lại hỏi.
“Ừ.” Quyền Mạch Ngự thì thầm trả lời.
Tư Tuyết bật cười, ngáp một cái rồi quay đầu ngủ tiếp.
“Đừng ngủ nhiều quá, lát nữa dậy đi.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
“Biết rồi.” Tư Tuyết rầu rĩ trả lời.
Nhìn dáng ngủ của Tư Tuyết, khóe miệng Quyền Mạch Ngự cong thành một đường cung tuyệt đẹp.
Đây là lần đầu tiên hắn được ngắm Tư Tuyết ngủ, cảm thấy khá đáng yêu. Dù hai người đã ngủ với nhau nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ trọn vẹn thế này, xem ra cũng không tệ lắm.
Tư Tuyết ngủ được một lúc rồi lại mơ màng mở mắt nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Dậy nhé?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
“Nhưng mà chủ tử, ngài cứ đứng đây chắn nắng cho ta, ta thấy hơi ngại giống như ta ngược đãi ngài vậy. Ngài tìm gì đó che cho ta đi.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Ban nãy nàng sắp ngủ rồi nhưng tự dưng nghĩ đến chuyện Quyền Mạch Ngự cứ đứng che nắng cho nàng mãi nên lại thức.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự không vui, nhíu mày: “Ý nàng là trẫm còn không bằng một món đồ đúng không?”